Editor: Thoa Xù
Vài năm trước --
“Mục Thần à?” Khi cô bạn thân Đinh Mẫn Tuệ nghe được cái tên này thì không nhịn được nhíu mày lại. “Người đang được mệnh danh là nhạc trưởng âm nhạc cổ điển kiệt xuất nhất trong truyền thuyết, đồng thời cũng là Hoa tâm đại củ cải (*) Mục Thần đó sao?”
(*) Hoa tâm đại củ cải: mấy anh chàng đào hoa, lăng nhăng.
“Cái gì mà Hoa tâm đại củ cải chứ? Chẳng qua là người ta yêu đương tự do một chút thôi.” Tần Tường không đồng ý với quan điểm của cô bạn, “Bây giờ là thời đại nào rồi, cậu nghĩ là loại người chung tình hiếm có giống như ông chồng nhà cậu, trên thế giới này thực sự có người thứ hai sao?”
“Nhưng cậu thật sự muốn qua lại với tên Hoa tâm đại củ cải kia sao? Mình sợ là cô bé quàng khăn đỏ như cậu sẽ bị anh ta ăn sạch sành xanh luôn đó.” Bộ dạng Đinh Mẫn Tuệ trông vô cùng lo lắng, nhưng trên mặt là nụ cười cực kỳ xấu xa.
Tần Tường cười khẩy nói: “Cậu làm ơn đừng có nghĩ mấy cái chuyện xấu xa trong đầu. Thứ nhất, mình là một thiếu nữ vô cùng thuần khiết, không sẽ qua lại với loại đàn ông thành thục đó. Thứ hai, bây giờ mình không nghĩ đến chuyện yêu đương. Thứ ba, mình không tin có người đàn ông nào có thể lọt vào mắt mình. Như vậy đã yên tâm chưa?”
“Mỏi mắt mong chờ làm sao!” Đinh Mẫn Tuệ nhướng mày.
Thật ra thì sự lo lắng của Đinh Mẫn Tuệ cũng không phải là vô căn cứ, đối với “Hoa danh” của Mục Thần, Tần Tường có biết hay không?
Nghe nói Mục Thần có một phần tư huyết thống là người Hoa. Bà nội của anh là người Hoa, ông nội là người Hy Lạp, cha là thương nhân giàu có người Mỹ gốc Hy Lạp, còn mẹ lại là Quý tộc Anh quốc.
Đại khái là khi Mục Thần mười tám tuổi, cha mẹ anh mắc bệnh rồi lần lượt qua đời, để lại khối tài sản kếch xù cho anh. Nhưng bản thân anh tự tạo nên thành tựu huy hoàng như thế, lại không hề dựa vào tài sản cha mẹ để lại mà kiêu ngạo phách lối.
Anh không chỉ là nhạc trưởng, còn kiêm luôn đạo diễn nhạc kịch, nhạc sĩ, thỉnh thoảng cũng làm khách mời biểu diễn Piano hoặc Violon, thông thạo nhiều thứ tiếng như Anh Pháp Nhật Đức Trung, là một nghệ sĩ vô cùng đa tài. Đồng thời, bởi vì ngoại hình của anh tao nhã tuấn lãng, khiến cho vô số fan nữ si mê say đắm không thôi, hơn nữa liên tiếp mấy năm được bình chọn là năm mươi người đàn ông đẹp nhất, gợi cảm nhất thế giới, và còn danh hiệu người đàn ông hấp dẫn nhất nữa.
Bởi vậy những kẻ đối nghịch với anh thường ghen ghét nói rằng Mục Thần dựa vào khuôn mặt để kiếm tiền và nhận được sự đồng cảm của số đông, nhưng mà những bài hát của Mục Thần năm nào cũng lọt vào bảng xếp hạng Top mười Anh Mỹ, thành tích như vậy đủ để kiêu ngạo khắp nơi, làm cho những kẻ bình luận khắc nghiệt phải im miệng.
Hiện tại Mục Thần là một nhân vật đẳng cấp, là người đàn ông hoàng kim hô mưa gọi gió của giới âm nhạc cổ điển. Rất nhiều dàn nhạc hạng hai trực thuộc dưới sự chỉ huy của anh, chưa tới một năm mà đã có thể tiến lên hàng ngũ những dàn nhạc hạng nhất.
