Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi

Chương 11: Chương 11




Buổi sáng mở xong cuộc họp sớm, Mã Thư ở phòng nhân sự nhanh chóng len lén gọi điện cho Nguyên Mạn Nhu, nói cho cô biết tin tức sắp thăng chức.

"Mạn Nhu chúc mừng bạn nha! Mới vào công ty không tới ba tháng, liền thăng chức làm trợ lý phó tổng giám đốc trong lúc công ty có khả năng thanh trừ, bạn còn có thể thăng quan thật là không chịu nổi."

" Trợ lý phó tổng giám đốc! Làm sao có thể?" Cô ngay cả bộ dáng của phó tổng giám đốc còn không biết!

"Chúng mình là bạn bè mấy năm rồi, mình sẽ lừa bạn sao? Phía trên lấy điện thoại chỉ thị phòng nhân sự chúng mình, lát nữa sẽ được dán ra ngoài, bạn liền chuẩn bị mời khách đi! Được rồi, mình phải làm việc đây."

Để điện thoại xuống, Nguyên Mạn Nhu cảm thấy thật kỳ lạ, Kỷ thị có một bộ lên chức tiêu chuẩn tương đối đầy đủ, nhưng đặc biệt là trợ lý luôn luôn tuyển đối tượng bên ngoài, mà không phải do nhân viên nội bộ trực tiếp thăng chức, cho nên, cô sẽ bay lên làm trợ lý Phó Tổng Tài, khiến cô cảm thấy kỳ quái.

Lúc cô còn chưa tìm ra một lời giải thích hợp lý, máy nội bộ trên bàn lại vang lên.

"Alô?"

"Mạn Nhu, à, phải gọi em là trợ lý Nguyên rồi!" Vương Thiên Thu bộ phận kế toán cũng nhận được tin tức.

"Vương Phó trưởng, làm sao anh lại gọi như vậy . . . . . ." Ở công ty, Vương Thiên thu luôn luôn gọi cô Nguyên tiểu thư.

"Ha, tôi làm sao biết đúng không? Đừng quên tôi cũng được xem là người của bộ phận quản lý đó! Chúc mừng cô rùi, buổi chiều Aaron sẽ vào công ty rồi, cô chuẩn bị tốt đi!"

"Nhưng chuyện này quá đột ngột rồi? Vì sao lại chọn tôi làm trợ lý?"

"Nhất định là cô biểu hiện quá tốt, bản lĩnh cao siêu truyền tới Tổng Công Ty ở nước mỹ, mới có thể khiến Aaron ngoại lệ cho cô làm trợ lý, đừng quên thăng quan cô phải mời khách nha!"

"Tôi cuối cùng vẫn cảm thấy không đúng lắm. . . . . ."

"Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cô bay lên làm trợ lý là chắc chắn rồi, tiếp tục cố gắng làm việc là được, những thứ khác cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, biết không?"

"Ừ." Thiên Thu nói không sai.

"Được rồi, vậy cô thu dọn một chút, buổi chiều liền đến phòng Phó Tổng Tài làm việc." Nói xong, Vương Thiên thu cũng cúp máy.

Qua không bao lâu, một đám đồng nghiệp nhận được tin rối rít tới chúc mừng cô, nói những gì mong cô đề bạc ..., một buổi sáng cứ như vậy ở tiếng chúc mừng và giao tiếp rất nhanh trôi qua.

Đúng hai giờ chiều, chi nhánh công ty Kỷ thị ở tầng cao nhất khẩn cấp mở cuộc họp chủ quản, nguyên nhân là Phó Tổng Tài- Aaron quanh năm ở Newyork trở về nước trấn thủ, tiến hành chuyển mô hình công ty.

Đông —— thùng thùng —— đông đông đông ——

Nguyên Mạn Nhu không biết là tiếng của đồng hồ quả lắc hay là tiếng tim mình đập loạn, cùng một cấp trên chưa từng gặp mặt cùng nhau đi họp thật sự thực hồi họp, hơn nữa hôm nay còn là ngày thứ nhất đi nhậm chức của cô.

"Aaron tới." Tổng Giám đốc nhận được thông báo của bảo vệ lầu dưới, lập tức kể lại cho tất cả mọi người tại chỗ biết, mỗi người vừa nghe, thân mình ai cũng run sợ trong khi chờ đợi.

Đông —— thùng thùng ——

Tim của cô đập còn nhanh hơn lúc nãy, không thể làm gì khác hơn là cầm ly nước trước mặt lên uống một ngụm, đè nén nỗi lòng không yên.

