Người Đàn Ông Kiên Cường

Chương 8: Chương 8




Thật không biết ông trời đang giúp cô, hay là đang trêu cợt cô?

Giờ phút này Ngải Dĩ Ưu đang ngồi ở trên bồn cầu không biết làm sao nhìn que thử thai trên tay.

Cô mang thai!

Tại sao ngay lúc mấu chốt này, cô cư nhiên lại mang thai!

Cô phải làm sao? Người đàn ông nói không cần tình yêu cũng không muốn có con?

Không! Nói không chừng anh sẽ bắt cô phá bỏ đứa bé này!

Nhưng cô có thể lừa gạt bao lâu? Một ngày nào đó bụng to lên cũng sẽ bị anh phát hiện .

Hiện tại, rốt cuộc cô nên làm cái gì?

Cô không biết làm sao chính là đi đến phòng khách, do dự một chút lại cầm điện thoại di động lên.

"Khánh Khánh, hôm nay chúng ta đừng đi xem phim, đi với em đến một chỗ có được hay không?"

Tống Khánh Chân trở lại gần một tháng, hầu như ngày ngày bọn họ cũng dính chung một chỗ, thậm chí dần dần giảm bớt số lần về nhà làm bữa tối, không hề ngoan ngoãn chờ chồng mình về nhà ăn cơm.

Anh rất nhanh đồng ý với cô, hai người cùng đến quán của Liễu Hạnh Quyên.

Nhưng tâm trạng của Ngải Dĩ Ưu vẫn hoảng loạn như cũ, đầu óc hoàn toàn không an tĩnh được, ùng ùng vang lên.

"Xin chào, thì ra đây là Khánh Khánh mà Dĩ Ưu thường nhắc tới sao, nhưng cậu không phải ở Paris sao?" Liễu Hạnh Quyên tươi cười rạng rỡ chào hỏi bọn họ.

Sau khi Dĩ Ưu nghỉ việc, vừa bắt đầu ngày ngày chạy tới chạy lui trong quán, mục đích là vì học nấu ăn, nhưng gần đây số lần Dĩ Ưu tới ít đi rất nhiều.

Chỉ là cô không có chút nào khổ sở, bởi vì biểu hiện tình cảm của Dĩ Ưu và khối băng lớn càng ngày càng tốt rồi, tốt đến nổi không rãnh đến quán thăm cô.

Mặc dù lần trước bọn họ xảy ra chút vấn đề, hại chồng cô bị khối băng lớn nhốt ở công ty hai tuần lễ, chỉ là hình như tốt đẹp lại rất nhanh, cái này rất bình thường, dù sao trên đời này có đôi vợ chồng nào không cãi nhau chứ.

"Chào chị chào chị, Đúng vậy, em về hồi ba tuần trước, chắc hẳn chị chính là bà chủ dũng cảm đáng yêu nhất phải không, lại dám khiến 4020 làm việc trong quán, chị thật là dũng cảm nha!" Tống Khánh Chân căn bản không biết Ngải Dĩ Ưu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cho là hôm nay chỉ là dẫn anh tới để biết bạn mới. "4020 tổng cộng đã làm vỡ bao nhiêu ly vậy?"

"Đó thật đúng là đếm cũng đếm không xuể rồi, em nói có đúng hay không, Dĩ Ưu?"

Liễu Hạnh Quyên nói đùa dời chủ đề sang người cô, lại phát hiện một chút âm thanh kháng nghị cũng không có, hai người mới giật mình khuôn mặt hoảng thần của cô có cái gì đó không đúng lắm.

"Dĩ Ưu, em tức giận à? Chị chỉ đùa chút thôi."

"4020, hôm nay em là lạ sao đó, sao vậy?"

"Em. . . . . ." Cô không biết nói gì.

"Làm sao? Người kia lại khi dễ em?" Tống Khánh Chân khinh thường phải kêu tên tuổi của Tiền Thiên Dương.

"Người nào? Khối băng lớn sao?" Liễu Hạnh Quyên có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là hòa rồi sao? Gần đây Dĩ Ưu cũng không tới quán, cho nên cô nghĩ bọn họ đã không sao.

"Không phải, cái đó. . . . . . Là em, em mang thai." Ngải Dĩ Ưu ngẩng đầu lên, mặt không biết là lo lắng hay là hốt hoảng nhìn hai người bọn họ. "Chẳng qua em chưa đi bệnh viện xác nhận, là em tự mình thử."

"Cái gì?" Tống Khánh Chân không thể tin được cô lại xui xẻo như vậy, cư nhiên thời điểm mấu chốt xảy ra chuyện như vậy.

