Người Đàn Ông Của Tôi

Chương 12: Chương 12




“Chia điểm hoặc thi lại”.

“Cái gì?”.

“Đề kiểm tra”.

“... ...... Em chọn điểm tiêu chuẩn được không?”.

“Không may, em nhìn kỹ đề đi, không có lựa chọn đó”.

“Nghe nói các giáo viên đại học lqd là người tốt, uyên bác, rất hiểu nhắm một con mắt mở con mắt, để học sinh có thể thoải mái vượt qua kiểm tra”. Thư Tình mặt dày năn nỉ.

Cố Chi ngồi trong văn phòng, ung dung để tờ báo xuống: “Xấu hổ quá, tôi vừa đúng là người nhân phẩm không tốt, tài học sơ thiển”.

“... ....”

Thư Tình vẫn nghĩ là anh lạnh lùng thì lạnh lùng, nhưng tâm anh vẫn mềm, không ngờ lại khó nói chuyện vậy.

Cuối cùng khuôn mặt xám xịt đi ra ngoài, trước khi ra cửa quay đầu lại hỏi một câu: “..... Vậy thì khi nào thi lại?”ddlq-d.

Cố Chi từ từ ngẩng đầu nhìn cô, dường như suy nghĩ một lát: “Tôi cho em ba ngày để chuẩn bị, tối thứ 6 sau khi học xong ở lại phòng kiểm tra”.

Thư Tình buồn bã quay người sang chỗ khác, đột nhiên Cố Chi gọi cô lại: “Thư Tình, học tiếng chỉ dựa vào hứng thú thì không được, em rất thông minh, tại sao không tận dụng tốt ưu thế của mình”.

Ánh mắt anh trầm tĩnh mà sáng ngời, mang theo một chút chân thật và đáng tin, hai từ Thư Tình được nói ra từ trong miệng anh dường như cũng nhiều hàm ý hơn.

Thư Tình ngẩn người, sau đó anh cầm tờ báo lên xem, không nói tiếp.

May mà cuối cùng cô vẫn thuận lợi vượt qua khảo nghiệm của Cố Chi, cô cũng không ngốc, chỉ là không muốn phí sức học cách đổi vị trí của động từ, bây giờ có 3 ngày toàn tâm toàn ý học cái này, bài kiểm tra hôm thứ sáu có thể thuận lợi thông qua.

Đề do Cố Chi ra nên không khó lắm, cô nhanh chóng viết ra rồi nộp cho người đang ngồi trên bục giảng.

Cố Chi nhìn lướt qua, ánh mắt có chút dịu dàng, mỉm cười nói với cô: “Qua!”.

Thư Tình nhếch miệng, mặt mày cong cong vẫy tay với anh: “Em về trước đây, thầy Cố, hẹn gặp lại!”.

Vì thế trong phòng học chỉ còn mình Cố Chi, nghĩ đến cô bé quàng khăn thật dày, cười toét miệng, anh lắc lắc đầu.

Đại khái là một cô bé gia đình tốt, tâm địa không xấu, có chút thông mình.... Chỉ tiếc là bị làm hư rồi.

Giữa học kỳ qua đi, lễ Giáng sinh cũng đến, khí hậu thành phố A khá ẩm ướt, khó có thể có tuyết, cho nên mùa đông không đủ để hấp dẫn người, còn có nhiều trạch nữ quyết tâm ở nhà lên mạng xem phim.

Mọi người trong phòng ngủ Thư Tình đều tham gia cuộc thi tiếng Anh các trường đại học trên cả nước, cuối cùng trước trời tối kết quả được thông báo, chỉ có một mình Thư Tình được chọn, hơn nữa kết quả không thấp, được giải ba cả nước.

Thầy trợ lý còn tự gọi điện đến chúc mừng cô, điện thoại vừa cúp, lớp trưởng lại cầm giấy khen và giấy chứng nhận đến phòng ngủ. Mãi mới có được yên tĩnh, Thư Tình lên diễn đàn năm học, kết quả phát hiện thầy trợ lý đã công bố trên diễn dàn, còn nói “Tất cả mọi người nên học tập theo bạn học Thư Tình”.

Thư Tình dở khóc dở cười gọi điện thoại báo tin vui cho mẹ, kết quả vừa báo xong thì Trần Niệm Niệm ở giường đối diện nói một câu kỳ quái: “Haiz, thật hận không thể cho toàn thế giới đều biết”.

Cô sửng sốt, cầm di động nhìn thẳng Trần Niệm Niệm: “Cậu nói cái gì?”.

Trần Niệm Niệm đang trải chăn, ngừng động tác trên tay, cười tủm tỉm nhìn cô: “Tớ nói gì? Thuận miệng nói mà thôi, đừng để trong lòng”.

