Người đàn ông của tôi:
Hòa hợp trong đời tôi
Sam vẫn để máy nổ và hơi rên lên khi anh nâng Conner lên vai. Dưới bao đá chườm làm bằng cao su quấn quanh eo, cơ bắp ở thắt lưng anh co lại, vẫn đang phản đối cú đánh mà Modano đã trao cho anh vào hiệp ba. Anh hơi nghiêng sang trái và bế con trai lên thềm bê tông, đế đôi giày da nện xuống nền. Anh đang già đi. Cơ thể anh không thể nhận cùng thứ hình phạt mà nó vẫn luôn nhận ở tuổi hai lăm nữa.
Ánh đèn hiên yếu ớt chiếu xuống đầu anh khi anh rung chuông. Không khí ban đêm lạnh giá luồn qua những sợi len đan chặt của chiếc áo len mỏng màu xám và áo phông trắng bên dưới. Anh đã bảo Natalie gọi cho Autumn để bảo cô rằng Conner sẽ ở lại sau trận đấu để gặp vài cầu thủ. Anh tự hỏi cô ấy có đề cập tới việc anh sẽ đưa thằng bé về nhà không.
Cửa mở ra, và Autumn đứng trong luồng sáng dìu dịu ở lối vào. Cô mặc một chiếc áo phông màu vàng có hình một con chó thân dài màu trắng, quần vải bông màu vàng pha trắng và đi đôi dép chó trắng thân dài. Mái tóc màu nâu đỏ của cô rực sáng như lửa dưới ngọn đèn chùm bằng đồng, nhưng trông cô không hề bốc hỏa khi thấy anh. Không như lần trước.
“Thằng bé thiếp đi khoảng mười phút trước.”
Autumn mở cửa rộng ra và để anh vào. Anh theo cô lên một cầu thang và vào một hành lang treo đầy khung ảnh. Nơi này tỏa ra cảm giác đầm ấm, quen thuộc hệt như ta đang được ở nhà. Những bữa ăn tự nấu, nước đánh bóng đồ gỗ và thảm cũ. Nó không phải loại nhà mà anh nghĩ cô sẽ sống cùng con trai anh. Nó không phải một ngôi nhà xấu. Không khác nhiều lắm với nơi anh đã sống khi còn bé, nhưng cô có khả năng mua được những căn mới hơn.
Họ đi vào một phòng ngủ vẽ đầy những nhân vật hoạt hình, và cơ bắp của anh phản đối khi anh đặt con trai nằm xuống trên một chiếc giường có chăn Barney. Conner ghét Barney. Không phải sao?
Sam thẳng người dậy, và Autumn lo liệu nốt. Cô cởi áo khoác của Conner và mắt thằng bé chớp chớp mở ra. “Con có một ngón tay cao su[7]đấy,” thằng bé nói.
[7] Foam finger: một đồ vật có hình bàn tay nắm lại với ngón trỏ giơ lên cao, tượng trưng cho vị trí số một, thường dùng để cổ vũ trong các môn thể thao
Tay cô di chuyển trên người thằng bé, và cô giúp nó ngồi dậy khi cô kéo áo khoác của con ra. “Con chơi có vui không, Vàng Con bé nhỏ?”
Thằng bé gật đầu và ngáp. “Có ạ.”
Sam ra ngưỡng cửa và nhìn Autumn cẩn thận kéo tay của Conner qua áo phông Chinooks của thằng bé. Đã đôi ba năm rồi anh mới được nhìn mẹ con họ ở cùng nhau. Anh không nghĩ mình đã bao giờ thấy Autumn... dịu dàng đến thế.
“Bố đã kể chuyện cười cho con.”
Autumn quay phắt lại. Mắt cô mở to.
Sam giơ hai bàn tay lên. “Chuyện cười cộc-cộc ý mà.”
“Nó vui lắm.” Conner bật cười, đờ đẫn và ngái ngủ. “Cộc-cộc.”
Autumn quay lại cởi đồ cho Conner. “Ai đó?”
Conner chờ tới khi áo được kéo qua đầu mới trả lời. “Dê đây.”
“Dê nào?”
“Dê ở... Dê hỏi...” Thằng bé nằm xuống, Autumn đi tới cuối giường và cởi giày thằng bé. “Con quên mất rồi.”
“Dê ra cửa và tự xem đi,” Sam nhắc.
Autumn quay mặt và nhìn thằng bé khi cô cởi dây giày cho con trai. Một nụ cười làm khóe môi cô cong lên, và cô đảo tròn đôi mắt màu lục như thể cô đã trải qua những chuyện thế này cả trăm lần một ngày. “Con nói đúng. Vui thật đấy.” Cô cởi giày lẫn tất khỏi chân cậu và thả chúng xuống sàn. “Eooo ơi!” Cô vẫy một tay trước mặt. “Đây là đôi chân hôi nhất quả đất.”