"Trời ạ!" Liễu Hạnh Quyên không biết chuyện lại vui vẻ kêu to, "Chúc mừng em nha Dĩ Ưu, rốt cuộc em cũng chinh phục được khối băng lớn rồi."

"Có cái gì tốt để chúc mừng!" Tống Khánh Chân chất vấn Ngải Dĩ Ưu, "Không phải em nói là không muốn có con nít sao? Làm sao lại mang thai !"

"Cậu làm sao vậy hả, có con nít là vui chuyện, dù sao cậu cũng là bạn tốt của Dĩ Ưu mà." Liễu Hạnh Quyên nghe giọng điệu anh không tốt, nhíu mặt không vui nhắc đi nhắc lại.

"Có con nít là chuyện vui không sai, nhưng xảy ra trên người 4020 thì không phải là chuyện vui mà là chuyện xấu." Mặt anh bất đắc dĩ nhìn Dĩ Ưu."Sao đột nhiên lại như vậy? Chẳng lẽ người kia thay đổi chủ ý?"

"Rốt cuộc thế nào?" Liễu Hạnh Quyên phát hiện vẻ mặt hai người cũng sầu vân thảm vụ, không có một chút vui vẻ, làm cô bắt đầu hoài nghi có phải cô không biết chuyện xảy ra không?

"Thiên Dương không có thay đổi chủ ý, đứa bé này không cẩn thận mà có." Ngải Dĩ Ưu cúi đầu. Thật chẳng lẽ giống như Khánh Khánh nói, cô mang thai là chuyện xấu?

"Bây giờ ý hai người là khối băng lớn không muốn Dĩ Ưu mang thai, nhưng Dĩ Ưu lại mang thai, là ý này sao?" Liễu Hạnh Quyên trừng lớn mắt hỏi.

"Đúng, chính là cái ý này, cho nên chị nghĩ đối với 4020 mà nói là vui chuyện sao?" Tống Khánh Chân dùng sức gật đầu.

"Trời ạ, Đại Quái Vật không có máu không có lệ, không nhân tính!" Trong lòng một cây đuốc bỗng chốc dâng lên, Liễu Hạnh Quyên kêu to.

Thật may bây giờ là thời gian chuẩn bị trước khi mở quán, trong tiệm không có khách, chỉ có đầu bếp và mấy người phục vụ.

"Bây giờ rốt cuộc chị cũng hiểu rõ rồi." Nghĩ thầm, rốt cuộc có người có cùng ý nghĩ với anh. "Anh ta căn bản không phải người, là biến thái, là ma quỷ!"

"Đã bao lâu rồi?" Liễu Hạnh Quyên lo lắng hỏi, cô biết Dĩ Ưu tuyệt đối không thể không cần đứa bé này, ở bên cạnh nhìn Dĩ Ưu cố gắng lâu như vậy, làm sao không biết Dĩ Ưu yêu người đàn ông khốn kiếp đó được, cô sẽ không bóp chết đứa bé.

"Em cũng không biết, chỉ là gần đây em ăn không ngon miệng, sáng sớm dậy hoặc là lúc nấu ăn cũng sẽ muốn ói, thời kỳ sinh lý cũng chậm gần một tháng, em mới đi mua que thử thai. . . . . ." Xem như cô không thông minh, cô cũng biết mang thai sẽ có triệu chứng gì, TV đều có nói.

"Cô nàng này từ khi nào mà nhớ thời kỳ sinh lý vậy?" MặtTống Khánh Chân kinh ngạc nhìn cô.

Lúc bọn họ đi chơi cô cũng từng trải qua, nếu không phải là anh giúp cô khắc phục hậu quả đi mua đồ dùng vệ sinh và quần áo mới, còn có thể đi ra ngoài gặp người ta sao?

"Bởi vì sau khi kết hôn em cũng có chút xấu hổ. . . . . ." Cô nhớ tân hôn không bao lâu, có một lần buổi sáng tỉnh dậy, Thiên Dương bị cô dọa đến sợ gần chết, còn có một lần Thiên Dương tắm xong, đang muốn cởi y phục của cô thì lại phát hiện trong đùi cô có màu hồng diễm diễm. . . . . .

"Ôi trời ơi!!, đừng nói với anh người kia cũng bị em hù dọa nha?" Tống Khánh Chân không thể tin được nhìn cô chằm chằm, 4020 còn là phụ nữ sao?

"Có mấy lần á." Qua mấy lần, cô đã ngoan ngoãn bắt đầu nhớ thời kỳ sinh lý của mình rồi.

"Tốt lắm tốt lắm, những thứ này đều không quan trọng!" Liễu Hạnh Quyên hoàn toàn không dám tưởng tượng sau khi một người đàn ông đột nhiên phát hiện nửa người dưới của vợ mình đều là máu, chắc bị dọa đến ngây người thôi, không cần nghĩ! "Dĩ Ưu, em định làm thế nào?"

