Người Đàn Ông Của Tôi 2

Chương 13: Chương 13




Người đàn ông của tôi:

Khuấy động tôi

Mưa trút xuống các ô cửa sổ trong ngôi nhà thuê bên bãi biển của Autumn. Trong khi đó, cơn bão đẩy thủy triều cuồn cuộn đục ngầu lên bãi biển để rồi đổ ập xuống những ngọn cỏ dài đang quất qua quất lại giữa những luồng gió dữ dội. Đèn bếp rọi sáng người cô từ đằng sau khi cô đứng trước một bức tường kính trong ngôi nhà hình chữ A.

Sét lóe lên giữa những đám mây đen kịt, và những tia chớp trắng lóa xé vụn bầu trời đêm đúng một giây trước khi tiếng sấm nổ lên. Cô cảm nhận được nó qua sàn gỗ cứng dưới bàn chân trần.

Trên gác, trong một phòng ngủ, Conner đang ngon giấc, thật sung sướng khi chẳng ý thức được gì về mọi sự hỗn độn của thiên nhiên. Cậu đã ngủ gục khoảng một tiếng trước, sau cả một ngày lang thang trên bãi biển trong đôi bốt đi mưa và áo mưa. Tiết trời đã khá ôn hòa cho tới khi cơn bão ập đến khoảng ba giờ trước. Autumn yêu một cơn bão hung dữ, và cơn bão này ngày càng mang vẻ ngoạn mục.

Cô khoanh tay trên chiếc áo ngủ hình chó thân dài mỏng manh. Nếu không phải cô đang ở một mình với một đứa nhóc năm tuổi đã mệt nhoài, hẳn là sẽ rất tuyệt khi được mở chai Cabernet Sauvignon mà cô đã mua để mang về cho Shiloh. Sẽ rất tuyệt nếu được nhóm lửa và nghe tiếng sấm khi cô tựa má vào một bờ vai rộng nhâm nhi một ly rượu vang cùng một người đàn ông.

Ngày hôm qua đã rất căng thẳng, từ giây phút Sam đến cho tới giây phút anh đi. Ngoài sự căng thẳng nói chung mà cô thường cảm thấy khi ở gần Sam, anh và anh Vince còn gầm ghè nhau, và cả hai việc đó đưa sự căng thẳng lên một nấc mới.

Cô so vai chống lại luồng không khí đang làm buốt da và làm ngực cô rúm lại dưới vải áo phông. Trong ngày hôm qua, có vài khoảnh khắc ngắn ngủi sự căng thẳng của cô đã dịu đi. Khi Sam đẩy nó đi bằng bàn tay anh. Rồi anh đã hôn cổ cô và lấp vào chỗ trống ấy bằng một trạng thái căng thẳng hoàn toàn khác. Và trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, khi anh hôn cô và cô hôn đáp lại anh như thể đang đói ngấu đói nghiến, anh đã thức tỉnh mọi tế bào trong cô. Anh đã nhắc cô nhớ rằng cô khát. Rằng cô muốn được vuốt ve và ôm ấp. Cô muốn được khao khát. Anh nhắc cô nhớ rằng mình không chỉ muốn một anh bạn trai chạy pin mà cô phải giấu giếm trong một cái hộp trong tủ quần áo, tránh xa một đứa trẻ năm tuổi tò mò. Anh nhắc cô nhớ rằng việc kéo một cái ghế đến tủ quần áo và mở anh bạn trai đồ chơi đặc biệt ra chỉ là một sự thay thế vô nghĩa cho một món đồ chơi đàn ông bằng xương bằng thịt.

Và cô muốn một món đồ chơi đàn ông. Một món đồ chơi nóng bỏng, đẹp đẽ. Như Sam.

Sấm lao cuồn cuộn khắp bầu trời và nổ ầm ầm dưới chân cô. Sét nhấp nháy như một ngọn đèn giữa các đám mây. Không. Không phải Sam. Thậm chí việc tên anh bước vào trong đầu cô cũng là một chuyện thật đáng kinh hoàng. Bằng chứng cho thấy cô cần chút thời gian chà xát da thịt. Đã quuuuálâu rồi kể từ khi cô khỏa thân lăn lộn trong ga trải giường của một người đàn ông.