“Mẹ lúc nào cũng nói thế.”
Conner và Autumn có cả một nghi lễ, cả một cuộc sống mà anh chẳng biết tí gì và cũng không hề liên quan tí gì tới anh. Tất nhiên là anh vẫn luôn biết điều đó, nhưng tận mắt nhìn thấy nó vẫn khiến anh hơi khó chịu, và anh thực sự không thể nói được lý do vì sao nữa.
Anh bước lùi lại một bước vào hành lang. “Tôi sẽ đi lấy ngón tay cao su.”
“Và cả bóng của con nữa bố nhé.”
Sam nhìn vào đôi mắt ngái ngủ của Conner và gật đầu. “Ừ.” Anh quay lại hành lang, đi qua những bức tường treo đầy hình của Conner cùng Autumn và Conner cùng thằng ngốc Vince. Thắt lưng anh đau đớn kinh khủng khi anh đi xuống các bậc thang và bước ra ngoài trời lạnh giá. về nhà, anh sẽ ép một túi đậu vào lưng. Anh thích đậu hơn tất cả mọi thứ. Chúng vừa vặn với lưng, đầu gối hoặc vai anh nhất, và khi chúng cứng, chúng gần như mát-xa các cơ bắp của anh giống hạt đá lạnh.
Chiếc Ford F-250 vẫn đang chạy, và Sam nghĩ đến việc tắt nó đi, nhưng anh cho là mình cũng sẽ không ở lâu thêm mấy nữa và để nó đấy. Một người đàn ông không mua một chiếc F-250 vì anh ta lo nghĩ đến mức tiêu thụ xăng dầu. Anh ta lái chiếc xe này vì tải trọng và vì nó có thể chuyên chở rất nhiều. Mặc dù anh chẳng bao giờ chở thứ gì nặng hơn túi thể thao, vẫn thật tốt khi biết rằng nó có khả năng chịu lực nếu anh quyết định chất mười tấn lên.
Anh đi sang bên ghế hành khách, nhìn thấy ngón tay cao su của Conner cùng quả bóng mà Johan đã cho thằng bé trong lúc nó cùng Nat ngồi ở sảnh chờ Sam xong việc với đám phóng viên và quấn đá quanh lưng trong phòng thay đồ. Theo cái cách Conner hành xử với quả bóng, người ta hẳn sẽ nghĩ nó làm bằng vàng. Khỉ gió, nếu anh mà biết con anh phấn khởi như thế vì một quả bóng, anh hẳn đã tặng nó một quả từ nhiều năm trước rồi.
Anh đóng cửa lại và hướng về phía ngôi nhà. Mày nên biết mới đúng. Mày là cha thằng bé cơ mà, lương tâm tội lỗi nhắc nhở anh. Lương tâm của anh dạo gần đây có vẻ năng nổ hơn hẳn, một sự thật làm anh khó chịu cũng nhiều như cảm giác tội lỗi. Anh không thích cảm thấy tội lỗi vì bất kỳ điều gì hết. Gặp lại Autumn đã khai nòng một thứ gì đó trong Sam, và nhìn con trai mình sống trong một ngôi nhà tách tầng cũ kỹ ở Kirkland trong khi bố nó sống trong một căn hộ năm triệu đô la ở trung tâm Seattle cũng không hòa hợp với anh cho lắm.
Cánh cửa dẫn vào ngôi nhà cũ kỹ kêu cọt kẹt khi anh mở nó ra. Cô đủ sức mua một ngôi nhà tốt hơn. Anh đã trả đủ tiền trợ cấp nuôi con cho cô để bảo đảm con anh được sống tốt. Anh trả đủ để đáng ra anh không còn phải cảm thấy tội lỗi về bất kỳ điều gì nữa.
Anh đi lên cầu thang và nhìn quanh phòng khách. Nhìn các món đồ bằng gỗ sồi, ghế sô pha và ghế đôi được làm từ sợi tổng hợp dai. Ngôi nhà chất đầy những đồ trang trí nho nhỏ tự làm và các món đồ nghệ thuật. Ảnh chụp Conner ở mọi lứa tuổi và mọi giai đoạn cuộc đời treo khắp mọi nơi. Anh cũng có ảnh của Conner, nhưng không có gì giống thế này.
Di động ở túi trước chiếc quần bằng vải bông màu đen Sam reo lên, và anh rút nó ra. Số điện thoại của Veronica lóe lên trên màn hình, và anh chuyển nó sang hộp thư thoại. Anh mệt mỏi và không có tâm trạng nói chuyện về Milan, Paris, hay bất kỳ chốn dở hơi nào mà cô ta đang ở. Nếu tình cờ mà cô ta ở Seattle, thì anh cũng không có tâm trạng làm việc đó. Thỉnh thoảng anh chỉ muốn đau khổ một mình. Tối nay là một trong những lúc như thế.