Cửa bị đẩy ra, cô vội vàng nuốt xuống một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn lên ——

"Khụ, khụ khụ. . . . . ." Bởi vì bị sặc, cô ho khục khục không ngừng.

" Trợ lý Nguyên, làm sao vậy?" Kỷ Lăng bước vào cửa liền chú ý đến cô, cô nhìn thấy phản ứng của anh hẳn là ho khan! ? Đây có thể giải thích là cô kinh ngạc khi nhìn thấy anh, mà không phải trong miệng cô không có gì đáng kể?

". . . . . . Khụ, anh. . . . . ." Thế nào lại là anh ta?

Anh chính là Aaron? Ở Tổng giám đốc nghiêm cẩn, thái độ cung kính, cô biết đáp án không lầm, đột nhiên, cô cảm thấy đầu hơi hoa mắt choáng váng.

"Phó Tổng Tài!" Tổng giám đốc và các chủ quản khác cũng bị sự cố đột nhiên này gây sửng sốt, có người đứng lên, có người ngồi ngẩn.

Bọn họ đều cho rằng Nguyên Mạn Nhu và Phó Tổng Tài chưa từng thấy qua mặt, không nghĩ tới anh liếc mắt liền nhìn ra Nguyên Mạn Nhu là trợ lý của anh, hơn nữa còn quên đi sự tồn tại của người khác, này bày tỏ cái gì?

Là anh đối với mỗi nhân viên cũng tha thứ, ôn hòa như vậy sao? Như vậy Phó Tổng Tài cũng không như tin đồn đáng sợ như vậy; hay là anh đối với Nguyên Mạn Nhu đặc biệt? Nghĩ như vậy các nữ nhân viên muốn phất lên làm phượng hoàng sẽ không có cơ hội này rồi.

"Khụ, em không sao." Cô vội vàng nói, chính là không muốn ánh mắt anh quăng trên người cô.

"Không có việc gì thì tốt, các vị mời ngồi." Lúc này anh mới xoay người đối mặt với bàn hội nghị, con ngươi sắc bén quét qua chỗ của tất cả mọi người, khiến mọi người làm tức phủ định mới vừa rồi ý nghĩ cho rằng anh thực khoan dung, ôn hòa.

"Trước tiên tôi tự giới thiệu mình, tôi họ Kỷ, Kỷ của kỷ niệm, Lăng của Lăng Trì, gọi tôi là Aaron là được rồi. Tin mọi đều ở đây suy đoán, tôi đây quanh năm luôn ở nước Mỹ, tại sao lại chợt muốn về trấn thủ Đài Loan."

Kỷ Lăng đầu tiên giới thiệu bản thân mình và nói về mục đích và mưu tính việc làm như lời dạo đầu, tiếp theo nói rõ mục đích chủ yếu lần này tới Đài Loan là vì chuyển mô hình công ty, mục tiêu theo chiều hướng đa nguyên hóa kinh doanh phát triển, cũng yêu cầu các cấp chủ quản trong thời gian ngắn đưa ra cụ thể báo cáo.

Nhưng trong bữa tiệc, Nguyên Mạn Nhu một chữ cũng không nghe vào, đầu óc của cô chỉ có tràn đầy một đạo tin tức, đó là —— anh chính là cấp trên của cô, cũng là người thừa kế duy nhất của công ty Kỷ thị. Năm đó một chữ cô cũng không nghe nói, càng không nghĩ tới luôn miệng nói mẹ kiếm sống bằng nghề may sửa quần áo, còn anh thì đi làm kiếm học phí, lại là cậu chủ của một công ty.

Anh là cố ý trêu cô sao? Còn nữa..., anh cố ý dùng trước kia phương thức giới thiệu của cô là ý gì? Gọi tỉnh trí nhớ của cô sao? Không, cô tin tưởng mình còn không có vĩ đại như vậy. . . . . .

Cô len lén nhìn chằm chằm vào anh, anh có ngũ quan cương nghị chính trực, thấy thế nào cũng không giống là biết nói láo, người có nhân cách sai lệch, vì sao anh nói cho cô biết chuyện và sự thật lại hoàn toàn khác biệt?

". . . . . . Nếu như không có những vấn đề khác, cuối tuần đều như lúc này họp. Tan họp!" Kỷ Lăng lời nói vừa dứt, các chủ quản cầm tài liệu trong tay lục tục rời đi, chỉ còn lại hai người Nguyên Mạn Nhu và Kỷ Lăng.