Tiếng sấm lại nổ ầm ầm, và cô chờ ánh sét. Nó không đến. Chỉ một tiếng ầm ầm ầm đều đặn cho đến khi cô nhận ra nó đến từ cửa trước. Trán cô nheo lại khi cô băng qua căn phòng khách trải thảm, qua cầu thang rồi ra hành lang. Cơn bão chưa tệ đến mức làm người ta phải di tản, và cô bảo đảm xích cửa vẫn cài trước khi cô mở cửa. Cô bật đèn lên, và qua khe cửa, Sam đứng trong cơn mưa xối xả, tóc bết chặt vào đầu.

“Anh đang làm gì ở đây?” cô hét lên với anh qua tiếng mưa.

“Anh không biết.”

Cô đóng cửa lại vừa đủ thời gian để cởi dây xích rồi lại mở nó ra. “Có một bản tin du lịch đấy.”

Nước chảy ròng ròng xuống trán anh và làm mi mắt anh dính chặt lại với nhau, nhưng anh không di chuyển. Anh chỉ đứng đó nhìn cô chằm chằm như thể đang mê mụ.

Cô lật đồng hồ của mình lại và nhìn mặt đồng hồ. “Bây giờ là mười giờ, Sam ạ.”

Những giọt nước mưa chạy dọc má Sam khi mắt anh hạ từ mắt xuống nhìn miệng cô. “Thế à?”

“Sao anh lại ở đây?”

“Anh không biết.”

“Anh không biết à?”

Anh lắc đầu. “Anh không biết vì sao một phút trước anh còn đang ngồi ở Benihana với Ty, Darby và vài người săn đầu người, rồi anh cứ thế đứng dậy và bỏ đi.” Hai bờ vai chiếc áo nỉ có mũ dày của anh ướt sũng, và mắt anh tiếp tục đi xuống dưới, dọc cổ họng tới hai bầu ngực cứng, lạnh cóng của Autumn. “Anh không biết vì sao mình lại vào xe và lái xe hai tiếng đồng hồ trong cơn bão kinh khủng này.” Anh ngước nhìn vào mắt cô. “Anh không biết vì sao mình lại đứng ngoài căn nhà này đúng mười phút trước khi gõ vào cái cánh cửa chết tiệt.”

Cô sẽ không hỏi vì sao nữa. Rõ ràng là anh không tỉnh táo. Có lẽ không chơi khúc côn cầu khiến anh điên rồi. “Sam, tôi loạn óc rồi.”

“Điều ấy có vẻ công bằng đấy.” Anh với lấy cô và nắm lấy áo cô ở ngay dưới ngực. “Em làm anh loạn óc hết cả rồi.” Anh kéo cô qua ngưỡng cửa. Ra ngoài trời mưa.

Những giọt nước mưa lạnh buốt đập vào mặt và cổ cô. Cô ngẩng mặt lên để bảo anh rằng anh điên rồi, nhưng miệng anh chặn cô lại. Nóng bỏng, trơn mượt, và đòi hỏi. Cô đứng im như phỗng trong khi anh hôn cô, chờ anh dừng lại. Chờ tay cô trườn lên ngực anh để có thể đẩy anh đi và đóng sập cửa vào mặt anh. Nhưng nụ hôn này quá nóng bỏng, quá ngọt ngào, và anh hẳn đã chuồi cho cô chút điên rồ của mình bởi vì cô kiễng chân lên và hôn trả lại anh. Lưỡi của cô chạm vào anh, xoáy cuộn. Hơi nóng tỏa ra từ tay và miệng anh đốt nóng những vùng đất nằm sâu trong bụng và giữa hai đùi cô. Cơn mưa lạnh giá làm tóc và cánh tay cô ướt đẫm. Sấm nổ ra, và mưa lách qua đôi môi gắn chặt của họ. Cô luồn tay vào mái tóc ướt nước của anh và tìm lấy không khí từ phổi anh.

Anh lùi lại trước bóng đêm mịt mùng phủ bóng ngang mắt và mũi anh. Tim cô đập dữ dội như bầu trời hỗn loạn kia, và cô vật lộn tìm hơi thở, hít vào không khí lạnh giá, nước mưa, và anh. Cô không thể thấy rõ anh, nhưng cô không cần nhìn cũng biết rằng mắt anh đang cháy rực với dục vọng. Nó quấn cả hai bọn họ trong những làn sóng nóng hừng hực. Thúc ép và đòi hỏi được thỏa mãn. Thứ thỏa mãn chỉ có thể lấp đầy khi da thịt nóng rực áp vào da thịt nóng rực.