"Em muốn sinh nó ra." Ngải Dĩ Ưu ngập ngừng nói xong, bởi vì cô rất sợ không có ai ủng hộ cô.

"Đó là đương nhiên!" Tống Khánh Chân lại hùng hổ, thật giống như đứa bé là của anh.

"Nhất định phải sinh rồi!" Liễu Hạnh Quyên đã mang thai làm sao có thể không ủng hộ cô.

"Em thật sự có thể sinh?" Lòng cô thấp thỏm lo lắng rốt cuộc cũng bình tĩnh.

"Đây là con của em mà, coi như khối băng lớn anh ta thật sự không cần, em cũng có quyền lợi giữ lại đứa bé nha." Chỉ là. . . . . .

"Chị không hiểu, tình cảm của hai người không phải bồi dưỡng rất thuận lợi sao? Tại sao anh ta không cần đứa bé?"

"Bởi vì anh ta không biết yêu là gì!" Mặt Tống Khánh Chân đầy khinh thường.

Sớm biết, lúc trước anh nên giúp 4020 đào hôn hoặc là cho anh cưới cô, ít nhất cô sẽ không khổ sở như vậy, có con cũng run như cầy sấy như vậy.

"Chị biết." Liễu Hạnh Quyên than thở, thì ra vẫn là vấn đề cũ. "Nhưng Dĩ Ưu, chị nhớ em đã nói không muốn ly dị, như vậy chuyện đứa nhỏ em nhất định phải cho anh ta biết, bởi vì anh ta là cha của đứa bé mà."

"Tôi không đồng ý, ngộ nhỡ anh ta quyết định bóp chết sinh mệnh nhỏ bé này rồi sao, 4020 nhất định sẽ bị thương tổn nghiêm trọng."

Trong lòng cô đương nhiên biết rõ có thể sẽ có chuyện như vậy xảy ra, nhưng cha của đứa bé cũng có quyền biết sự tồn tại của tiểu bảo bảo, huống chi bọn họ còn là vợ chồng.

"Dĩ Ưu, chính em quyết định đi." Cuối cùng Liễu Hạnh Quyên nói.

"Những lời hai người nói em đều biết, nhưng bây giờ em không biết làm sao mới hỏi hai người, chẳng lẽ không có cách thứ ba sao?" Ngải Dĩ Ưu mong đợi nhìn bọn họ, hy vọng bọn họ có thể nghĩ ra cách có thể khiến cô có con, cũng có thể có. . . . . . hôn nhân.

Liễu Hạnh Quyên và Tống Khánh Chân nhìn nhau, không khỏi đau lòng vì cô.

Cô thật yêu Tiền Thiên Dương đến thảm rồi !

Tống Khánh Chân đi cùng Ngải Dĩ Ưu đến bệnh viện phụ sản, xác nhận sự thật và chu kỳ mang thai.

"4020 em ly hôn đi, anh sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé trong bụng em."

Cầm hình siêu âm, nhìn hình ảnh nho nhỏ trong đó, Ngải Dĩ Ưu căn bản không có ý định nghe anh nói.

Năm tuần . . . . . Đúng là ngày anh không kiềm chế nổi mà có! Cô nghĩ thầm .

"4020! Em nghe không?" Tống Khánh Chân đem hình rút đi, âm điệu không tự chủ càng ngày càng lớn.

"Anh biết em nhất định không bỏ được đứa bé, nếu sợ bị Tiền Thiên Dương khốn kiếp biết, mà bóp chết cái này sinh mệnh nhỏ bé này, không bằng ly hôn đi, dù sao đứa bé anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm đấy!" Tin tưởng người yêu Eric sẽ ủng hộ anh, đến lúc đó đứa bé sẽ có ba, còn có cả hai đấy.

Đứa bé? Khốn kiếp? Chịu trách nhiệm? !

Nhan Như Mị nghe được, mặt đầy kinh ngạc.

Trên tay cô cầm đơn thuốc đang chuẩn bị lấy thuốc thì đột nhiên thấy Ngải Dĩ Ưu cùng với người đàn ông lần trước từ phòng khám bệnh khoa phụ sản đang đi ra, không khỏi tò mò đuổi theo, không ngờ thật vẫn bị cô nghe được sự thật không thể tưởng tượng nổi lại.

Ngải Dĩ Ưu mang thai con của người khác! Mà bọn họ lại còn khiếm nhã ở trước công chúng, nói thẳng “khốn kiếp” Tiền Thiên Dương bị cắm sừng!