Từ học kỳ mới này, bầu không khí trong phòng ngủ không còn hài hòa. Mọi người vừa vào học đều là học sinh xuất sắc, năm thứ nhất đều muốn lấy học bổng trường, học bổng quốc gia, lấy được thì vui mừng, người không được thì tinh thần đương nhiên sẽ chán nản.

Tần Khả Vi và Thư Tình hơn mọi ngưởi ở chỗ, hai người lớn lên ở thành phố, khẩu ngữ cơ bản sẽ tốt hơn, bây giờ một người đạt học bổng trường, một người đạt học bổng quốc gia, những người khác sẽ suy nghĩ, bầu không khí trong phòng cũng trở nên lạ.

Thư Tình không phải là đèn cạn dầu, bây giờ nghe giọng nói khiêu khích của Trần Niệm Niệm thì cô bình tĩnh nói gặp lại sau với mẹ. Sau khi cúp điện thoại, cô giận quá hóa cười, “Có tin tức tốt đương nhiên muốn chia sẻ với mọi người, cả thế giới đều biết thì có gì tốt hơn”.

Trần Niệm Niệm cười nhạo nói: “A, không phải chỉ là một cuộc thi tiếng Anh sao, người không biết còn nghĩ rằng cậu lên làm chủ tịch nước, diễu võ dương oai như vậy, đuôi hồ ly cũng lộ ra rồi”.

“Đúng rồi, chỉ là một cuộc thi tiếng Anh mà thôi, nhưng ít nhất cũng hơn không có gì”. Thư Tình không khách khí mỉa mai lại.

Cuối cùng, chỉ vì một câu nói như vậy khiến cả phòng ngủ cùng vây lại, cảm xúc đọng lại từ học kỳ bùng nổ, không có Tần Khả Vi nên Thư Tình chiến đấu hăng hái một mình, đối phương có bốn người, ai cũng châm chọc khiêu khích cô.

Mọi người trong cùng một phòng, cho dù không thân như chị em, ít nhất cũng không nên đỏ mắt ghen tỵ vì thành tích của người khác như vậy. Thư Tình không nói nhiều, cô thu thập đồ xong, mặc kệ mấy người, xách ba lô nghênh ngang tiêu sái rời đi.

Tiếng ồn trong phòng đều bị bỏ lại phía sau.

Chỉ tiếc là khi máu ảnh hùng nổi lên rất hăng hái, sau khi ra khỏi cửa rồi mới nhớ đêm nay là giáng sinh, khí lạnh bên ngoài đủ để đông cứng một con trâu khỏe mạnh, cô lại kéo thân thể không có mỡ đi chịu ngược.

Nhưng lòng tự trọng không cho phép cô rút lui, cuối cùng cô cũng bắt xe đến đường số 2 cầu vọng giang, cô biết ở đó có một cửa hàng McDonal, buôn bán suốt đêm.

McDonal cái gì cũng tốt, có điều hòa ấm, Thư Tình chưa từng ý thức sâu sắc việc đồ ăn không tốt cho sức khỏe của cô, quả thực giống như phụ mẫu tái sinh.

Trong ba lô cô chỉ mang theo một ví tiền và một quyển tiểu thuyết, còn có khăn lông cần thiết nhất. Thư Tình định xem sách, nhưng được một lát cô mệt mỏi nằm úp xuống ngủ một lát.

Sau khi Cố Chi rời khỏi sau buổi hội thảo nghiên cứu ở bệnh viện, sắc trời đã nhá nhem, sau khi lái xe vào trong bãi đỗ xe, anh đi bộ về nhà.

Đi được vài bước, anh bỗng nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn người không nhúc nhích gục trên bàn gần cửa sổ, áo bành tô kín kẽ, khăn quàng cổ màu lục.... Đó là cái áo và cái khăn một tuần trước Thư Tình mặc trong buổi thi lại đổi vị trí động từ, cô bé bọc mình như quả cầu.

Kinh ngạc vì đã trễ thế này nhưng cô bé lại ngủ ở McDonal, anh chần chờ vài giây nhưng quyết định về nhà.

Quen thuộc mở cửa, cởi áo khoác đặt lên ghế sofa, Cố Chi mở điều hòa, ngồi trước bàn sách, mang laptop ra tiếp tục nghiên cứu bệnh án, hoàn toàn quên mất việc vừa rồi.

Đoán chừng qua một giờ, anh mở tủ lạnh lấy sữa chua theo thói quen, cuối cùng lại nhớ hôm qua sữa chua đã hết, hôm nay bận quá quên mất việc này.

Anh đành phải khoác thêm áo khoác đi xuống nhà mua sữa chua.