“Vào trong đi, Sam.” Trước đây cô đã từng một lần cảm thấy nó. Nhiều năm trước. To lớn. Mạnh mẽ. Chi phối. Giống như chính anh.

“Conner đâu?”

“Ngủ rồi.” Việc này thật nguy hiểm. Một trò chơi nguy hiểm mà cô đã từng thua cuộc trong quá khứ, nhưng giờ cô đã già dặn hơn. Đủ thông minh để thỏa mãn dục vọng của cô cùng lúc trái tim cô vẫn tách biệt cảm xúc.

“Em biết anh muốn gì rồi đấy.”

Phải. Cô biết. Cô biết chắc hẳn đến sáng mình sẽ hối hận. Nhưng còn vài tiếng nữa mới đến thời điểm ấy, và cô muốn dành những giờ ấy thỏa mãn cơn nhức nhối đang nện trong cô như những tiếng sấm rền trên kia.

Cô nắm tay Sam và kéo anh qua ngưỡng cửa. Cô đóng cửa lại và dựa lưng vào đó khi anh vươn tay ra sau lưng, nắm lấy áo len và kéo nó qua đầu. Đuôi chiếc áo dày rời khỏi cạp chiếc quần Levi’s cũ mèm nằm trễ trên hông anh. Nó rời xa năm nút quần và đi qua dải lông trên cái bụng phẳng lì. Con đường mòn hạnh phúc bao quanh rốn rồi trèo lên dải đất ở bụng. Anh lau mặt và thả áo len xuống sàn. Rồi anh đứng trước mặt cô trong chiếc quần jeans ướt sũng, làn da ướt đẫm và dây nẹp tám mối. Anh lắc đầu như một chú chó, làm nước mưa bắn tung tóe khắp nơi.

Những giọt nước mưa hạ xuống má và môi trên của Autumn. Cô hít một hơi thở sâu để nỗ lực làm giảm mạch đập đang chạy dồn dập của mình. “Vai anh thế nào rồi?”

“Vai anh ổn. Áo của em ướt rồi kìa.”

Cô rời mắt khỏi lồng ngực và cơ ngực rắn chắc trông như thể được một vị thần Bắc Âu chạm trổ của anh. Cô liếc xuống nhìn chú chó thân dài trên chiếc áo đang dính chặt lấy làn da lạnh buốt của mình. Giữa tấm thân dài ngoẵng của con chó, hai đầu nhũ tạo thành hai điểm rõ rệt.

“Có lẽ em nên cởi nó ra trước khi em bị cảm lạnh.”

Cô nghiêng đầu sang một bên và ngước lên, đi qua cái cằm vuông, cái mũi hơi khoằm và nhìn vào đôi mắt xanh dương đang mê mụ vì dục vọng. “Anh lo cho em đấy à?”

“Anh lo là em sẽ không cởi cái áo đó ra.”

“Anh cởi đi.” Cô giơ hai tay lên trên đầu, và khi anh bước về phía cô, vùng đất giữa hai đùi trở nên chặt sít và đói khát. Ngón tay anh nắm lấy vạt áo cô và bóp lấy làn da nhạy cảm ở lườn. Anh kéo chiếc áo ướt sũng qua đầu cô và thả nó xuống cạnh áo len của mình.

Không còn đường lùi nữa rồi. Cô cúi về phía trước và ép khuôn miệng mở rộng của mình vào hõm họng anh. Anh có vị xạ và ấm áp, da anh ướt nước mưa. Hai đầu nhũ cứng ngắc của cô ma sát lên lồng ngực trần của anh, và anh rên lên. Trước khi mất sạch lý trí, cô nói vào tai anh. “Buồn chán à?”

“Hôm qua anh không hề buồn chán. Anh đã rất khuấy động.” Anh rê tay lên và ôm trọn bầu ngực mềm mại của cô trong tay. “Và anh muốn em. Anh đã không thể nghĩ được gì ngoài tất cả những nơi mà anh muốn và thứ tự anh muốn chúng.”

Cô rê tay dọc hai bên lườn rồi lên ngực anh. “Anh muốn chỗ nào trước?”