Anh đặt ngón tay màu xanh to đùng cùng quả bóng lên một bàn cà phê và đi tới lò sưởi bằng đá. Anh vươn tay qua một bức ảnh chụp Vince công kênh Conner trên vai và cầm lấy một bức ảnh chụp Autumn ngồi trên xích đu ở một công viên nào đó. Conner ngồi trong lòng cô, cười toe toét. Conner còn bé, có lẽ mới một tuổi. Mẹ thằng bé trông cũng thật trẻ con. Có lẽ là do nụ cười. Đã lâu lắm rồi anh không thấy cô cười như vậy. Năm năm hoặc hơn. Anh đặt bức ảnh lại và ngước nhìn một chùm ảnh treo trên lò sưởi. Mỗi bức ảnh riêng biệt đều được viền khung đen trắng, và có vẻ chủ đề là Halloween.
Conner ba tuổi, ăn mặc giống như một chú chuột đứng cạnh Autumn mặc như một con mèo. Cũng không phải một con mèo gợi cảm. Chỉ là một con mèo đen. Trong một bức ảnh khác, Conner trong bộ đồ bò con và Autumn là cô gái vắt sữa bò. Một lần nữa, không phải một cô gái vắt sữa bò gợi cảm. Khi Conner còn bé xíu, Autumn cho thằng bé mặc đồ khỉ, còn cô mặc đồ quả chuối, ở tất cả mọi bữa tiệc Halloween mà Sam từng tới, phụ nữ trưng hết hàng hóa của mình ra. Nàng Bạch Tuyết gợi cảm. Cô cảnh sát gợi cảm. Ác quỷ gợi cảm. Những vũ nữ gợi cảm và các bà xơ gợi cảm. Halloween là thế.
“Thằng bé lại ngủ thiếp đi rồi,” Autumn thông báo khi đi vào phòng khách.
Anh ngoái qua vai, rồi quay lại nhìn các bức ảnh. “Halloween năm nay Conner sẽ làm gì?”
“Thằng bé vẫn chưa quyết định. Lần gần đây nhất là ma cà rồng, nhưng tôi chắc chắn là thằng bé sẽ đổi ý thêm vài lần nữa trước ngày ba mốt.”
“Tôi nghĩ năm nay tôi sẽ ở trong thành phố.” Không phải lúc nào cũng vậy và đó cũng là một trong những lý do anh không bao giờ quá chú ý đến việc gặp Conner vào dịp Halloween. Anh khá chắc chắn rằng ngày ba mươi anh đang ở Toronto, nhưng sẽ quay về Seattle vào ngày ba mốt. Anh nhớ bởi vì Logan đã nói gì đó về việc đến một quán bar ở trung tâm rất nổi tiếng vì cuộc thi trang phục hoang dã. Vài năm trước, anh từng làm một giám khảo khách mời và nhớ có một cô Alice ở Xứ sở Diệu kỳ đã quên quần lót. Vì vài lý do mà anh không bao giờ hiểu, nhưng chắc chắn là được đánh giá rất cao, Halloween dường như trao cho những người phụ nữ ăn mặc dè dặt thường ngày một giấy phép để ăn mặc khêu gợi và hôn hít nhau.
Chúa yêu họ.
“Tôi đặt ngón tay và bóng của Conner ở đằng kia,” anh nói và chỉ vào bàn. “Tôi nghĩ tối nay thằng bé đã chơi rất vui.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô đưa tay vuốt tóc ra sau, túm nó lại trong tay và xoắn nó thành một búi tóc lỏng mà ngay lập tức rơi ra. “Chắc nó sẽ ngủ đến trưa mất.”
Ở Autumn chẳng có gì quá mức gợi cảm. Không phải bộ đồ cô mặc hay cách cô đứng. Kể cả cách áo cô bó ngang ngực và làm méo con chó thân dài ở đằng trước, gần như nhấc mông nó lên cao trên ngực cô trong khi đầu nó thì lại chúi dưới ngực phải của cô cũng không. Trong bộ áo và dép chó, cô trông giống một bà mẹ, và Sam chưa bao giờ bị hút tới những bà mẹ. Họ có nhiều gánh nặng, và ý anh không phải trẻ con đâu. Anh thì đã biết gánh nặng của bà mẹ này rồi. Biết rằng khi cô tụ tập với bạn bè và nói về “thằng khốn đó” là cô đang nói về anh. Nhưng anh lại không thể ngăn mình tự hỏi cô có còn thích được hôn vào hõm cổ hay không. Ngay nơi cổ áo chạm vào cái cổ ấm áp của cô. “Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy em sống trong một ngôi nhà thế này,” anh nói để đổi hướng dòng suy nghĩ của mình. Phải thật nhanh trước khi đầu óc anh lang thang xuống con đường nguy hiểm. Con đường dẫn từ ngực tới khe ngực cô.
Autumn khoanh tay dưới ngực. “Nhà tôi thì có gì không ổn?”