"Trợ lý Nguyên, trợ lý Nguyên!" Vẫn còn đi vào cõi thần tiên sao? Kỷ Lăng đẩy đầu vai cô, cô cả kinh kéo về thần trí, lúc này mới biết mọi người trong phòng đều đi hết.

"Làm, Cái gì..., sao?"

"Mới vừa rồi trong cuộc họp, em rất không chuyên tâm." Kỷ Lăng trực tiếp lên án.

"Em. . . . . . Em không cùng một tên lừa gạt nói chuyện!" Cô giận dỗi nói.

"Tên lường gạt?" Anh lặp lại một lần nữa, sau đó, trêu chọc nói: "Đáng tiếc cái tên lường gạt này là của cấp trên của em."

"Thật không may. Anh cảm thấy đùa như vậy rất vui sao?"

"Anh không có ý vui đùa."

"Còn nói không có. Anh đem em lừa một đoàn, đem thân thế của mình nói đáng thương như vậy, là muốn tranh thủ người ta đồng tình sao? Em thật không hiểu nổi tâm lý của kẻ có tiền."

"Anh không có lừa em, tình huống lúc đó đúng là như vậy . . . . . . Chuyện này nói lại rất dài dòng."

"Vậy bây giờ thì sao? Lúc này loại tình huống này của em không phải là phụ trách hộ người ta chứ?" Cô cũng không tin chuyện mình từ nghiệp vụ trợ lý biến thành trợ lý phó tổng giám đốc không phải do anh an bài.

"Dĩ nhiên không phải! Anh muốn em làm trợ lý cho anh vì anh tin năng lực của em." Lần này không cần cô hỏi, anh liền chủ động đem đáp án nói cho cô biết.

Anh một câu "Anh tin năng lực của em" , khiến Nguyên Mạn Nhu ngạc nhiên không dứt. Cô không biết là lời nói của anh là thật hay đang nói dối, từ khi biết anh đến nay, anh thật lòng và giả vờ cô đều không phân rõ lắm.

"Không tin anh sao?" Một hồi lâu, anh đánh vỡ sự trầm mặc.

"Dĩ nhiên, anh không có một câu là thật." Cô không tin anh, nhưng vừa ngẩng đầu, gặp vẻ mặt tối tăm của anh lại giật mình, tại sao. . . . . . Anh sẽ có loại vẻ mặt này?

"Đó là suy nghĩ của em, nếu như có thể anh không hy vọng là như thế này." Trời mới biết anh ghét họ Kỷ bao nhiêu, còn có cái thân phận này."Em nguyện ý nghe, anh liền nói cho em biết."

"Em, em cần gì phải biết? Chuyện không liên quan đến em." Cô lấy dũng khí nói.

"Chuyện không liên quan em? Tại sao anh lại cảm thấy em thật tò mò, chỉ là đang cậy mạnh mà thôi." Anh thu hồi vẻ mặt sâu không lường được, cười xéo cô.

"Hồ đồ, nói hưu nói vượn." Cô mặt đỏ lên, phủ nhận tất cả.

Chỉ là đáp án đã ở bên trong lòng Kỷ Lăng, anh không có ý định vạch trần cô."Vậy xem như anh nói bậy đi! Bây giờ, em biết mình phải làm chuyện thứ nhất là gì không?"

"Cái gì?"

"Thay anh tìm nhà ở! Anh muốn ở lại Đài Loan."

Nghe vậy, cô quái lạ, "Anh muốn định cư ở Đài Loan sao?"

"Đúng vậy. Nghe câu này của em, anh cũng có thể trăm phần trăm khẳng định, mới vừa nội dung của cuộc hội nghị, một chữ em cũng không nghe lọt, em nói —— anh nên trừng phạt em thế nào đây?" Anh tiến tới gần cô, hơi thở mãnh liệt của phái nam tập kích quanh thân cô.

Hô hấp của cô cứng lại, cảm giác nguy hiểm.

"Như vậy đi! Khi anh còn chưa tìm được nhà ở, liền ở tạm nhà em vậy!"

"Cái gì? Không được."

"Anh không tìm ra được lý do không đồng ý của em, cứ quyết định như vậy đi." Anh phát hiện nhìn vẻ mặt bối rối của cô rất thú vị, cũng làm cho anh cảm thấy nhẹ nhõm.

"Làm sao có thể như vậy? Em mới là chủ nhà!"

"Cho nên anh nói cho em biết." Anh mỉm cười.

"Anh, anh. . . . . ." Cô nói không ra lời.