Giọng anh râm ran trầm thấp trên da thịt cô. “Chỗ này đây.” Ngón cái của anh lướt nhẹ trên ngực cô, ép ra một tiếng rên rỉ dịu êm từ môi cô. “Anh muốn chỗ này trước khi xuống tới chỗ ưa thích nhất.”

Cô cũng muốn điều ấy. Muốn nó khủng khiếp đến mức cô phải kìm lại khao khát lật anh xuống và chiếm lấy những gì cô muốn. Cô tặc lưỡi, có vẻ phơi phới, như thể không phải cô đang rực lửa và cảm thấy thật đói khát. “Ngón chân của em sao?” Cô có cả đêm cơ mà.

Anh luồn một tay vào quần ngủ và lách xuống dưới quần lót của cô. “Đây.” Bàn tay anh nóng bỏng, và cô gần như ngã quỵ xuống sàn. “Ngay chỗ em ẩm ướt, mà không phải vì mưa.” Các ngón tay anh nhè nhẹ dời lên trên, đi vào da thịt ướt át của cô, và tất cả trở nên nóng hơn, mãnh liệt hơn. Mờ ảo. Gấp gáp. “Anh muốn ở sâu trong em, nơi em chật khít.”

Cô không nghĩ mình đã từng hét to tên anh, nhưng cô không quan tâm. Chẳng có gì quan trọng khi cô xé quần áo của anh, và anh đẩy quần dài cùng quần lót của cô xuống chân. Cô bước ra khỏi chúng và vươn tay chạm vào vật cương cứng kia. Cô muốn anh, và cô sẽ không chờ đợi. Cô không muốn chậm rãi.

Dưới ngọn đèn hành lang, trông anh tuyệt đẹp, và cô giữ lấy anh trong tay. Từ xa phía sau Sam, chớp đánh ngang bầu trời và làm sáng cả căn phòng tối om. Sấm rung chuyển cả không khí và nền ngôi nhà bên bờ biển. “Em cũng muốn điều ấy, Sam.”

Sam nhìn Autumn đang đứng trước mặt anh, mái tóc đỏ bóng mượt, đôi mắt xanh rực rỡ và sống động với dục vọng, cảm giác khẩn thiết cấp bách nện nặng nề trong mạch máu của anh. Phổi anh siết lại, và đáy dạ dày sít chặt. Môi cô hé ra khi cô rê tay lên rồi xuống thân anh. Anh khóa đầu gối lại để khỏi ngã xuống và cúi đầu xuống. Anh muốn chậm rãi. Cô xứng đáng được làm tình chậm rãi, dịu ngọt, nhưng ngay khoảnh khắc môi anh chạm vào môi cô, khía cạnh thô bạo, nguyên thủy của khao khát đâm thẳng vào bản tính nguyên sơ của anh, đòi anh chiếm lấy nó. Không tế nhị. Không nghĩ ngợi gì ngoài việc ném cô xuống và chiếm lấy cô theo cách nguyên thủy nhất.

Cô hít mạnh, hút lấy hơi thở của anh, và anh lạc lối. Lạc tới nơi mà dục vọng nóng hừng hực quất vùn vụt khắp cơ thể và dữ dội siết lấy bi của anh. Miệng cô mở ra, và cô hôn anh. Một luồng nước ấm ngọt ngào. Như thứ nước ấm áp ngọt ngào chờ đợi anh trong cơ thể cô. Anh trượt tay lên ngực cô, bụng cô, đùi cô. Một lần nữa, anh lách tay vào giữa hai chân cô và cảm nhận tất cả. Anh hôn miệng và ngực cô và với tay lấy cái ví ở túi quần sau. Bằng cách nào đó cuối cùng anh nằm ngửa còn cô ngồi trên anh, lăn bao cao su dọc chiều dài của anh.

“Em không muốn làm đau anh,” cô nói, giọng cô khàn khàn vì thèm muốn.

“Cách duy nhất để em làm đau được anh, em yêu ạ, là em dừng lại ngay bây giờ.”