Người đàn ông kia càng buồn cười hơn, còn nói anh ta sẽ chịu trách nhiệm?

Hừ! Chờ Tiền Thiên Dương kiện bọn họ thông dâm xong, cô muốn xem người đàn ông kia làm sao chịu trách nhiệm với cái thai trong bụng Ngải Dĩ Ưu.

Cô không thể chờ lấy thuốc nữa rồi, xoay người đi về phía bãi đậu xe, cô phải nhanh lên một chút về công ty báo với Tiền Thiên Dương tin tốt. . . . . . đó, không, là tin xấu.

"Anh nhỏ tiếng một chút..., người khác sẽ hiểu lầm." Ngải Dĩ Ưu nhìn chung quanh, xin lỗi bước nhanh đi về phía trước. "Bảo bối của em có nhiều người ba thế làm gì, quá náo nhiệt rồi?"

"Ba? 4020 em chắc chắn phải nói cho người kia biết sao? Em không phải sợ anh ta không cần đứa bé này sao?" Tống Khánh Chân cũng không coi trọng.

"Thiên Dương đã từng nói đứa bé là nhất định sẽ có, nhưng không phải bây giờ, cho nên anh ấy vẫn sử dụng biện pháp ngừa thai. "Lấy hình của cô trở về, vui vẻ vuốt nho nhỏ một chút."Nhưng em mang thai, có lẽ nên đợi tới lúc đó thôi."

Vốn là lo lắng, sợ hãi nhưng cũng bởi vì tấm hình này mà thay đổi hẳn, thậm chí cô bắt đầu mong đợi sau khi Thiên Dương nghe được sẽ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như thế nào.

Anh không cần tình yêu, nhưng không có nghĩa anh là người vô tình, trước kia anh đối với cô như thể nào, cô đều cảm nhận được.

Bây giờ anh không cần đứa bé, nhưng không có nghĩa là anh mãi mãi không cần đứa bé.

Cô biết khi nói cho anh biết thì anh nhất định sẽ không vui vẻ, nhưng cô đồng ý chờ anh, chờ anh tiếp nhận đứa bé.

Nhìn hình trên tay, cô tình nguyện tin tưởng nó có thể thay đổi tất cả, cũng có thể thay đổi anh.

Bởi vì nó khiến cô thay đổi, khiến cô không hề lo sợ nữa!

Tiền Thiên Dương nhìn cảnh tượng dưới lầu, người đi đường dường như rất vất vả, mà đáy lòng của anh cũng giống như bị từng con kiến leo lên xao động khó chịu.

Mà chủ nhân của tất cả đều là Ngải Dĩ Ưu.

Kể từ khi Tống Khánh Chân về Đài Loan, liền ngày ngày bá chiếm vợ của anh, lúc đầu cô còn về nhà làm cơm tối, nhưng dần dần, cô cư nhiên bắt đầu muốn anh tự mình giải quyết bữa tối.

Bởi vì cô muốn cùng tên kia đi xem phim, đi xem kịch, đi xem triển lãm tranh, cô cứ như vậy đi đông đi tây, cũng không nguyện ý về nhà chăm sóc anh!

Anh vô cùng mất hứng, nhưng ít ra ông trời cũng khiến cô từ từ khôi phục nụ cười y hệt ánh mặt trời, cho nên anh lựa chọn lặng yên không lên tiếng, dù sao Tống Khánh Chân là một hạng người có lòng dạ gì mọi người đều biết rõ.

Anh không lo lắng, ghen ghét cũng không phải!

Anh không lo lắng sẽ bị cắm sừng, chỉ hi vọng là cô cũng có thể dùng nụ cười ấm áp cười với anh!!

Cho nên anh không có chút nào ghen ghét tuyệt đối không phải là. . . . . .

"Đợi chút, cô đừng xông vào. . . . . ."

"Tổng giám đốc!" Nhan Như Mị không để ý đến sự ngăn cản của Lâm Tuấn Nam, cố ý muốn vào phòng làm việc.

"Nhan luật sư, cô như vậy không được đâu, Tổng giám đốc tôi không ngăn được. . . . . ." Lâm Tuấn Nam lo lắng nhìn chằm chằm Tổng giám đốc, chờ anh trách cứ.

"Có chuyện lớn hơn, cũng không cần làm khó Tuấn Nam như vậy." Khó có được anh không có tức giận, chỉ nhàn nhạt nhìn trợ lý một cái.

Lâm Tuấn Nam như trút được gánh nặng rời khỏi phòng làm việc.

"Thật xin lỗi, em biết rõ em rất lỗ mãng, nhưng có một việc em nhất định phải nói cho anh biết." Nếu là bình thường, cô không dám làm ra chuyện không có quy củ như vậy, nhưng lần này là chuyện liên quan đến hạnh phúc của cô.