"Sau khi tan việc, chúng ta cùng nhau về nhà." Anh ra lệnh không cho phép sự từ chối nào.

Nguyên Mạn Nhu phát hiện mình căn bản là trốn không thoát!

Cho dù cô muốn cự tuyệt anh tiến vào nhà cô sống với ý nghĩ mãnh liệt như vậy, vẫn là ngăn cản không được anh cường thế xâm lấn, từ lúc biết anh sẽ cùng cô cùng nhau về nhà cái phút chốc kia bắt đầu, cô tựa như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, trừ phi cô từ chức không làm, nếu không, cô nhất định sẽ cùng anh cùng ra cùng vào, chỉ là cho dù cô nghỉ việc, cô tin anh vẫn có biện pháp tìm được cô.

Mặc kệ, hôm nay trước hết để cho anh vào ở, cô phải nghĩ biện pháp thật tốt để đuổi anh đi.

"Đây chính là nhà em thuê? Bố trí rất ấm áp ." Kỷ Lăng đông nhìn tây nhìn, quan sát không gian nhỏ này một chút, ở nhà bài biện và bố trí trang nhã, cả phòng lấy màu vàng nhạt ấm áp sắc điệu là chính, trừ có cảm giác gia đình ở ngoài, còn có cô gái lãng mạn hơi thở.

Anh bỗng nhiên thực chờ mong, gian phòng này từ sau khi anh vào ở, sẽ biến thành cái dạng gì?

"Cám ơn nha. Anh đã muốn ở nơi này, thì không thể quá kén chọn, chỉ có thể ngủ ở trên ghế sofa."

"Ghế sa lon? Em muốn anh ngủ trên ghế sofa!" Chiếc sofa ngắn ngủn của cô ấy muốn anh ngủ trên đó?

"Dĩ nhiên nha! Nơi này không có cái giường khác." Nhanh lên cút về đi! Cô ở trong lòng thầm nghĩ.

Chỉ là, Kỷ Lăng cũng không dễ chọc : "Đơn giản, lát đi mua."

"Anh ở đây nói giỡn sao? anh cũng nhìn ra ở đây cũng không có không gian khác để đặt vào."

"Có thể đem nơi này đả thông, biến thành một gian." Này không có gì khó khăn, anh xem thường.

"Đả thông biến thành một gian? Đây là nhà ta đi!"

"Nhưng bố cục không tốt sẽ phải đổi."

"Này, mắc mớ gì tới anh?"

"Anh ra tiền liền liên quan đến anh rồi." Anh một bộ dáng vẻ đại gia, "Còn nữa..., phòng thay quần áo có thể cùng gian phòng hợp nhất, biến thành phòng cất chứa hoặc phòng khách!"

"Anh nói thực đơn giản, em không muốn thay đổi." Hơn nữa sau khi sửa còn phải dọn dẹp nữa, thật phiền toái!

"Anh sẽ giúp em nha!"

Nghe vậy, lòng của cô chấn động, anh có biết tùy ý một câu nói sẽ làm cô nghĩ lệch hay không, sẽ lầm tưởng anh đối với cô rất tốt, sẽ lầm tưởng anh là muốn cùng cô ở một chỗ dài lâu, sẽ lầm tưởng. . . . . .

"Chớ có nói đùa, ai muốn anh giúp?"

"Anh không phải đang nói đùa, anh đang rất nghiêm túc nói với em." Anh quay người cô lại, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô nói.

"Anh đã nói với em, anh không có thời gian chơi trò chơi, giở thủ đoạn, nếu như có thể, anh hi vọng em đáp ứng chúng ta lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết lui tới." Anh lại nhắc lại lập trường một lần nữa. Trên thực tế, anh cũng là căn cứ vào loại tâm tính này yêu cầu vào ở nhà cô, chỉ có như vậy, kết quả mới mau thực hiện.

"Anh chỉ là ở Đài Loan không có mấy người quen biết, đụng phải em mới tùy tiện nói như vậy. . . . . ." Cô không muốn tin thành ý của anh.

"Đó chính là em không hiểu rõ anh, anh không phải là người như thế. Hơn nữa như em quả quyết cự tuyệt anh như vậy, đối với anh cũng không công bằng, em không có cho anh cơ hội làm cho anh chứng minh."

"Anh không phải cũng không có cho em cơ hội từ chối sao? Đối với em như vậy cũng rất công bằng?"