Nhiều đấy. Bắt đầu với tấm thảm trông như thể đã quá hạn bảo hành mười năm. Chưa nhắc đến các đường viền giấy dán tường gớm ghiếc. Anh có thể thấy mắt cô nheo lại như thể cô chuẩn bị tức điên lên. Anh không muốn cãi nhau, nên anh nói, “Không có gì. Chỉ là có vẻ nó cần cải tạo đôi chút, và tôi chưa bao giờ thấy em là người thích nhà cần sửa chữa hết.”
“Chắc là vì anh không biết rõ về tôi.”
Anh có thể chỉ ra rằng anh biết cô có một cái bớt nhỏ hình Oklahoma trên mông, nhưng anh khá chắc rằng đó không phải thứ “anh không biết rõ về tôi” mà cô đang nói. “Em giỏi dùng búa và đinh à?”
Cô dịu đi chút ít, và tay cô buông xuống hai bên người. “Không.” Cô lắc đầu, mái tóc đỏ chạm nhẹ qua vai. “Tôi có thể dùng một khẩu súng dán keo, và tôi rất giỏi trang trí bàn.” Cô nhìn quanh phòng và thở ra một hơi. “Khi mua căn nhà này, tôi vốn nghĩ là đến giờ tôi sẽ cải tạo nó xong rồi, nhưng tôi không có thì giờ.”
Anh hỏi một điều mà anh nghĩ là rất hiển nhiên. “Sao không mua một ngôi nhà mà em không phải cải tạo?”
Cô nhún vai. “Vài lý do. Một trong số đó là tôi muốn Conner có một chỗ an toàn, đẹp đẽ để chơi đùa.” Cô bắt đầu đi về phía bếp và ra dấu cho anh đi theo. “Tôi sẽ cho anh thấy thứ gì thu hút tôi tới căn nhà này.”
Anh đi qua một cái bàn ăn bằng gỗ sồi có hoa hồng tươi cắm trong lọ hoa màu hồng ở ngay chính giữa. Căn bếp hiện đại một cách đáng ngạc nhiên khi không có những món đồ đan móc mà vài phụ nữ ưa chuộng.
Cô bật đèn ngoài hiên và làm sáng một khoảnh sân sau rộng lớn với một bộ trò chơi có pháo đài, cầu trượt, bốn xích đu, và một bức tường để leo trèo trên sân. “Conner rất yêu nơi này,” cô nói.
“Con có trèo lên tường không?”
“Có chứ, nhưng tôi nghĩ con thích trèo lên cầu trượt hơn.”
Có thực là họ đang đứng gần nhau đến thế này mà không hề la hét không? Gần đến mức vai cô gần như chạm vào cánh tay anh? Lần cuối cùng đứng gần thế này mà không cãi nhau, họ đang khỏa thân.
Anh nhìn nét mặt nghiêng nghiêng của cô. Nhìn làn da trắng ngà mịn màng trên trán cô, cái mũi thẳng và khuôn miệng đỏ đầy đặn. Có thể họ đang đứng rất gần, gần đến mức anh ngửi được cả hương tóc cô, nhưng giữa họ có một khoảng cách rất lớn.
“Anh không thấy rõ được nó đâu, nhưng sau hàng rào là một khoảng rừng rất đẹp.” Cô giơ tay trái lên và chỉ ra ngoài. “Thỉnh thoảng bọn tôi ăn trưa trong rừng ở một cái bàn nhỏ mà anh Vince đã làm hộ.” Cô bật cười và nói gì đó nữa. Thứ gì đó về lũ ốc sên, nhưng sự chú ý của anh đang nằm trên đôi cánh thiên thần xăm ở cổ tay cô. Đôi cánh có màu xanh, viền đen và hoàn toàn che khuất thứ từng ở đó trước kia.
“... và vừa la hét vừa chạy vào sân sau nhanh hết mức trên đôi chân lũn cũn. Tôi đã bảo anh là...”
Cô đã xăm đè lên tên anh. Tốt. Thế là tốt. Anh đã xăm đè lên tên cô nhiều năm trước. Anh nên thấy nhẹ nhõm. Anh nhẹ nhõm đấy chứ. Phải rồi.
Cô tặc lưỡi về một thứ gì đó. Một âm thanh be bé khàn khàn làm anh căng thẳng, và anh lùi xa khỏi cô mà không vì lý do rõ ràng nào. “Tôi phải đi đây. Tôi đang để xe chạy.”
“À.” Autumn quay lại và ngước lên nhìn Sam. Anh có một vết đỏ trên má, hẳn là do vụ đánh nhau mà cô đã thấy lúc trước, và tóc anh hơi ướt như thể anh mới tắm. Cô đang kể cho anh về nỗi sợ ốc sên buồn cười của Conner. Đang cố tỏ ra tử tế với anh. Đang cố chứng tỏ với bản thân mình rằng cô có thể lịch sự với gã khốn này. “Tôi sẽ tiễn anh.” Không quan tâm đến những câu chuyện liên quan tới con trai mình đúng là điển hình của Sam.