Nếu không có người phụ nữ Ngải Dĩ Ưu ngu xuẩn đó xuất hiện, vị trí bạn gái này đã là của cô rồi, có hi vọng trở thành phu nhân Tổng giám đốc tập đoàn Kình Thiên.

"Gấp đến nổi ngay cả chờ một chút cũng không được?" Lâm Tuấn Nam cho là cơn thịnh nộ sẽ tập trung ở trên người của Nhan Như Mị.

"Thiên Dương. . . . . ." Có thể đừng dùng ánh mắt lạnh lẽo như vậy nhìn cô không. . . . . .?

"Nhan luật sư, lúc trước tôi đã nói cái gì?" Gương mặt lạnh lùng, không mang theo một chút tình cảm nhìn chằm chằm cô.

Sau khi chia tay, bọn họ có quan hệ ông chủ - nhân viên, nếu cô vượt quá giới hạn, anh sẽ lập tức đuổi việc cô.

"Thật xin lỗi, nhưng em thật sự có chuyện rất quan trọng nhất định phải nói cho anh biết." Nhan Như Mị cắn răng, đôi tay nắm quyền.

Đều là người phụ nữ kia làm hại!

Nhưng cô cũng là bạn gái ở bên cạnh Tiền Thiên Dương lâu nhất!

"Từ khi vào đến bây giờ, tôi có ngăn cản cô sao?" Ý là cô vẫn chưa nói chuyện quan trọng mà cô muốn nói.

"Hôm nay em đi khám bệnh." Cô mang theo ánh mắt đau thương thật sâu ngắm nhìn anh.

Xem như trước kia khi bọn họ đi chung với nhau, cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng trên mặt anh, nhưng cũng không lạnh lẽo giống như bây giờ, bây giờ anh khiến cô cảm thấy bị tổn thương rất nặng.

Tiền Thiên Dương lạnh nhạt nhìn cô.

"Bác sĩ nói là loét dạ dày." Tại sao anh không thể tỏ ra quan tâm một chút vậy!

Anh đi trở về chỗ ngồi xuống, bắt đầu nhìn công văn đặt trước mắt.

Đối với cô, anh đã rất hòa thuận rồi.

Ít nhất khi cô xông vào đã không cho Tuấn Nam gọi bảo vệ đưa cô ra ngoài là nể mặt cô lắm rồi.

"Em biết rõ anh không muốn nghe chuyện của em, nhưng ở bệnh viện em đã thấy phu nhân." Khi cô muốn ra hai chữ phu nhân, động tác trên tay cầm bút của anh dừng lại.

Cho đến khi anh ngẩng đầu nhìn cô, cô mới nói tiếp, cô muốn nhìn thử xem người đàn ông trước mặt sau khi biết mình bị vợ cắm sừng sẽ có bộ dạng tức giận thế nào.

"Cô ấy ở cùng với người đàn ông lúc trước đuổi theo cô ấy ra khỏi nhà hàng, còn từ khoa phụ sản bước ra nữa." Nhan Như Mị nhìn chằm chằm người đàn ông cô yêu ba năm trước mắt. "Người đàn ông đó còn nói sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé trong bụng, còn nói không được cho anh biết, muốn cô ấy ly dị với tên khốn kiếp như anh nhanh một chút!"

Cô vui vẻ! cô mãn nguyện!

Cô nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc trong nháy mắt xám sẫm đông, bàn tay nắm cây bút nổi lên gân xanh, giống như muốn đem bút máy đắt giá mấy trăm ngàn bẻ gảy.

Anh là người đàn ông không ai bì nổi, bị người khác phát hiện vợ mình vụng trộm, bây giờ trong lòng anh nhất định tức giận tức giận đến muốn giết người!

Nếu cô không chiếm được hạnh phúc, Ngải Dĩ Ưu người phụ nữ không biết xấu hổ cũng đừng mơ tưởng có được, nếu cô không chiếm được tình yêu của Tiền Thiên Dương, cô ta cũng đừng mơ tưởng cuộc sống hôn nhân của cô ta sẽ sung sướng.

Tiền Thiên Dương ẩn nhẫn muốn bùng nổ lửa giận, ánh mắt anh hung hăng trừng mắt nhìn gương mặt hả hê xấu xí của người phụ nữ trước mắt.

Anh không tin Ngải Dĩ Ưu sẽ mang thai, bởi vì anh đều dùng những biện pháp bảo vệ, càng không tin Tống Khánh Chân người đồng tính luyến ái này có cách khiến Dĩ Ưu mang thai!

"Tuấn Nam." Tiền Thiên Dương cắn răng nghiến lợi gọi người đi vào.