"Chẳng lẽ lòng của em lại kháng cự anh sao? Nghe theo lòng của em đi! Nhìn anh, nói cho anh biết em đang chống cự sự xâm nhập của anh!" Anh tự tay nâng lên cằm của cô, không để cho cô tránh, anh muốn đáp án của cô.

Cô không có ngay mặt đáp lại vấn đề của anh, bỗng nhiên, cô nhớ tới trước giống như nghe Thiên Thu đề cập tới, anh có một bạn gái quan hệ đến thân thích. . . . . .

"Tim em không dạy em đi cướp bạn trai người khác." Nghĩ đến điểm này, cô không khỏi tức giận, người này vẫn còn đùa bỡn cô sao?

"Bạn trai của người khác? Có ý tứ gì?"

"Người có tiền cũng mau quên như vậy sao? Luôn quên bên cạnh đã có bạn kèm?"

"Có bạn kèm? Ý của em là anh có bạn gái?" Anh buồn cười hỏi ngược lại cô."Nếu như mà anh có bạn gái, cần gì nói muốn lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết lui tới?"

"Em. . . . . . Em làm sao biết anh. . . . . . ưm. . . . . ."

Anh để sát vào cánh môi cô, trừng phạt bằng cách hôn cô. Cô bé này, hiểu lầm phẩm tính anh như vậy, nên phạt!

Môi của cô thật mềm thật mềm, mang cho anh cảm giác như bị điện giật, khiến anh không nhịn được hôn lại hôn.

Lúc bị hôn, Nguyên Mạn Nhu kinh ngạc mở to mắt và miệng, chính là không có cách nào lập tức phản ứng đẩy anh ra, tiếp, dòng điện tê dại truyền đến, để cho cô không hề có năng lực chống đở, nơi cổ họng cũng phát ra tiếng thân ngâm không giống tiếng của mình, cô nghĩ hoa mắt, thân thể lại không nghe sai bảo, chỉ có thể nằm trong lòng anh.

"Mạn Nhu. . . . . . Anh bảo đảm với em anh không có bạn gái." Anh đang trên bờ môi của cô vuốt ve, giống như tham luyến yêu thương không dứt bảo vật hạng nhất.

Anh không nỡ buông cô ra, lại biết rõ mình không nên đi quá nhanh, vậy sẽ dọa hỏng cô, ép cô chạy càng xa mà thôi.

"Anh . . . . ." Bị âm điệu thân mật anh mê say, cô không cách nào kháng cự nữa.

Nhưng, cô không muốn lại bị không nhục nhã như lần thứ nhất nha! Hơn nữa còn là cùng một người. Nếu cô vẫn đần như vậy, còn có ai có thể cứu được cô? Nhưng, cô giống như trầm luân. . . . . . Làm sao bây giờ?

"Mạn Nhu. . . . . ." Anh chậm chạp buông cánh môi cô ra :"Anh có thể cam đoan với em, lần này sẽ không giống như lần trước."

Anh chỉ là bốn năm trước. Khi đó bọn họ cũng trẻ tuổi, không hiểu làm thế nào khéo đưa đẩy xử lý chân tình mới chớm nở. Hôm nay nếu thu hồi ngày xưa ôm ấp tình cảm, cần thời gian còn có kiên nhẫn.

"Em, em. . . . . ." Cô thật không biết, lắc đầu, cô có cổ xung động muốn khóc, chuyện làm sao sẽ biến thành như vậy?

Trước thời khắc này, cô có thể đeo lên mặt nạ, giả trang chính mình đến cỡ nào không quan tâm. Nhưng, nụ hôn này xảy ra, hoàn toàn đảo loạn mọi sự tính toán của cô.

Có lẽ, ở trong người chỗ sâu nhất, tính toán của cô vừa mới bắt đầu cũng không đủ kiên định, mới có thể. . . . . . Dễ dàng bị dao động.

"Cho anh cơ hội." Nhìn ra cô do dự, Kỷ Lăng tiếp tục đòi sự hứa hẹn.

"Em không biết!" Cô đẩy anh ra, xoay người chạy vào phòng ngủ, khóa cửa lại.

"Mạn Nhu, Mạn Nhu. . . . . ." Kỷ Lăng Truy đuổi theo, cũng không kịp thời ngăn cản cô vào phòng.

Là anh quá mức nóng vội sao?

Anh nhìn cánh cửa khép chặt, suy tư bước kế tiếp nên làm sao.

Mà bên kia, Nguyên Mạn Nhu cả cơ thể dính vào cạnh cửa, trái tim theo từng tiếng kêu của anh mà hốt hoảng không dứt, nếu như trái tim có thể khóa lại, thì tốt bao nhiêu?