Di động ở túi quần Sam reo lên, anh thò tay vào trong và tắt nó đi mà không nhìn. “Tôi sẽ ở trong thành phố cho tới thứ Tư. Sau đó, tôi có một chuỗi sáu trận mệt mỏi,” anh nói, khi cô theo anh đi qua phòng khách. “Trước thứ Sáu, ngày hai mươi ba, thì vẫn chưa đến trận đấu tiếp theo trên sân nhà của tôi. Tôi sẽ bảo Natalie kiểm tra lại lịch rồi gọi cho em.”
Cô muốn bảo anh rằng cuộc đời của Conner không xoay quanh lịch của anh, nhưng trong suốt mùa giải khúc côn cầu dài đằng đẵng thì đúng là vậy. Hệ quả là, cuộc đời của cô cũng vậy. “Được.”
Anh mở cửa, rồi quay lại nhìn cô. Cô đứng trên bậc thềm phía trên anh khi không khí đêm lạnh giá lùa vào trong. Cô vòng tay quanh người và chờ anh rời đi. Sam không đi. Thay vào đó, anh nghiêng đầu sang một bên và nhìn cô. Ánh mắt anh lướt ngang mặt cô như thể anh đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Hừ,” anh nói, chỉ hơn một lời thì thầm.
Cô rút một tay ra và giơ lòng bàn tay lên. “Sao?”
Anh lắc đầu. “Không có gì.” Anh quay gót đôi giày da Prada và đóng cửa lại sau lưng.
Autumn bước xuống một bước và cài then lại. Được rồi, cô không biết chắc đôi giày da của anh là Prada, nhưng cô đoán dựa trên một cơ sở khá đáng tin cậy. Sam thích những gì tốt nhất, tất tần tật từ giày cho tới phụ nữ.
Đó là lý do mà cô không hòa hợp được vào cuộc sống của anh cũng như anh đối với cuộc sống của cô. Chưa bao giờ. Và đó hẳn là lý do anh không thích nhà cô. Nó không mới và bóng bẩy. Kiểu cũ nhất.
Cô cười khẽ khi đi cầu thang xuống văn phòng ở cuối tầng hầm. Theo những gì cô đọc được trên mạng, Veronica Del Toro là cô người mẫu mới nhất của Sam. Cao. Môi dày. Ngực bự. Điển hình của Sam.
Và phải, thỉnh thoảng Autumn có đọc những bài báo về Sam và những hành vi phóng túng mới nhất của anh.
Cô là mẹ Conner. Đó là một phần công việc. Một phần nhỏ xíu xìu xiu, nhưng một phần công việc của cô là phải biết loại phụ nữ mà Conner bị đem đi gặp mặt, mặc dù cô chưa bao giờ nghe con trai nhắc đến bất kỳ ai trừ những “cô trợ lý.”
Autumn đi tới chỗ một cái ghế da lớn, quay nó lại và ngồi xuống. Một hồ sơ sự kiện, vài tạp chí cô dâu, và một laptop đỏ nằm trên bàn cô. Khi tìm kiếm thông tin về Sam trên mạng, cô tìm được những bài báo thường mở đầu với: “Khi Sam LeClaire chuẩn bị quất bóng, các hậu vệ lẩn trốn, các tiền vệ bỏ chạy, và các thủ môn cầu Chúa xin cho quả bóng hãy đập vào họ ở những chỗ được bịt kín đệm.” Hay các đường liên kết dẫn tới những thứ như là “Những trận chiến khúc côn cầu vĩ đại nhất” hay “Những cầu thủ khúc côn cầu thích đánh nhau” hay “Sam LeClaire so với Domi, Brown, Parros hay ai đó.” Điều ấy thật lố bịch, và cô cố hết sức để dạy Conner rằng bạo lực không bao giờ là câu trả lời. Rằng tốt hơn là hãy tử tế với mọi người.
Autumn lật một hồ sơ sự kiện mà cô đã tập hợp cho bữa tiệc của Willy Wonka và với lấy một cây bút chì. Cô chỉnh lại chi phí ăn uống và tìm kiếm vài chỗ cắt giảm được.
Điều cuối cùng Autumn mong muốn cho Conner là thằng bé lớn lên giống bố nó. Cô là người gánh trách nhiệm bảo đảm Conner đối xử với mọi người tử tế hơn Sam. Đối xử với phụ nữ tốt hơn. Không có những cô siêu mẫu nông cạn. Không có chuyện quan hệ tình dục dễ dãi. Không có chuyện cưới một cô gái mà nó không quen biết ở Vegas. Tốt nhất là cứ tránh xa Vegas - có lẽ là cả bang Nevada - luôn một thể.