"Dạ, ông chủ." Trời ạ, tại sao sắc mặt ông chủ khó coi như vậy?

Bốn năm qua, anh chưa có nhìn thấy ông chủ tức giận như vậy, ngay cả anh mới vừa nhậm chức, ngay cả khi đám phóng viên day dưa bao quanh cửa chính công ty cũng không thấy ông chủ giận dữ như vậy!

"Nhan luật sư từ giờ trở đi không còn là luật sư đại diện của tập đoàn Kình Thiên nữa." Anh đuổi cô ra ngoài hệt như đuổi một con chó.

"Tiền Thiên Dương!" Nhan Như Mị kêu to, "Làm sao anh có thể đối xử với tôi như thế?"

"Tuấn Nam." Anh cúi đầu tiếp tục xem công văn, nhưng căn bản không có cách nào bình tĩnh.

"Nhan luật sư, xin theo tôi rời khỏi đây." Cô ta làm chuyện tốt gì, chọc cho ông chủ nổi giận, đem cô đi xào?

"Là vợ anh đi ngoại tình, còn mang thai con của người khác, chuyện liên quan gì tới tôi! Anh lại đuổi tôi đi?" Vốn là gương mặt xinh đẹp thoáng chốc trở nên dữ tợn khó coi.

Trời ạ, Nhan luật sư là ở đó nói hưu nói vượn cái gì vậy! Lâm Tuấn Nam nghe được trong lòng run sợ.

"Có bản lãnh đi tìm công chúa Ngải thị ngu ngốc kia mà tính sổ, đuổi việc tôi làm gì!"

"Cô câm miệng cho tôi!" Anh vỗ bàn đứng lên rống giận, "Tôi không cho phép cô nói Dĩ Ưu là ngu ngốc!"

Nhan Như Mị cùng Lâm Tuấn Nam hai người cũng sợ choáng váng, Tổng giám đốc tập đoàn Kình Thiên từ trước tới nay chưa có nổi giận như vậy lại lớn tiếng rống người, người ta gọi Tiền Thiên Dương là công tử mặt lạnh.

"Gọi cảnh vệ!" Hai tay anh nắm chặt, thân thể bởi vì tức giận mà khẽ run, chỉ sợ mình không nhịn được xông lên trước thưởng cô mấy bàn tay!

"Vâng" Lâm Tuấn Nam bước nhanh lên trước, cầm điện thoại lên gọi cảnh vệ.

"Tiền Thiên Dương, Nhan Như Mị tôi không sợ anh, tôi có thể kiện anh ác ý đuổi việc." Dù sao cô cũng là một luật sư mà!

"Nhan luật sư, cô nên đi đi." Anh bị hù chết rồi, chưa từng nghĩ người phụ nữ này lại còn dám uy hiếp ông chủ, cô thật không sợ bị chặt đứt đường lui sao?

"Tôi cũng có thể kiện cô ác ý phỉ báng danh dự của vợ con tôi." Tiền Thiên Dương hơi híp mắt, bộ dáng kia giống như con cọp dọa người tức giận đùng đùng.

"Hừ! Phỉ báng?" Nhan Như Mị cười to, đây là chuyện tức cười nhất cô từng nghe. "Thật buồn cười, tôi tận mắt thấy cô ta từ khoa phụ sản đi ra còn cùng người đàn ông kia anh anh em em, anh muốn kiện tôi phỉ báng? Đi bệnh viện xác nhận trước đi rồi hãy nói, rồi hãy về xem ai nên kiện ai đi!" Cô không ngốc, chẳng lẽ sẽ đi đánh trận đấu không nắm chắc sao? "Vậy trừ phi anh chịu nhận nón xanh đội lên đầu nha."

"Nhan luật sư!" Thấy cảnh vệ xông lên, Lâm Tuấn Nam kêu to, "Nhanh, mau đưa cô ta ra ngoài! Mau."

"Buông tôi ra, tự tôi sẽ đi!" Cô gạt tay cảnh vệ ra. "Anh chờ thư thưa kiện của tôi đi."

Ngẩng đầu ưỡn ngực ngang nhiên đi ra.

"Ông chủ?" Mới vừa Nhan luật sư nói ông chủ sẽ tin sao? Lâm Tuấn Nam không dám hỏi, nhưng. . . . . . Phu nhân thật sẽ làm ra loại chuyện đó sao?

"Cậu đi bệnh viện một chuyến, xác nhận hôm nay Ngải Dĩ Ưu có đi khoa phụ sản hay không . . . . ." Mất đi tỉnh táo, vẻ mặt anh bất đắc dĩ và sợ hãi.