Tiếng cười khẽ của cô cũng khàn khàn, như giọng cô, khi cô nhổm dậy, rồi từ tốn hạ xuống, và anh trượt vào trong cơ thể nóng rực, cực kỳ chặt của cô. Anh chuyển động, đầu cô ngửa ra sau với một tiếng rên dài. Ánh sáng ở hành lang nhún nhảy trên bộ ngực trắng hồng tròn trịa và hai đầu nhũ hồng căng sít của cô. Đờ đẫn trong những cơn sóng khoái lạc ngất ngây, anh gầm gừ, “Cảm giác tuyệt quá, Autumn.” Cô nhổm dậy, nâng hông lên và anh đẩy vào thật mạnh. “Phải.” Anh đẩy vào sâu hơn, kéo căng và lấp đầy cô. Anh bấu chặt hai đùi cô khi cô ở trên anh như nữ hoàng của hội chợ Calgary Stampede[12]. Sau vài cú chuyển động ngắn ngủi, những nhịp đầu tiên trong cơn cực khoái của cô siết chặt lấy anh, vắt kiệt anh, và anh nghiến răng để khỏi bùng nổ.

[12] Một lễ hội đấu bò kéo dài mười ngày được tổ chức hàng năm ở Calgary, Alberta, Canada

“Ôi, Chúa ơi.” Một tiếng rên khàn khàn thoát khỏi môi cô và cô ép tay lên ngực anh. Tóc cô xòa xuống mặt. “Đừng dừng lại. Làm ơn đừng dừng lại. Em sẽ giết anh nếu anh dừng lại.”

Không đời nào có chuyện anh sẽ dừng lại. Và khi đợt sóng cực khoái cuối cùng làm rung chuyển cả cơ thể cô, anh vươn tay nắm lấy vai cô và xoay cô lại cho tới khi anh ở trên. Anh nhìn xuống đôi mắt màu lục của cô. “Quấn chân em quanh lưng anh đi.” Khi anh cảm nhận được hai đùi cô quấn chặt quanh hông mình, anh bắt đầu chậm rãi đẩy hông mình trong một nhịp điệu uyển chuyển. “Nữa nhé?”

“Vâng.”

Anh chống phần lớn trọng lượng cơ thể mình trên hai cẳng tay phải và ôm mặt cô trong lòng bàn tay khi anh trao cho cô thêm nữa.

“Mạnh hơn,” cô rên.

“Em chắc chứ?” Môi cô hé ra, và cô hít mạnh một hơi. “Vâng.”

Anh đẩy vào trong cô mãnh liệt hơn. Hết lần này đến lần khác, và anh cảm nhận được những co giật thít chặt quen thuộc từ đợt sóng cực khoái thứ hai của cô. Nó bắt đầu sâu bên trong và lan dọc theo, siết anh còn chặt hơn lúc trước. Chặt đến mức anh nghiến răng chống lại sự giải thoát của chính mình. Chống lại khoái lạc mãnh liệt khi nén mình lại.

Rồi cô òa ra một lần nữa. Tên anh bị tiếng sấm át đi. Rồi cuối cùng anh cũng cho phép khoái lạc dữ dội cuốn qua bụng và da thịt mình. Anh nghe thấy tiếng rên của chính mình khi cảm thấy cực khoái của anh nổ tung. Nổ tung từ linh hồn anh, cũng hung dữ ngang với cơn bão ngoài kia. Hết lần này tới lần khác cho tới khi anh kiệt quệ đến mức hầu như không thở nổi, như thể anh vừa hoàn thành một lần luân chuyển vị trí mà kết cục là một trận chiến trong góc sân băng. Anh gục trán xuống sàn nhà bên cạnh tai cô. Anh đã làm tình rất nhiều trong đời, nhưng lần này cảm giác thật khác. Mãnh liệt hơn, tuyệt hơn, nguyên sơ hơn.

“Chúa ơi,” anh nói, vẫn thở hổn hển. “Anh kiệt quệ từ trong ra ngoài. Nếu em cũng đã thỏa mãn như thế này ở Vegas, không có gì ngạc nhiên khi anh đã cưới em.”

Autumn đứng trong bếp và nâng một cốc rượu vang lên môi. Vài cảm xúc lẫn lộn sôi sùng sục và xung đột trong dạ dày cô. Sốc và xấu hổ tranh nhau giành vị trí đầu bảng, nhưng trên tất cả, cô ngượng ngùng trước khả năng kiểm soát bằng không của mình. Cô có thể thấy được thứ hành vi đáng xấu hổ ấy ở Sam. Sam là... Sam. Cô thì không lăn người trên sàn để làm tình. Không phải hiện tại.