Có một dạo khi sân khấu nhạc kịch New York sa sút, Mục Thần vừa ra mặt đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc âm nhạc, đồng thời nhanh chóng dẫn dắt sân khấu thoát khỏi cơn thoái trào, liên tục biểu diễn mấy vở nhạc kịch nổi tiếng, một lần nữa thiết lập lại chỗ đứng trong giới nhạc kịch.
Chỉ có điều, có lẽ trên đời này thật sự không tồn tại bất cứ ai hoàn mỹ, nhược điểm lớn nhất hay bị người khác công kích nhất của Mục Thần là bệnh chung của đám đàn ông -- háo sắc.
Bên ngoài đồn rằng mỗi lần hợp tác với phụ nữ trẻ tuổi anh đều theo đuổi không sót một ai, tất cả được đưa vào danh sách người tình của anh. Tuy nhiên mỗi lần phỏng vấn đến vấn đề này, Mục Thần đều lạnh lùng từ chối trả lời, nhưng mà trong công việc anh rất được phụ nữ coi trọng, thường xuyên thay đổi bạn gái, đó vẫn là sự thật không thể chối cãi.
Đối với một người đầy sự đối lập như anh, Tần Tường thật sự không có tò mò thắc mắc nhiều về người khác như vậy. Ban đầu khi cô nghe nói dàn nhạc giao hưởng biểu diễn ở Mĩ lần này là do Mục Thần phụ trách thì cô vô cùng hưng phấn. Cô thích công việc có tính khiêu chiến, đặc biệt là lực khiêu chiến mạnh mẽ. Có lẽ người khác cho rằng giữa người nghệ sĩ độc tấu và nhạc trưởng hẳn là có mối quan hệ hợp tác ăn ý. Nhưng mà trong lòng Tần Tường, nhạc trưởng là kẻ thù lớn nhất của cô. Nếu nhạc trưởng muốn điều khiển cái dàn nhạc này, vậy thì cũng cần nghệ sĩ độc tấu chịu phối hợp, mà khi nghệ sĩ độc tấu muốn thể hiện nét riêng của mình thì tất nhiên dàn nhạc lập tức nảy sinh xung đột.
Nhạc trưởng nào từng hợp tác với Tần Tường đều liên tục kêu khổ, Tần Tường vô cùng sắc sảo cá tính và thái độ của cô cực kỳ nghiêm túc, bất luận là khiêu chiến với nhạc trưởng hay vị trí và uy tín trong cả dàn nhạc.
Lần này, rốt cuộc cũng đến phiên Mục Thần rồi.
Năm đó dưới ngòi bút của nhà văn Cổ Long, khi đó Tây Môn Xuy Tuyết đã cùng Diệp Cô Thành quyết chiến tại đỉnh Tử Cấm Thành, có phải tâm tình bây giờ của cô cũng giống như vậy hay không?
Lúc bước vào hội trường để tập luyện thì cô đột nhiên nghĩ đến so sánh này, không nhịn được cười sằng sặc lên.
Tần Tường tới rất sớm, những người khác còn chưa tới nên hội trường không có ai. Mở hộp đàn ra, lấy ra cây danh cầm tên là “Cantera”, cô bắt đầu chơi thử những giai điệu đơn giản.
Cái gọi là “Ma quỷ và thiên sứ cùng thở bên tai” rốt cuộc chính là âm thanh như thế nào, trên đời này chưa có ai nghe qua, nhưng mà âm thanh của Cantera lại làm cho người ta hình dung ra được điều đó.
Trầm thấp như tiếng rên rỉ than vãn của ma quỷ, âm cao giống như tiếng thiên sứ thánh thót trên không trung, không phải ai cũng có thể điều khiển được Cantera, trải qua ba trăm năm lịch sử, chỉ có ba người chủ có được nó, Tần Tường là ngươi thứ tư.