Ngày hôm đó, cạnh bể bơi ở Caesars, ngay khi cô mở nắp tuýp kem chống nắng Coppertone của mình ra, cuộc đời cô đã thay đổi mãi mãi. Ngay khi cô rê tay khắp những cơ bụng rắn chắc và cơ ngực cứng cáp đó, cô đã ngã quỵ vào dục vọng. Anh là một người đàn ông tuyệt đẹp, người nghĩ rằng cô là một chốn đẹp đẽ. Khi nhìn lại, cô rất muốn nói rằng mình đã dựng lên chút ít kháng cự trước những dục vọng sâu thẳm đã kéo cô chìm sâu xuống, nhưng cô đâu có được thế.
Thay vì nắm lấy túi đi biển và lùi xa khỏi bữa yến tiệc tội lỗi nằm duỗi dài trước mặt mình, cô đã quỳ xuống cạnh ghế của anh và bóp kem chống nắng vào lòng bàn tay mình. “Anh ở đây một mình à?” cô hỏi, và thả tuýp kem xuống nền đất. Dưới vành mũ, cô liếc nhìn ngón đeo nhẫn của anh. Nó trống trơn, nhưng điều ấy không có nghĩa là anh chưa cưới hay không có bạn gái.
Anh lắc đầu và quay mặt về phía mặt trời. “Anh ở đây với vài cậu bạn.”
Điều ấy cũng chẳng có nghĩa gì hết, nhưng đây đã là lần thứ hai cô thấy anh ở một mình. Cô xoa dầu trong tay rồi chạm vào bụng anh. Hơi nóng từ da anh làm ấm lòng bàn tay cô và kích động nhịp đập ở cổ tay.
“Em ở đây cùng bạn à?” anh hỏi, giọng anh điềm đạm và lạnh lùng như thể tay cô đặt trên da anh chẳng có tác động gì. Như thể cô là người duy nhất thấy nhói cả người.
“Không. Chỉ có em thôi. Em đã rủ một người bạn, nhưng cô ấy không muốn đi.”
Anh nhìn cô, ánh mặt trời Nevada bỏng rát cắt ngang những tán cọ rậm rạp trên cao làm khóe miệng anh sáng lấp lóa và tạo thành một vệt trắng ở má trái. “Vì sao?”
Autumn nhún vai, và ngón tay cô lướt qua phần bụng rắn chắc của anh khi cô trượt tay lên bờ ngực nổi rõ cơ bắp. Cô tự hỏi có phải anh ở trong thành phố này để tham dự một cuộc thi thể hình nào đó không. “Cô ấy nói không thích Vegas.” Đó là lý do mà bạn cô đưa ra, nhưng Autumn ngờ rằng sự thực là cô đã trưởng thành theo một hướng khác hẳn những người bạn mà mình có trước khi mẹ cô ốm.
“Nhưng dẫu sao em vẫn đi,” anh nói một cách hiển nhiên, vẫn cái giọng lạnh nhạt, nhưng cơ bắp dưới ngón tay cô bó chặt lại và trở nên cứng ngắc.
“Tất nhiên.” Cô đã có vài năm mệt mỏi. “Em đã lập một danh sách những việc phải làm.”
“Thật à?” Một khóe miệng của anh nhếch lên. “Trong đó có gì?”
“Nhiều việc khác nhau.” Chúa nhân từ ơi, cô thực sự đang bôi kem lên một anh chàng xa lạ tuyệt đẹp. “Vài việc trong đó em đã làm rồi.” Rõ ràng là thế.
“Như là?”
Và đã rất vui vẻ khi làm những việc đó. “Như là em đã xem đài phun nước Bellagio và mua một chiếc váy ở Flamingo.” Cô thoa kem lên cơ ngực rắn chắc của anh. Dưới vành mũ, cô mê mẩn nhìn những cơ bắp đẹp như điêu khắc, làn da rám nắng, và nuốt nước bọt ở họng xuống. “Và tối qua em đã tới Pure.”
“Anh có nhớ.” Hai ngón tay cái của cô lướt qua hai núm vú phẳng màu nâu, và anh hít mạnh vào một hơi. “Còn gì nữa?”
Cô mỉm cười. “Em thực sự muốn xem buổi biểu diễn chia tay của Cher tại Caesars này, nhưng em không lấy được vé.”
“Cher à? Chắc là em đang đùa anh.”
Cô lắc đầu và rê tay xuống bụng anh, ngay chỗ trên quần soóc. “Anh không thích Cher à?”
“Không hề.” Anh thở ra một hơi khi lòng bàn tay cô lướt ngang cạp quần. “Chỉ có những tên gay mới thích Cher.”
“Điều đó là không đúng.” Cô nghiêng đầu ra sau và ngước lên nhìn mặt anh. Mũ của cô rủ xuống mắt trái. Ánh mắt xanh của anh nhìn thẳng vào cô, nóng rực và mãnh liệt. Hơi nóng bốc hơi trên da cô. Thứ hơi nóng chẳng dính dáng gì đến mặt trời Nevada.