Và không phải với Sam, vì Chúa!

Ở cuối nhà, toilet xả nước, và cửa phòng tắm mở ra. Cô cúi xuống để bảo đảm áo choàng bông của mình được thắt chặt quanh eo. Sau khi Sam nhặt quần áo lên và rút vào phòng tắm, cô đã vơ đồ ngủ của cô lại và chạy lên gác. Cô đã mặc một cái áo choàng vào người và đấu tranh mạnh mẽ với thôi thúc khóa cửa lại và trốn dưới cái chăn dày sụ cho tới khi cô biết phải làm gì. Hay tới khi Sam đi. Bất kể chuyện nào đến trước.

Không may thay, cả hai đều không phải là một lựa chọn khả dĩ. Cô là người lớn và phải đối diện với hậu quả.

Sam đi vào bếp, cởi trần, một cầu thang tạo nên từ những cơ bắp rắn chắc nổi lên từ cạp quần anh. Anh cầm chai rượu vang lên và nhìn nhãn. “Thường thì anh thích uống bia.” Anh thò tay vào chạn bát và rút một cái cốc ra. “Nhưng anh sẽ cứu em thoát khỏi nỗi xấu hổ khi phải uống một mình.”

Cô ước gì anh đã cứu cô thoát khỏi sự xấu hổ là thọc tay cô vào quần anh. Cô uống cạn cốc rượu của mình và đưa nó về phía anh để lấy thêm rượu.

Anh cúi đầu, và đôi mắt xanh của anh nhìn vào mắt cô. “Em đang giận về những gì anh đã nói à?”

Cô lắc đầu. Cô đã chẳng nghe được gì ngoài dòng máu dồn dập chảy khỏi não mình và giọng cô hét to tên anh. Tạ ơn Chúa là Conner chưa tỉnh. “Anh đã nói gì?”

“Nếu em không nhớ thì thôi, quên đi.” Trông anh có hơi nhẹ nhõm và anh rót đầy cốc rượu của cô. “Nếu em không giận thì sao mặt em lại đỏ bừng bừng thế?”

Cô ép một tay lên cái má nóng rẫy của mình. “Do rượu đấy.”

“Rượu làm em nhăn nhó à?” Anh rót Cabernet vào cốc của mình. “Em có muốn anh xin lỗi không?”

Nếu anh phải hỏi như thế thì tức là anh cũng không có ý xin lỗi thật. Và bên cạnh đó, một lời xin lỗi từ Sam bất bình thường đến mức cô có thể sẽ bất tỉnh mất. “Không. Em không giận đâu.”

“Vậy em làm sao?” Anh đặt chai rượu lên kệ bếp và hớp một ngụm.

“Chủ yếu là em thấy ngượng trước khả năng mất kiềm chế ngoạn mục của mình.”

Anh hạ cốc xuống và mỉm cười. “Nó ngoạn mục thật.”

Cô lắc đầu và kìm lại thôi thúc muốn đánh anh. “Anh có biết bao nhiêu lần em đã bảo mình rằng anh là người cuối cùng trên mặt đất mà em sẽ làm tình cùng không?”

Một khóe miệng anh trễ xuống. “Anh đoán là cũng vài lần.”

“Không chỉ vài lần đâu. Anh có biết là em đã bao nhiêu lần bảo mình rằng em sẽ không bao giờ làm tình một lần nữa với anh, thậm chí có phải hy sinh mạng sống của em không?” Cô nhấp một ngụm. “Chỉ một tháng trước thôi, nếu được chọn giữa làm tình với anh và bị xe tải đâm, em hẳn đã chọn xe tải rồi.”

“Phải rồi, anh nghĩ trong năm năm qua cũng có vài lần em đề cập tới điều đó.” Anh dang rộng vòng tay. “Vậy nhưng em vẫn chọn anh và tình dục ngoạn mục nhỉ.”

“Ý em là khả năng mất kiềm chế của em thật ngoạn mục.”

“Tình dục ngoạn mục.” Anh rời một ngón tay khỏi cốc rượu và chỉ vào cô. “Em đã đạt đỉnh hai lần.”

Cô nhún vai và quay mặt đi trước khi má cô đỏ bừng lên. “Cũng khá lâu rồi thôi.”