Cửa hàng tiện lợi ngay bên cạnh MacDonal, lúc đi qua MacDonal, anh lại nghiêng đầu nhìn, Thư Tình vẫn duy trì tư thế gục đầu xuống bàn như trước, khăn lông mỏng khoác trên đùi, xem ra cũng không có tác dụng gì nhiều.

Sau khi mua sữa chua xong, anh về nhà, cố tiếp tục đưa ra phương án giải phẫu cho bệnh án kia, cuối cùng nhìn đồng hồ treo tường đã chỉ mười hai giờ, rốt cuộc cũng dừng lại.

Anh đứng ở cửa sổ sát đất tầng mười ba nhìn cảnh đêm đèn đuốc sáng trưng và những làn xe vẫn chạy bên ngoài, dù đã khuya nhưng anh lại khoác áo vào đi ra cửa.

Thư Tình ngủ mơ mơ màng màng, trong MacDonal luôn mở những ca khúc ồn ào, cô chỉ có thể đeo tai nghe, nghe giọng hát dịu dàng trầm thấp của “Vườn hoa ngày đông”, ca khúc cô từng nghe trên xe của Cố Chi.

Bỗng nhiên có người gõ gõ cái cái bàn của cô, Thư Tình ngẩng đầu lên, đập ngay vào người đang cúi người xuống gọi cô tỉnh dậy, tiếng va vào và tiếng Cố Chi rên lên, Thư Tình trợn tròn mắt, “Thầy Cố?”.

Lần này bị va quá nắng, Cố Chi nhíu mày, vài giây sau anh mới thả tay che cằm, “Tại sao lại ngủ ở đây?”.

Thư Tình nghẹn lời, không thể nói là cãi nhau với bạn cùng phòng, nên dỗi chạy tới đây?

Cố Chi không đợi nghe câu trả lời của cô, nhìn cốc cà phê đã lạnh, ngồi xuống nhặt tấm khăn lông: “Đi thôi”.

“Đi chỗ nào?”. Thư Tình không hiểu gì.

“Nhà của tôi”.

Cố Chi nhẫn nại chờ cô thu thập ba lô, nhưng mà rốt cuộc Thư Tình vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt cổ quái nhìn anh, anh nói lời ít ý nhiều: “Nhà tôi ở khu bên cạnh, phòng khách có thể cho em ngủ một đêm, ngủ ở đây sẽ bị cảm”.

Bây giờ đã 12 rưỡi, ký túc xá đã đóng cửa từ sớm, muốn cũng không thể quay về.

“Có phải... sẽ phiền toái thầy không?”. Thư Tình nhỏ giọng nói.

“Sẽ”. Vẻ mặt Cố Chi nhàn nhạt, “Nhưng mà so với việc sáng mai gọi 120 đến cứu vì học sinh hôn mê bất ddlqd tỉnh mà nói, thì cá nhân tôi muốn việc đơn giản hơn”.

“... ....”. Không biết vì sao vào lúc này, Thư Tình rất muốn cười.

Nhà của đàn ông này cũng không phức tạp như lời nói của anh, vô cùng đơn giản nhưng dụng cụ nhìn l-q-d qua có vẻ xa xỉ, rèm cửa chỉ một màu thuần, không có hoa văn, ngay cả bức tranh sơn dầu duy nhất cũng là màu xanh biển đậm, ngoài ra không có gì khác.

Thư Tình đi dép lê mà anh lấy từ trong tủ giầy dép, trong khoảng thời gian ngắn cô cảm thấy hơi lo lắng.

Cố Chi cầm ba lô đã nửa học kỳ chưa giặt của cô, tùy tiện đặt trên ghế sofa, trong nháy mắt Thư Tình đã nghĩ, nếu sớm biết sẽ thế này thì cô đã giặt cái balo từ sớm.

“Sao thế?”. Cố Chi đi ra từ phòng bếp, mang cho cô một cái cốc, nhìn thấy biểu cảm của cô có chút bất an.

Thư Tình có vấn đề, vậy mà lại nói ra: “Em sợ làm bẩn sofa của thầy”.

Cố Chi quay đầu nhìn túi sách của cô, cười cười, bất đắc dĩ nói: “Bẩn thì bẩn, chẳng lẽ em sợ tôi bắt em đền?”.

“... .... Khó nói lắm, không chừng thầy bắt em giặt sạch nó”.

Anh cúi đầu cười, “Ý kiến hay”.

Thư Tình được dẫn vào phòng khách, ga giường và chăn đều sạch sẽ, phòng ở không lớn, nhưng cách điệu, vẫn lấy đơn giản làm chủ.

“Muộn rồi, rửa mặt một chút rồi ngủ đi”.

Cố Chi xách túi nhựa đưa cho cô, lúc trước Thư Tình không để ý, vừa nhận lấy thì thấy là khăn mặt và bàn chải mới... Xem ra trước khi đánh thức cô, anh chắc chắn cô sẽ về nhà với anh, cho nên đã mua trước.