“Anh có thể bảo đảm khá chắc cho điều đó.”
Cô quay sự chú ý lại với phần bụng lượn sóng của anh, kìm lại một thôi thúc bất chợt muốn úp mặt xuống cơ bụng ấm áp kia và hôn anh tại đó. Để tay và miệng cô lạc vào một chuyến du lịch kỳ diệu, mút mát anh như một bữa buffet mà cô có thể ăn hết mọi thứ. “Không phải tất cả đàn ông ở buổi hòa nhạc của Cher đều là gay.”
“Có lẽ có vài gã khốn không bị gay nhưng chịu để mình bị kéo lê tới một buổi hòa nhạc của Cher.” Anh hắng giọng. “Nhưng anh cũng có thể đảm bảo rằng họ chỉ ngồi đó, nghe Half Breed và xem một màn trình diễn ánh sáng vớ vẩn vì họ tuyệt vọng muốn được làm tình.”
Cô ngồi xổm xuống và bật cười. “Anh cảm thấy thế nào về Celine Dion.”
“Anh chưa bao giờ tuyệt vọng muốn được làm tình đến thế.” Anh ngồi dậy và nắm lấy cổ tay cô. Khi anh nhổm dậy khỏi ghế, anh kéo cô lên cùng anh. Trong không gian râm mát chật hẹp ở một góc Khu vườn của Các Vị thần, anh rê tay dọc theo cánh tay lên tới vai cô. “Anh có trong danh sách đó không?”
Cho dù Autumn có nghĩ đến việc cho thoa-kem-cho-một-anh-chàng-nóng-bỏng-nào-đó vào danh sách, cô hẳn cũng không thể tưởng tượng ra được Sam. “Không, nhưng em có thể viết anh vào.” Cô chạm vào sườn và cơ ngực của anh, bất kỳ nơi nào tay cô có thể vươn tới. “Ngay sau: gặp một người đóng giả Elvis.”
Anh cũng chạm vào cô. Cánh tay, vai, và đường cong trần ở eo. Ngón tay anh xòe ra trên khoảng bụng trần, vuốt ve và ép vào rốn cô. Cô dứt mắt khỏi những cơ bắp nổi rõ trên ngực anh và ngước nhìn vào mắt anh, cùng một màu xanh nóng bỏng, mãnh liệt như bầu trời Nevada trên đầu cô. Lông tơ trên cánh tay cô râm ran và một cơn rùng mình chạy dọc xuống sống lưng. Đầu ngực và bụng cô săn lại, và anh rê tay tới eo lưng cô. Thật chậm rãi, anh kéo cô áp sát vào anh cho tới khi đầu ngực cô chạm vào lồng ngực anh. Anh đưa một tay lên và bỏ mũ của cô ra khỏi đầu. Anh ném nó lên ghế và nhìn thẳng vào mắt cô. “Cái mũ đó đang làm anh phát điên. Trêu chọc anh bằng cách chỉ cho anh thoáng thấy khuôn mặt xinh đẹp của em.” Mắt anh lướt xuống má và dừng lại ở miệng cô. “Có thứ gì đó ở em khiến anh muốn bắt gọn em trong tay và chạm vào em ở tất thảy mọi chỗ.”
Cô biết cảm giác ấy và kiễng chân lên.
“Ngoài này nóng thật đấy,” anh thì thầm bên môi cô.
Phải rồi. Kể cả trong bóng râm, trời vẫn nóng và mướt mồ hôi đến khó tin.
Một tay anh trượt dọc từ cánh tay xuống đến tận bàn tay cô. “Đi nào.”
“Đi đâu?” Cô thích Sam. Cô thích nói chuyện với anh, và cô thật sự thích chạm vào anh. Cô muốn dành thêm thời gian với anh, nhưng cô không dám chắc là mình muốn dành khoảng thời gian đó trên giường. Được rồi, cô có muốn, nhưng cô biết là mình không nên.
“Chỗ nào đó mát hơn.” Anh ngẩng mặt lên, và cô đứng bệt xuống.
Mát hơn à?
Anh quay người và kéo cô băng qua sàn bê tông nóng rẫy, đi qua những con sư tử và những cái cột cao sừng sững tới mép bể bơi. Anh thả tay cô và thả người xuống làn nước cao đến eo. Cô ngồi ở mép bể bơi và đung đưa chân qua thành bể.
“Em sợ vào đây à?” Ánh mặt trời biến các dải tóc của anh thành màu vàng óng trong khi nước vỗ vào rốn anh.
“Không. Chỉ là em bơi không giỏi lắm.” Và cô không muốn làm ướt tóc.
