Người Đàn Ông Của Tôi

Chương 29: Chương 29




Cố Chi dừng xe ở cửa khu nhà thì thấy Lý Tuyên Nhiên đã mặc quần áo kín đáo, nghiêm túc đứng chờ ở đó, trên mặt mang theo vẻ “Lão tử sắp moi được một tin kinh thiên động địa”, khi cặp mắt nhìn thấy chiếc Volvo gần như phát ra ánh sáng.

Sau khi dừng xe, hai người rất ăn ý đi về phía quán rượu ở phố sau.

Đã nhiều năm như vậy, mỗi khi gặp phải chuyện gì cần thao thao bất tuyệt, hai người đều uống chút rượu, tán gẫu suốt đêm, dưới tác dụng của cồn, tất cả đều có vẻ đơn giản, bởi vì nhiều khi con người cần làm ra lựa chọn gì đó cần một chút dứt khoát, một chút kích thích.

Một tiếng chạm cốc thanh thúy vang lên, hai người uống xong ly rượu của mình.

Lý Tuyên Nhiên dựa vào ghế salon trên quầy rượu, nhìn vẻ mặt của Cố Chi được ánh đèn chiếu vào, chế nhạo nói: “26 năm vẫn không có động tĩnh tình cảm, đối mặt với đủ mỹ nữ vẫn không có cử động gì, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ tiếp tục độc thân, sao tự nhiên lại muốn động vậy?”.

Cố Chi cười nhạt, “Bởi vì đúng người thì luôn khoan thai tới chậm, không chờ đợi thì không nói lên sự đáng quý của cô ấy”.

“Xì, đừng có lý luận, nói đi, là ai đã đánh cắp trái tim bác sĩ Cố của chúng ta?”.

Cố Chi không phải là người giỏi thổ lộ tiếng lòng, cũng may bản lĩnh bới móc của Lý Tuyên Nhiên còn lợi hại hơn cả đào mộ. Hai chai bia xuống bụng, rốt cuộc Cố Chi cũng mở miệng nói liên tục.

Anh chỉ nói ngắn gọn về mấy chuyện của Thư Tình, thí dụ như lần đầu tiên gặp trên hành lang phát sinh hiểu lầm lần đó, thí dụ như cảnh tượng cô ôm chú rùa nhỏ bị ốm lo lắng cả đêm đi tìm bác sĩ, thí dụ như đôi mắt hồng hồng của cô khi anh giúp cô khoét hủ giáp, thí dụ như khi cô ở trên sân khấu không sợ hãi cố gắng với bài “Yêu không giới hạn”.

Ngay cả chính anh không nhận ra được, khi nói đến những chuyện này thì giọng nói của anh không tự chủ mềm mại hơn vài phần.

Lý Tuyên Nhiên chưa bao giờ thấy bộ dáng bạn tốt ôn nhu đến như vậy.

“Có lúc tớ cảm thấy cô ấy là một đứa nhỏ cô đơn dũng cảm, chưa từng đối mặt với xã hội không có ánh mặt trời này, cho nên không thấy sợ hãi, vì vậy cũng không nhịn được mà muốn nhìn cô ấy, không để cho cô ấy tiếp xúc quá sớm với những thứ có thể làm tổn thương tới phần dũng khí đó. Dần dần, tớ phát hiện không phải mình đang bảo vệ cô ấy mà đang hâm mộ cô ấy, bởi vì đối với tớ mà nói, phần dũng khí kia đã sớm bị mài hết”.

“Theo những gì tớ từng thấy, cô ấy là một vầng mặt trời nhỏ chiếu sáng lấp lánh, mà đến khi tớ quay đầu thì lại có thể thấy được cô ấy không hề giống thế, không sợ miệng lưỡi bén nhọn, không sợ tính tình trẻ con, lại có thể mang lại niềm vui cho một số người”.

“Hôm nay lúc tạm biệt, tớ chợt phát hiện mình không muốn để cho cô ấy đi, rõ ràng hai người đang ở trường học, lại buồn cười muốn không để ý đến thân phận mà đến gần với cô ấy”. Cố Chi cười thấp, tư thái thong dóng uống cạn ly rượu, lười biếng dựa trên ghế salon, trong đôi mắt sáng lên sự ôn nhu, “Này, có thuốc nào có thể chữa được bệnh của tớ không?”.

“Xem ra là cậu tìm đúng người rồi”. Lý Tuyên Nhiên nhếch miệng cười một tiếng, “Thân là bác sĩ thú y, sở trường của tớ là trị những người cầm thú như cậu”.

Nhưng mà sau câu nói đùa, vẻ mặt Lý Tuyên Nhiên chợt trở nên tỉnh táo mà nghiêm túc, làm như không hề để ý ngẩng đầu lên nhìn Cố Chi.