Trước mặt của anh không có gương, nhưng ánh mắt của Lâm Tuấn Nam rõ ràng tỏa ra.

Dáng vẻ của ông chủ, nhìn anh ở trong mắt, kinh ở trong lòng.

Ngải Dĩ Ưu vẫn quyết định phải nói cho Tiền Thiên Dương nghe chuyện cô mang thai, chỉ cần anh không nói không cần đứa bé này, như vậy cô sẽ có cơ hội giữ lại đứa con của bọn họ.

Cô vừa nghĩ vừa ở nhà chờ anh tan việc.

Đã bao lâu? Bọn họ không ăn cơm chung rồi hả ?

Cô rất nhớ hơn một tháng trước bọn họ còn vui vẻ với nhau, khi đó bọn họ giống như vợ chồng son hạnh phúc bình thường , cùng nhau ăn cơm tối nói chuyện phiếm, cùng nhau vùi ở ghế sa lon xem phim.

Thấy buồn cười, cô liền không để ý hình tượng mà cười to, mà anh luôn mỉm cười nhàn nhạt, chỉ biết dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Thấy sợ, cô sẽ kéo cánh tay của anh che mắt lại, ngược lại anh vẫn say sưa ngon lành, hại cô thật ghen tỵ.

Cô nhìn đồng hồ treo tường, trong lòng có chút lo lắng, hôm nay anh có về nhà đúng giờ không?

Những ngày này, cô đều bị Khánh Khánh kéo chạy khắp nơi, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại muốn Tuấn Nam chuyển lời với anh, ngày đó cô không về nhà nấu cơm, muốn anh ăn no hãy trở về nhà.

Cô biết là Khánh Khánh cố ý, mà cô cũng rất muốn biết Thiên Dương có bởi vì như vậy mà ghen tức hay không? Cho nên cứ như vậy mà hồ đồ theo Khánh Khánh.

Nhưng anh lại không nói câu nào.

Giống như là “Không cho phép đi” hoặc là “Em là vợ của anh, sao có thể cùng người đàn ông khác đi khắp nơi” Hay là giống như “Ngoan ngoãn về nhà nấu cơm chờ anh về ăn.” đều chưa từng có.

Anh cứ như vậy mà để mặc cô và Khánh Khánh đi với nhau, củng không có bất kì phản ứng nào!

Cô nghe tiếng mở khóa!

Ngải Dĩ Ưu đứng lên, chuẩn bị nghênh đón chồng của cô.

“Anh về rồi.”

“…….” Tiền Thiên Dương vẻ mặt phức tạp nhìn cô, tiện tay đem cặp công văn nhét trên ghế sofa, không nói một câu ngồi xuống bên cạnh.

“Hôm nay anh có mệt lắm không?” Nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, Ngải Dĩ Ưu lo lắng lại đau lòng hỏi han: “Nếu không đi tắm trước đi, sau đó hãy ăn cơm, tắm xong sẽ thoải mái một chút.”

Sắc mặt anh dĩ nhiên không tốt, nghe những lời Tuấn Nam nói anh thật sự muốn điên lên rồi.

“Sao em lại muốn nói chuyện với tôi, không phải mấy hôm trước luôn tránh mặt tôi sao?”

“Cái đó, em có chuyện muốn nói với anh.” Vẻ mặt cô lúng túng, bởi vì cô đúng là trốn anh thật, bây giờ bị anh vạch trần cũng rất ngượng ngùng.

Nhưng trong mắt Tiền Thiên Dương chính là cô có tật giật mình.

“Em muốn nói cái gì?” Thật ra thì anh cũng không biết rốt cuộc mình muốn nghe cô nói gì?

Nói cô xin lỗi anh, xin anh thả cô đi để cho cô cùng với Tống Khánh Chân đó ở một chỗ? Hay là muốn nghe cô nói, cô đang mang thai đứa con của anh?

Nếu như lời nói buồn cười lại khốn kiếp như vậy, cô thật dám nói ra! Vậy anh ……..

Anh có thể làm gì?

Anh lại đáng chết không buông cô ra!

“Thiên Dương, em…em mang thai.” Vẻ mặt cô vừa mong đợi vừa sợ bị tổn thương nhìn anh.

Lòng của cô bình bịch cuồng loạn, hy vọng có thể nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của anh.

Cô không nói gì nữa, cô nín thở đợi lời tuyên bố của anh.

Hiện tại anh mới biết mình quan tâm cô nhiều như thế nào, ngay cả cô có thể nói thích anh.

Bởi vì anh đáng chết hy vọng đứa bé trong bụng của cô là của anh!

Là con của Tiền Thiên Dương anh.

Chưa bao giờ anh chịu có con, lại vì giữ lại một người phụ nữ mà hy vọng đứa bé trong bụng cô mang huyết mạch của anh.