“Bao lâu?”

“Đừng bận tâm.”

Ngón tay anh đặt lên bờ má nóng rực của cô, xoay mặt cô về phía anh. “Vài tháng à?”

“Bỏ qua đi.” Cô nhấp một ngụm. Có lẽ nếu đủ say, cô sẽ nghĩ chuyện này thật buồn cười. Dù vậy, chắc chẳng bao giờ có đủ lượng rượu để làm được điều đó trên thế giới này.

“Một năm à?” Trước sự im lặng của cô, chân mày anh nhướn lên tận trán. “Một năm rưỡi cơ à?”

“Em là một bà mẹ. Em làm việc và chăm sóc Conner. Khi em có thời gian mà không có thằng bé, em sẽ đi chăm sóc chân.”

“Mát-xa chân làm sao thay thế tình dục tuyệt vời được.”

“Còn tùy vào chất lượng nữa. Vài người rất giỏi. Số khác thì lại không tài nào tìm ra được đúng điểm mẫn cảm.”

“Anh không biết nữa.” Anh tặc lưỡi. “Đã bao lâu rồi kể từ khi có người mát-xa những điểm mẫn cảm của em?”

“Lâu lắm rồi.” Cô đi vào phòng khách và nói qua vai, “Em có một đứa con trai. Con trai anh đấy. Nhớ không?”

Anh đi theo và đứng cạnh cô trước cửa sổ. Sóng tan ra ngay trước bãi cỏ biển, và cô cảm giác thấy anh nâng cốc rượu lên môi.

“Trông có vẻ cơn bão đang tan dần,” cô nhận xét.

“Hai năm à?”

“Chúng ta lại quay lại chuyện đó à?”

“Chúng ta chưa bao giờ rời khỏi nó bởi vì em đã trả lời đâu.”

Chớp đã đánh ra xa hơn, nhưng mưa vẫn trút xuống dày đặc. “Nhiều hơn năm năm. Ít hơn sáu năm.”

Anh mất vài giây mới tính toán ra được. Ngay giây phút tính ra, anh sặc rượu. “Thật vớ vẩn. Chẳng ai có thể thiếu vắng lâu đến thế được.”

“Vì sao? Sao anh lại thấy nó khó tin thế?” Cô giơ ngón tay lên và đếm ngược các lý do. “Em đã mang thai chín tháng, chết ngập trong nôn ọe trọn một năm sau đó, rồi cố gắng tạo dựng một doanh nghiệp đến mức thiếu ngủ. Em mệt lử trong ba năm đầu đời Conner, và điều cuối cùng em muốn là một người khác đòi hỏi thời gian của em trong đời. Làm một bà mẹ đi làm rất khó khăn.”

“Em đã không làm tình trong gần sáu năm sao?” Sau tất cả những gì cô vừa nói, anh vẫn mắc kẹt trong số năm thực tế. “Chúa ơi. Không có gì ngạc nhiên khi em khó tính đến vậy.”

“Em không khó tính.” Cô nhấp một ngụm, và tay áo cô chạm nhẹ vào cánh tay trần của anh. “Anh khó mà tin được rằng một người có thể thiếu vắng nó lâu đến vậy hẳn là vì anh chẳng bao giờ thiếu tình dục quá sáu ngày.”

“Lâu hơn sáu ngày chứ. Thỉnh thoảng anh đi du đấu khoảng hai tuần.”

“Ấn tượng nhỉ.”

“Nhưng anh phải nói cho em biết là,” anh tiếp tục, “nếu thiếu tình dục trong sáu năm, đến giờ chắc anh đã mù mắt rồi. Vậy thì anh sẽ ở đâu chứ? Anh là một cầu thủ khúc côn cầu. Không thể chơi khúc côn cầu nếu anh bị mù. Đúng không?”

Cô tự hỏi anh có tin cái lý luận méo mó của mình không. Đáng buồn thay, hẳn là anh tin thật. “Trong những đêm hiếm hoi mà em không làm việc còn anh trông Conner, thì em biết phải làm gì đây? Đi tới một quán bar và vớ bừa một gã nào đó à?” Không phải gần đây cô đã nói chuyện hệt thế này với Shiloh và anh Vince sao?

Giọng anh lầm bầm trong bóng tối khi anh nói, “Vài phụ nữ như vậy.”