“Theo như lời cậu nói, cô ấy cũng có tình cảm tốt với cậu, mà cô bé ấy đã trải qua biến cố gia đình, lúc nhỏ đã mất cha, một mình sống với mẹ, phải không?”.

Cố Chi gật đầu.

“Vậy cậu có nghĩ đến việc có thể là do cô ấy thiếu cha từ nhỏ và thiếu sự quan tâm của người lớn, mà cậu vì yêu thích cô ấy cho nên quan tâm quá mức, khiến cô ấy sinh ra sự lệ thuộc với cậu?”.

“Cậu muốn nói cái gì?”. Cố Chi khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh.

Lý Tuyên Nhiên ngồi thẳng người, nâng cốc ở trên bàn lên, yên lặng nhìn Cố Chi, “Cố Chi, tin tưởng với cái đầu của cậu, sẽ không thể không hiểu được việc, với một cô gái còn trẻ mà nói, chuyện sùng kính hoặc ngưỡng mộ thầy giáo của mình là chuyện dễ dàng như thế nào, huống chi điều kiện của cậu rất tốt, dáng dấp cũng không tệ. Mà cô ấy lại vừa khéo ở cái tuổi này, thiếu hụt tình yêu thương của cha, cậu thưởng thức cô ấy, cho cô ấy sự yêu mến và quan tâm vượt qua phận sự một người thầy, cô ấy sinh ra hảo cảm với cậu chẳng lẽ là chuyện khó khăn sao?”.

“Những nam sinh cùng lứa với cô ấy trưởng thành muộn, cô ấy lại học ngoại ngữ, phái nam bên cạnh cũng ít, mà những nam sinh bên cạnh cô ấy lại không thể nào có được sự chững chạc thành thục như cậu. Có thể nói cậu ỷ vào ưu thế của mình hấp dẫn cô ấy, cái này là một loại sùng bái, không phải là tình yêu. Cho nên trong mắt tớ, cậu vừa mới bắt đầu yêu đã dấn sâu như vậy, sợ rằng chính cậu nên suy nghĩ kỹ”.

Buổi nói chuyện lại sắc bén như vậy, không hề có sự đùa giỡn giữa bạn bè, lại có lực ảnh hưởng rất lớn với Cố Chi.

Anh trầm mặc trong chốc lát, hỏi ngược lại Lý Tuyên Nhiên, “Cậu không tin tớ?”.

Lý Tuyê Nhiên bật cười, “Tớ có lòng tin, nhưng với tư cách là bạn tốt của cậu, có chuyện nhất định tớ phải nhắc cậu. Cậu hình dung Thư Tình là một cô bé hoạt bát dũng cảm, mà cậu lại là người chững chạc đến nỗi cuộc sống trầm xuống, là người không thay đổi, cho dù là thời gian làm việc hay nghỉ ngơi đều có quy luật, chi tiết đến chuyện nhỏ như uống sữa chua đều là một năm ba trăm sáu lăm ngày, ngày nào cũng như một. Chúng ta đều học y, không thể nào không hiểu từ sinh lý và tâm lý mà nói, hai người bất đồng sẽ sinh ra lực hút trong thời gian ngắn, cậu hâm mộ dũng khí và sức sống của cô ấy, còn cô ấy lại say mê tỉnh táo và thành thục của cậu. Rốt cuộc lực hút này sẽ kéo dài bao lâu, cô ấy có thể sẽ chán sự đơn điệu trầm muộn của cậu, chúng ta đều không biết”.

Cố Chi không nói gì thêm, uống thêm mấy ly rượu với Lý Tuyên Nhiên, sau đó trầm mặc trở về nhà.

Khi anh mở cửa ra, Lý Tuyên Nhiên đứng trong hành lang nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, chợt nói một câu: “Cố Chi, nếu thật sự là tình cảm, không quan tâm khảo nghiệm của thời gian. Cậu luôn luôn không phải người kích động, trong chuyện tình cảm cũng không cần xúc động. Cậu là bạn tốt của tớ, đương nhiên tớ không hi vọng cậu vì chuyện này phá hủy tương lai của mình, cũng làm trễ nải tương lai của người khác”.

Ý của cậu ấy, Cố Chi hiểu rất rõ.

Mặc dù hôm nay mọi người đều được tự do yêu đương, nhưng rốt cuộc có tự do hay không chỉ mình người trong cuộc biết rõ.

Giống như chuyện, tất cả mọi người đều hô hào không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng vẫn như trước, không hề để cho bọn họ ánh mắt tốt.

Tình yêu thầy trò đặt trong tiểu thuyết và phim ảnh, có thể là một chủ đề tốt đẹp, nhưng nếu thật sự phát sinh bên cạnh bạn, bạn sẽ nghĩ như thế nào?