Đây là chuyện bi hài cỡ nào chứ!

“Đứa bé kia….” Anh cúi đầu, không muốn thấy trên mặt cô hiện lên vẻ hốt hoảng. “Là của tôi sao?”

“Thiên Dương?” Trong lòng Ngải Dĩ Ưu vốn là khẩn trương, cuồng loạn sau khi nghe được câu này, bỗng chốc trở nên lạnh nhạt, nhảy chậm hơn chậm hơn.

Cô không thể tin được nhìn chằm chằm người đàn ông không muốn liếc nhìn mình, không ngờ cô lại nghe thấy lời nói đáng sợ không tình người từ chính miệng của anh.

Dần dần, tay chân cô bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo, máu hình như không cách nào chạy dọc hết toàn thân, thân thể giống như ở trong hầm băng, cho đến khi lòng cô cũng đông lạnh đến hoại tử mới thôi.

Cô cho là mình sẽ phải rơi lệ, nhưng cô không có, chỉ nhắm đôi mắt khô khốc lại.

Cô cho là mình sẽ tuyệt vọng vô lực, nhưng không có….. Cô dùng hết sức lực nắm chặt quả đấm.

"Chúng ta ly hôn!" Cô chợt gầm lên.

"Không thể nào!" Vừa nghe đến cô nói ly hôn, Tiền Thiên Dương lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Anh vốn cho là anh sẽ thấy vẻ mặt uất ức, cặp mắt đỏ vì khóc cầu xin tha thứ của Ngải Dĩ Ưu, lại không ngờ cô lại dùng ánh mắt bi phẫn nhìn anh chằm chằm.

"Em thật sự không thể tin được anh lại có thể biết hoài nghi đứa nhỏ trong bụng em không phải là của anh!" Cô tuyệt vọng nhìn anh chằm chằm, người đàn ông cô yêu lại làm tổn thương trái tim cô như thế. "Nếu anh đã không tin, chúng ta liền ly hôn đi, để cho em đi tìm cha của đứa bé." Cô lần đầu tiên phát hiện, thì ra là cô cũng có thể nói ra lời nói giễu cợt ác liệt như vậy.

"Em muốn đi tìm Tống Khánh Chân?" Tiền Thiên Dương vừa nghe, lửa giận càng lớn hơn, anh rống lên. "Tôi không cho phép, tôi sẽ không ly dị!" Anh làm sao có thể buông tay người phụ nữ anh yêu đi chứ!

Đúng, bây giờ anh chịu thừa nhận.

Anh yêu cô!

Đã yêu mọc rể, không cách nào tự kềm chế, thậm chí chỉ cần Dĩ Ưu kêu anh tin tưởng cô, anh liền nguyện ý cái gì cũng không biết. . . . . . Tiếp nhận đứa bé kia.

"Khánh khánh?" Cô trừng lớn mắt, cảm thấy lời của anh thật là hoang đường. "Tiền Thiên Dương, anh thật sự rất đáng ghét lại thật đáng buồn!"

"Mặc kệ em nói thế nào, tôi sẽ không ly hôn với em, em nên bỏ cái ý niệm này." Anh cắn răng, vẻ mặt không cảm xúc xoay người đưa lưng về phía cô, bị phản bội khiến anh nặng nề đóng chặt mắt lại. "Về phần đứa bé này em muốn bỏ hay giữ thì tùy em!"

"Giữ? Em còn tưởng rằng anh sẽ kêu em bỏ nó đi." Cô không ngờ anh lại có thể để cho cô giữ lại đứa bé mà anh xem là con của người đàn ông khác "Anh thật đúng là rộng rãi nha!"

Bây giờ Ngải Dĩ Ưu không có năng lực đi phân tích nguyên nhân tại sao anh lại làm như thế.

Chỉ biết là người đàn ông cô yêu sâu đậm đang vũ nhục cô, đỗ oan cho cô, còn làm tổn thương cô.

Cô bị đau thấu tâm, cũng chỉ có thể dùng ngôn ngữ phản kích.

"Nếu như em muốn giữ lại, tôi nói trước cho em biết, đứa bé này tuyệt đối không thể thừa kế một đồng một xu nào của tập đoàn Kình Thiên!"

Tiền Thiên Dương cũng vì lời nói của cô mà khổ sở, anh hít sâu một cái, lời tự nhiên nói xong, liền quay đầu rời khỏi nhà cô, cái này giống như gương vỡ vụn, anh còn vọng tưởng gì nữa.

"Tiền Thiên Dương, tên khốn kiếp này!" Ngải Dĩ Ưu hướng về phía cửa chính kêu to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.