“Chà, em không phải họ. Và bất kể những gì anh có thể nghĩ về em, xem xét đến cái cách chúng ta gặp gỡ và cách em hành xử ở Vegas, em chưa bao giờ thuộc loại phụ nữ đó.”

“Anh chưa bao giờ nghĩ em như thế.”

Phải rồi. “Anh đã bắt em xét nghiệm bố ruột.” Anh mở miệng ra để biện hộ cho bản thân, và cô giơ một tay lên để ngăn anh lại. “Em hiểu lý do anh làm thế. Vào lúc ấy, việc đó đã khiến em tức điên, nhưng em hiểu.”

“Nếu anh thấy Conner trước, hẳn anh đã chẳng bao giờ đề nghị như vậy.”

“Không quan trọng. Em muốn nói là, lần cuối cùng em hẹn hò với một gã mà em gặp trong quầy bar, kết quả không được tốt cho lắm.”

“Phải rồi.” Anh im lặng một lát, rồi nói, “Nhưng chúng ta có Conner. Anh không phải lúc nào cũng là một người bố vĩ đại, nhưng anh luôn yêu thằng bé. Anh chưa bao giờ hối hận vì có thằng bé trong đời.”

Điều này đưa cuộc đối thoại tới, “Trong quãng đường hai giờ lái xe tới đây tối nay, anh có nghĩ đến chuyện gọi điện không?”

“Tất nhiên, nhưng hẳn là em sẽ bảo anh đừng tới.”

“Anh nói đúng. Anh không thể cứ không mời mà tham dự kỳ nghỉ của bọn em vì anh muốn gặp Conner.” Giống Halloween và lễ Tạ ơn.

“Chuyện này chẳng liên quan tới Conner.”

Cô liếc ngang vai nhìn anh. Nhìn vào nét mặt trông nghiêng tối om của anh. “Vậy là liên quan tới cái gì?”

“Anh vẫn đang cố tìm ra đây.” Anh quay lại đối mặt với cô và tựa một bờ vai trần vào kính. “Anh nghĩ nó có gì đó liên quan tới vấn đề chưa kết thúc giữa hai chúng ta.”

“Bất kể ‘vấn đề’ mà chúng ta có là gì thì cũng đã kết thúc cách đây lâu lắc rồi.” Khi anh ly dị cô.

Anh vuốt má Autumn và vuốt tóc cô ra sau tai. “Đêm đầu tiên anh gặp em ở Pure đó, em làm anh nhớ đến khoảng thời gian anh mười, mười một tuổi mà mẹ đã đưa anh và Ella tới Washington D.C.” Mắt anh nhìn khắp mặt và tóc cô. “Lúc ấy là buổi đêm, và bọn anh đang đứng ở bảo tàng Việt Nam, rồi anh nhìn ra ngoài và thấy những tia sáng lấp lánh rực rỡ trong bóng tối. Mẹ anh đã nói chúng là đom đóm. Anh đã tò mò đến mức đuổi theo chúng. Cố bắt một con.”

Cô cố lờ đi những ve vuốt của ngón tay anh trên cổ mình. “Anh vừa so sánh em với một con côn trùng biết bay đấy à?”

“Với một tia lửa. Một tia sáng rực rỡ gây tò mò mà anh đã muốn bắt lấy và giữ lại trong tay.”

Khi anh nói những điều như vậy, nó làm cô nhớ lại một cách chính xác bằng cách nào và tại sao cô đã vô cùng dễ dàng rơi vào lưới tình với anh. Nếu cô không biết rõ anh, cô có thể đang gặp nguy hiểm khi lại rơi vào nó một lần nữa. “Em sẽ không làm tình với anh nữa đâu, Sam.”

Anh mỉm cười và thả tay xuống hai bên người. “Được rồi.”

Rõ ràng là, anh không tin cô, và việc khôn ngoan nhất mà cô nên làm là đuổi anh về nhà. Hoặc bắt anh kiếm một phòng khách sạn. Cô chỉ vào ghế sô pha. “Nó mở thành giường được đấy.”

Cô đợi anh tranh cãi. Quyến rũ cô. Hôn cô cho tới khi cô đầu hàng và chia sẻ giường của mình. Thay vào đó, anh cười toe toét như thể anh vừa đạt được ước nguyện của mình.

“Gặp em vào buổi sáng nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.