Thân là bạn tốt của anh, có lẽ Lý Tuyên Nhiên sẽ hiểu cảm thụ của anh, nhưng đổi lại là một người khác, chỉ sợ thế giới của anh và Thư Tình sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Tay cầm chìa khóa của Cố Chi hơi dừng lại, giọng nói vững vàng nói, “Từ lúc nào tớ để ý đến cách nhìn của người ta rồi hả?”.

“Cậu không thèm để ý, nhưng cô cũng không để ý sao?”. Lý Tuyên Nhiên hỏi ngược lại.

Lần này vẻ mặt Cố Chi chìm xuống.

Đúng vậy, anh không thèm để ý, chẳng lẽ Thư Tình cũng giống anh không để ý chút nào?

Nếu không để ý thì sao cô lại thấp thỏm bất an hỏi anh: “Hay là thầy giải thích trên lớp tiếng Pháp giúp em?”.

Nếu không để ý thì sao cô lại nằm úp sấp xuống khi xe anh chạy trong sân trường để không cho người khác nhìn thấy?

Trong lòng anh biết rõ, Thư Tình không chỉ để ý đến ánh mắt người khác, mà là rất để ý, cực kỳ để ý.

Trước khi đi, Lý Tuyên Nhiên vỗ vai anh, “Hãy tự cho mình một chút thời gian, xem xét thật tốt xem rốt cuộc đây có phải là tình cảm cậu muốn không, có phải cô ấy cũng có tình cảm như vậy không. Cậu rõ hơn tớ việc trong thời gian ngắn có quyết định sai lầm sẽ dẫn đến hậu quả gì, nếu không hôm nay cậu cũng sẽ không bỏ dao phẫu thuật, tự hạ mình thành người chạy qua chạy lại ——”.

“Dừng lại tại đây”. “Cạch” một tiếng, cửa được mở ra, kèm theo giọng nói của Cố Chi cắt đứt lời nói của Lý Tuyên Nhiên.

Nhận ra ánh mắt Cố Chi đã sâu không thấy đáy, mang theo tư thái phòng bị, Lý Tuyên Nhiên chợt ngậm miệng lại, tự biết mình đã lỡ lời.

Anh cười cười, thành khẩn nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, có chuyện gì thì đều có thể tìm tớ”.

Cố Chi gật đầu, chần chờ chốc lát, vẫn nói câu: “Cảm ơn”.

“Anh em tốt còn nói cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn?”. Lý Tuyên Nhiên lẩm bẩm lên lầu.

Ở trong mắt nhiều người, Cố Chi là một người tỉnh táo và mạnh mẽ, từ lúc học y đến nay luôn là sự kiêu ngạo trên miệng các giáo sư. Lúc phân tích bệnh án thì anh có thể chỉ ra điểm mấu chốt, lúc làm thí nghiệm thì thủ pháp chính xác không lầm, từ trước đến nay anh luôn can đảm cẩn trọng; ngay cả khi thực tập lần đầu tiên vào trong phòng phẫu thuật làm phụ tá bác sĩ thì anh vẫn có những biểu hiện cực kỳ xuất sắc, khiến cho bác sĩ trưởng khen không dứt miệng.

Mà sau khi anh làm giáo viên, thái độ thong dong khi gặp chuyện cũng không thay đổi, cho dù là những thầy giáo khác vẫn luôn khách khí với anh, cảm giác anh ôn hòa nhưng lại có những khoảng cách.

Nhưng đối với Lý Tuyên Nhiên từ xưa vẫn luôn ở bên cạnh anh mà nói, Cố Chi lại càng giống như đứa trẻ, bởi vì có nhiều kinh nghiệm nên mất đi dũng khí và sức sống, càng giống như một đứa trẻ dựng một vỏ ngoài lạnh lùng phòng bị với tất cả mọi thứ.

Buổi tối, khi Cố Chi uống xong sữa chua định đi ngủ, anh nhìn hộp sữa chua, không nhịn được lắc đầu cười khổ.

Đúng vậy, cuộc đời anh đã không thay đổi nhiều năm, ngay cả một chi tiết nhỏ như vậy cũng mười năm như một ngày, chưa từng thay đổi.

Như vậy thì một cô bé có sức sống bừng bừng, có thể chịu được một người không thú vị như anh bao lâu?

Nhưng khi anh nằm trong căn phòng tối đen, tâm thần không yên, điện thoại di động chợt sáng lên.

Như có một loại dự cảm, anh chần chờ cầm di động trên tủ ở đầu giường, mở ra xem.

“I wish you were my Mr. Tietjens”.

Em hi vọng thầy sẽ là Mr. Tietjens của em.

Chỉ ngắn ngủi mấy chữ, đã dùng hết dũng khí và mong đợi của Thư Tình.

Anh gần như có thể nhìn xuyên qua màn hình di động đang sáng lên nhìn thấy cô bé đang hốt hoảng bất an lại tha thiết mong đợi.

Ngón tay run run mang theo phần mờ mịt luống cuống mà anh đã lâu chưa gặp lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.