Cố Chi còn dạy cô cách dùng nước ấm, Thư Tình vừa đánh răng, vừa nhìn bản thân trong gương.... Không gầy, thậm chí còn có chút nộn nộn trẻ con, là đứa nhỏ người lớn sẽ thích vì “nhìn có tinh thần”.

Đã qua hai mươi năm, bọn họ luôn an ủi, đứa nhỏ càng phì càng tốt.

Thư Tình phun bọt trong miệng, nhéo nhéo mặt mình, haiz, cô gầy đi một chút có phải sẽ đẹp hơn?

Nhưng mà, thầy Cố tốt nghiệp đại học danh tiếng, vậy bạn gái thầy sẽ như thế nào? Cô nghĩ nghĩ, trong đầu hiện ra các ngôi sao lớn.

Kỳ quái là hai người lại không hề ở cùng một chỗ.

A, không, trong đầu cô suy nghĩ loạn cái gì đấy.... mặt Thư Tình đỏ lên.

Sau khi nói ngủ ngon với Cố Chi, cô chui vào trong ổ chăn khoan khái sạch sẽ, trong phòng tối đen nhưng cô không thể nào ngủ được.

Nhớ tới di động còn ở trong ba lô, cô chần chờ một lát, khoác áo lên rón rén ra ngoài, cuối cùng lại thấy ánh đèn nhàn nhạt ở phòng khách, Cố Chi đang ngồi trên sofa, đặt laptop trên đùi, thỉnh thoảng dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó dùng tốc độ nhanh đánh chữ.

Thấy cô đi ra, anh ngẩng đầu lên hỏi cô: “Sao thế?”.

“Em lấy điện thoại”. Thư Tình đi nhanh tới chỗ ba lô, tìm được thứ bản thân muốn, “Thầy ngủ sớm một chút”.

Không ngờ Cố Chi gọi cô lại, đoán được nguyên nhân cô tìm điện thoại, “Có phải em không ngủ được hả?”.

Cuối cùng Thư Tình ngồi trên ghế sofa đọc sách, Cố Chi ngồi bên cạnh tiếp tục đánh bàn phím.

Sách là Cố Chi để cho cô đến giá sách chọn, cô tiện tay cầm quyển “Con nhím xinh đẹp”, cuối cùng đến khi mở ra mới biết đó là quyển sách tiếng Pháp, trời biết vì sao trên bìa sách lại có năm chữ trung quốc.

Cô nhìn quyển sách khá là gian nan, cuối cùng dứt khoát nghiêng đầu nhìn màn hình laptop của Cố Chi.

“Giảm sức ép lên cột sống”, “Dùng que cố định”..... Hầu như đều là thuật ngữ.

Tốc độ đánh chữ của Cố Chi dần chậm lại, cuối cùng anh không đánh nữa, mà dựa người vào ghế sofa, cúi đầu cười hai tiếng, “Tôi không biết là những từ ngữ tiếng Trung này lại dễ hiểu hơn quyển sách trên tay đấy”.

Mặt Thư Tình đỏ lên, hóa ra thầy đã sớm biết.

Cô ra vẻ đứng đắn ho một tiếng: “Em có một vấn đề”.

Nhận được ánh mắt đồng ý của anh, cô mới hỏi: “Rốt cuộc thân phận thật của thầy là gì? Bác sĩ hay thầy giáo?”.

“Bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, là thạc sĩ ở Pháp, sau khi về nước làm ở bệnh viện nửa năm, sau đó đến đại học C dạy tiếng Pháp”.

“Cái đó...”. Thư Tình nhìn laptop của anh, bĩu môi.

“Mặc dù không làm nữa nhưng cũng coi như là người của bệnh viện, có nhiều buổi thảo luận trước phẫu thuật tôi vẫn tham gia”.

Thư Tình chần chờ một lát: “Đã là bác sĩ chuyên nghiệp, vì sao thầy lại bỏ giải phẫu ngoại khoa, chạy đến trường đại học dạy tiếng Pháp?”.

Lần này Cố Chi không trả lời luôn, mà khẽ đóng laptop lại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.

“Muộn rồi, mau ngủ đi”.

Thư Tình biết anh đang trốn tránh, đành đứng dậy đi về phía phòng dành cho khách, trước khi vào phòng, cô quay đầu nhẹ nhàng nói: “Thầy ngủ sớm một chút, còn có,.... cảm ơn thầy đã thu lưu em”.

Cô cười vui vẻ, mặt mày cong cong giống chú hồ ly nhỏ, Cố Chi ngẩn ra, những cũng hồi lại, nở nụ cười, “Ngủ ngon, Thư Tình”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.