Khi tiếng đàn vang lên, âm điệu khéo léo bay lên bồng bềnh giữa hội trường rộng lớn. Hôm nay tâm tình của Tần Tường không tệ, đặc biệt chơi một bài mà Whitney Houston đã từng biểu diễn. Giọng hát của Whitney có sự cao kết hợp rất đặc biệt, cho nên Cantera tìm được cảm giác rất dễ dàng.
Tần Tường chăm chú đắm chìm vào trong thế giới âm nhạc, không hề chú ý đến đã có người đi vào hội trường tập luyện.
“Ai cho phép cô ở đây kéo loại âm thanh rác rưởi này?” Giọng nói phẫn nộ mang theo sự chán ghét cực độ, đâm xuyên qua những âm điệu đang tung bay nhẹ nhàng trong không khí.
Tần Tường dừng tay, mắt nheo lại, nhìn về phía trước. Hôm nay cô không mang kính sát tròng, không nhìn thấy rõ đối phương, nhưng bất luận anh ta là ai, loại giọng điệu này cô cực kỳ không thích.
“Ai nói nhạc pop là nhạc rác rưởi?”
“Tôi nói.” Đối phương vẫn trả lời một cách mạnh mẽ. “Ở một nơi như thế này, không cho phép xuất hiện loại âm nhạc này!”
“Anh là ai? Zeus của giới âm nhạc à? Anh dựa vào cái gì mà phán xét và ép buộc người khác phải tiếp nhận sự thưởng thức? Tôi thích loại âm nhạc này, tôi thích kéo cái gì thì kéo cái đó đấy.”
“Thế thì mời cô đi ra ngoài.” Người nọ đã đi tới trước mặt, lạnh lùng nói: “Nơi này không hoan nghênh cô.”
“Ha ha, thật nực cười! Bảo tôi đi ra ngoài sao?” Tần Tường cũng nổi giận, “Anh dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào nơi này là lãnh địa của tôi.” Anh vô cùng ngang ngược và kiêu ngạo. Mà cuối cùng Tần Tường cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, thì ra anh là --
“Mục Thần!” Cô buột miệng kêu lên tên của anh. Xem ra trực giác của cô không hề sai, lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ cũng đã giương cung bạt kiếm đối đầu căng thẳng với nhau rồi.
“Tần Tường?” Thế nhưng anh lại hỏi chứ không khẳng định giống như cô. Hiểu biết của anh về cô không hề nhiều như sự hiểu biết của cô về anh.
“Là tôi, rất vinh hạnh được biết anh.” Cô cố ý dùng từ “vinh hạnh”, chứ không phải từ “vui mừng“. Tin là trong lòng của anh cũng không chút cảm giác vui mừng nào đâu!
Có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt nên muốn giữ chút thể diện cho hai bên, giọng điệu của anh hơi dịu lại, “Nội dung luyện tập hôm nay chính là Tchaikovsky [Bản hòa tấu violon thứ nhất].”
“Tôi biết chứ, vừa rồi chỉ là luyện tay một chút mà thôi.” Cô nhún vai, “Có điều nếu “Thần Zeus” (*) đại nhân không đồng ý, tôi sẽ không kéo nữa.” Nếu quân địch đã đưa ra lối thoát rồi, cô cũng sẽ không đuổi đến tận cùng không buông, tốt nhất là nhanh chống dẹp tan trận đối đầu này.
(*) Trong bản raw tác giả dùng 教皇 - dịch ra chính xác là “Giáo hoàng”, ban đầu mình giữ nguyên, may nhờ một bạn nhắc mình về vấn đề tôn giáo. Mình sẽ thay từ “Giáo hoàng” thành “Thần Zeus” vừa thích hợp vừa giữ nguyên ý nghĩa chỉ người giữ vai trò thống trị, lãnh đạo tất cả.
Lúc này Mục Thần đột nhiên cầm lấy Cantera từ trong tay cô, “Cantera? Sao cây đàn này lại ở trong tay cô?”
Bởi vì ở khoảng cách gần, cô nhìn thấy rõ cảm xúc rất kỳ lạ trong ánh mắt của anh, hình như là không hài lòng.
“Là thầy của tôi tặng cho tôi, làm sao vậy?”