Anh rê tay ở má ngoài đùi cô và bước vào giữa hai đầu gối cô. “Anh sẽ không để em chìm đâu.” Ngón tay anh chơi đùa với hai cái nơ màu vàng buộc quần bikini của cô lại quanh hông. “Anh thích em quá nhiều để làm em bị chìm.”
Điều đó gợi ra một câu hỏi. “Vì sao?” Sao lại là cô trong tất cả những phụ nữ ở Vegas?
“Sao anh lại thích em à?” Anh nâng mắt rời khỏi hai nút thắt ở eo cô, lướt qua bụng và ngực rồi tới mặt cô. “Em xinh đẹp, và anh thích cách em nhảy. Anh thích tóc em.”
“Nó màu đỏ.”
“Tự nhiên à?”
“Vâng.”
“Anh chưa bao giờ ở cùng một cô tóc đỏ tự nhiên hết.” Anh trao cho cô một nụ cười và trượt hai ngón tay vào dưới sợi dây vàng. Cô hơi chờ đợi anh bình luận một câu nhàm chán nào đó như là nơi đó của cô thật bốc lửa. Như vài anh chàng mà cô từng hẹn hò, nhưng không. Thay vào đó anh nói, “Anh muốn biết nhiều hơn về em, Autumn Haven. Nhiều hơn rất nhiều.”
Cô hít mạnh vào một hơi và hơi thở ấy vướng vít trong lồng ngực cô. “Ví dụ như em đã kết hôn, có con, hay có phạm trọng tội nào không à?” Đó không phải thứ anh muốn biết thêm, và cả hai bọn họ đều biết điều ấy. Cô có muốn nhiều hơn không? Cô biết là mình không nên.
“Bắt đầu là thế.”
“Không cho cả ba.” Cô rê tay dọc theo cánh tay cho tới bả vai rắn chắc của anh. Có rất nhiều thứ trong đời mà cô không nên làm. Rất nhiều thứ mà cô đã bỏ lỡ trong hơn hai năm qua. “Thế còn anh?”
“Chưa kết hôn. Chưa có con.” Anh túm lấy đùi cô và đưa cô rời khỏi thành bể bơi. Chân cô tự động quấn quanh eo anh, và anh nói, chỉ hơn một lời thì thầm, “Chưa trọng tội, nhưng đến khi cuối tuần này kết thúc, anh hẳn có thể sẽ làm vài việc khiến anh vào tù.”
Đũng quần bikini của cô ép vào mặt trước quần bơi của anh. Dưới mặt nước, cô siết chặt quanh anh và quanh sức ép nóng rực, chặt khít đang lớn dần lên giữa hai đùi cô. Rất giống sex. “Như là?”
“Anh không biết nữa. Cho đến giờ anh mới chỉ sống ở Mỹ khoảng hai năm, và anh không biết điều gì là bất hợp pháp ở đây.” Anh đưa một bàn tay ướt nước lên và vuốt tóc cô ra sau vai. Ngón tay mát lạnh của anh lướt nhẹ dọc sống lưng cho tới mông cô. “Về tình dục.”
Làn nước mát lạnh vỗ về quanh chân và mông Autumn, quanh nơi nóng rực thấy rõ của hai cơ thể đang áp vào nhau, cảm giác nóng và lạnh đẩy cao nhận thức tình dục của cô, và cô liếc quanh nhìn những người khác đang nằm ườn hoặc đứng ở trong bể bơi lớn. Cô và Sam còn lâu mới được gọi là ở một mình. Người ta có thể nhìn thấy họ. Đây không phải là cô. Cô không làm những chuyện như thế này. Không phải với một người đàn ông mà cô vừa mới gặp. Không phải ở chốn công cộng. “Anh từ đâu đến?”
“Gốc là ở Saskatchewan.” Anh đi giật lùi cho tới khi nước vỗ vào bờ ngực bên dưới của cô. “Canada.”
Khi lớn lên, cô đã từng sống gần biên giới Canada, ở ba bang khác nhau. Cô dồn trọng âm Canada hay ho nhất của cô lại và quấn tay quanh cổ anh, ép sát vào ngực anh. “Em nghĩ tất cả mọi thứ đều hợp pháp ở Vegas, ờ?” cô nói bên tai anh.
Tiếng cười nhẹ của Sam trầm thấp trong họng và kết thúc bằng một tiếng rên khi anh ôm lấy mông cô bằng cả hai tay và hơi nhấc cô lên. “Mọi thứ à?” Thật từ tốn, cô trượt ngược xuống cơ thể anh. Xuống lồng ngực rắn chắc và vật bên dưới còn rắn chắc hơn của anh. Anh hôn lên hõm vai cô. Anh mút da cô vào khuôn miệng nóng hổi, ướt át của anh, và mọi sự e dè mà cô có thể còn giữ về việc lên giường cùng Sam cháy thành than dưới ánh mặt trời Nevada nóng bỏng.
Đầu cô ngửa ra sau và ngực cô nâng lên. “Mọi thứ.”