“Cuối cùng lão già Ricky cũng cam lòng tặng cây đàn cổ này cho cô rồi sao?” Anh cười khẩy giọng điệu có vẻ không có ý tốt.
Tần Tường nhớ lại trước kia thầy đã từng nói qua, lập tức hiểu ra mọi chuyện. “Chẳng lẽ anh chính là thằng nhóc xấc láo năm đó muốn mua đàn của thầy tôi?” Nói xong cô mới phát hiện mình lỡ lời, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Quả nhiên đã chọc giận Mục Thần, “Thằng nhóc xấc láo? Ông ta đã nói như vậy sao?”
Tần Tường vội vàng đoạt lại cây đàn từ trong tay anh, chỉ sợ trong cơn nóng giận anh sẽ đập vỡ cây đàn để trút giận. “Thầy cũng chỉ là thuận miệng nói qua thôi, vả lại lúc đó anh cứ kiên quyết phải mua cho được cây đàn của thầy, thầy cảm thấy điều đó hoàn toàn làm vấy bẩn Cantera thuần khiết, cho nên tức giận cũng phải thôi!”
“Đó chỉ là viện cớ!” Mục Thần nghiến răng.
Thật ra thì lúc đó lão già Ricky từng ẩn ý sâu xa nói với anh rằng: “Mục, cậu quá độc tài, không thích hợp với Cantera, tôi sẽ giữ nó để lại cho người có thể thật sự điều khiển nó.”
“Hừ! Được mệnh danh đứng đầu thập đại danh cầm, Cantera lại bị người ta lấy ra kéo nhạc pop, chẳng lẽ cái này không tính là vấy bẩn sao?”
Dáng vẻ khinh thường của anh khiến cho Tần Tường thật sự rất khó chịu, nhịn không được phải phản bác lại, “Trong thánh đường âm nhạc cổ điển tao nhã, thì có phải sự tự cao ngạo mạn càng lộ ra vẻ quái dị buồn cười hay không?”
Mục Thần thờ ơ trả lời, “Một người không có sự kiêu ngạo thì làm sao có thể đứng vững trong lĩnh vực sở trường của mình chứ? Sự kiêu ngạo cũng chỉ là tài hoa lộ ra bên ngoài mà thôi.”
“Kiêu ngạo và tự phụ quá mức chính là màn mở đầu cho sự hủy diệt.” Tần Tường cay nghiệt nói: “Nó sẽ làm cho sân khấu âm nhạc trở thành trò cười huyên náo khó nghe.”
“Cô nói cái gì?” Mục Thần nghe chỉ hiểu được nửa câu đầu, từ nhỏ anh đã sống ở nước ngoài, không hề biết chút gì về lời hay ý đẹp trong “Tỳ Bà Hành” của Bạch Cư Dị, nhưng anh không cần nghĩ cũng biết đây nhất định không phải là lời tốt đẹp gì, ít nhất là giống với nửa câu đầu khó mà nghe lọt tai.
“Cô thật đúng là. . . . . . Quá càn rỡ.” Anh nghĩ cả buổi cũng không tìm được từ thích hợp bày tỏ sự phẫn nộ mà vẫn duy trì phong độ của mình.
“Cám ơn lời khen của anh.” Cô rất tao nhã khuỵ gối thi lễ. “Lát nữa xin chỉ bảo nhiều hơn.”
“Hừ hừ, không dám.” Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén như dao phẫu thuật, dường như có thể mổ xẻ cô ra bất cứ lúc nào.
Cô nàng này rất thú vị, người dám mạnh dạn thách thức anh rất nhiều, nhưng cô là người phụ nữ đầu tiên dám to gan thách thức quyền uy của anh.
Chuẩn bị cẩn thận đi! Cô gái, trò chơi chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu thôi! Lát nữa nhất định sẽ làm cho cô mất mặt! Để xem vẻ mặt tươi cười rạng rỡ quá mức của cô có còn cười nổi nữa không.
Trận đầu thất bại gây đả kích khiến tâm tính của Mục Thần trở nên hơi tiểu nhân, sau khi âm thầm lập kế hoạch, anh ngẩng đầu đi đến chỗ ngồi của nhạc trưởng.