Một hồi mùi thơm chân giò hun khói phiêu tán ở trong không khí, kích thích khứu giác và vị giác của cô. Kỳ quái, là ai sáng sớm đã nấu món ăn thơm ngon như vậy?

Cũng không chịu được nữa lao thẳng tới mùi thơm, Nguyên Mạn Nhu từ trên giường ngồi dậy, xuống giường đi khỏi phòng.

Két ——

Tiếng trứng gà chiên trên chảo khiến thần trí cô tỉnh táo, có người động phòng bếp của cô!

Người kia không phải là người khác, chính là ——

"Em đã tỉnh?" Nghe được tiếng cửa mở, Kỷ Lăng quay người lại đối mặt cô, mặt thần thái sáng láng.

"Anh ở nơi này làm gì?" Cô bất mãn nói, cô chỉ tạm cho anh ở đây, cũng không đồng ý anh động đồ của cô.

"Không nhìn ra được sao? Anh đang làm bữa ăn sáng. Em nhanh đi rửa mặt, anh chiên trứng xong là có thể ăn." Anh đem tầm mắt từ cô dong lười còn có vẻ mặt kinh sợ dời đi, hình dạng của cô như trong tưởng tượng của anh đặc sắc.

"Em, em vì sao phải ăn?" Cô hơi kém cắn được đầu lưỡi.

Anh không biết một màn này thoạt nhìn giống gì.

Giống như một đôi vợ chồng kết hôn nhiều năm! Như trong nhà sinh hoạt một phần! Giống như anh đang lấy lòng vợ của anh!

A, cô nhất định là choáng váng rồi, mới có thể nghĩ tới phương diện này đi, trời mới biết đây là không thể làm được.

"Em không biết bữa ăn sáng rất quan trọng sao? Bữa ăn sáng đương nhiên là phải ăn." Anh tuấn mị cười một tiếng.

Cô nhìn thấy một hồi tâm loạn, "Em, anh, anh cố ý xuyên tạc lời của em."

"Vậy sao? Anh không có cảm giác này. Em đi rửa mặt nhanh đi, sắp trễ giờ làm rồi em không biết sao?"

"Cái gì?" Cô nhìn lướt qua đồng hồ báo thức, thật nhanh chạy vào phòng thay quần áo, cầm lên đồ công sở liền hướng phòng tắm xông vào, cuống quít lại không để ý Kỷ Lăng nữa.

Ít nhất, đây là một bắt đầu tốt. . . . . . Anh thầm nghĩ.

"A ——" phòng tắm lập tức truyền đến tiếng kêu sợ hãi.

Anh thu hồi thần trí, vội bỏ lại cái xẻng đi tới bên ngoài cửa phòng tắm, "Sao vậy?"

"Này. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra?" Nguyên Mạn Nhu mở cửa, chỉ vào trên kệ khăn lông, bàn chải đánh răng, dao cạo râu. . . . . ."Những thứ này, những thứ này, còn có những thứ kia. . . . . ."

"Tiểu thư, đây là phái nam chuẩn bị đồ dùng, nếu anh ở chỗ này ở, những thứ này dĩ nhiên là tồn tại." Anh đắc ý tuyên bố. Đây là một trong kế hoạch của anh, từng bước từng bước rơi vào sinh tồn không gian của cô, cho đến sinh tồn không gian của cô hoàn toàn dung nạp anh, có sự tồn tại của anh.

"Nhưng mà . . . . ." Cô không nên dễ dàng như vậy để cho anh vào ở, có thật nhiều thật là nhiều chi tiết bọn họ cũng không có cẩn thận nói rõ ràng, thậm chí, cô còn chưa biết . . . . . .

"Từ từ em sẽ quen." Anh giống như đang dụ dỗ cô, lừa cô từng bước tiến vào cạm bẫy được dệt vằng ngàn vạn sợi tơ dày đặt, một khi té xuống, muốn thoát đi là không thể nào .

"Em chuẩn bị xong thì nhanh tới ăn sáng." Nói xong, anh xoay người trở về phòng bếp.

Cô ngơ ngác nhìn anh một cái, tuyệt trở về phòng tắm rửa mặt, tựa hồ đón nhận chuyện như vậy thật.

"Anh chỉ tìm được những thứ này trong tủ lạnh, sáng nay liền chấp nhận ăn như vậy đi!" Kỷ Lăng đưa con dao cho cô.

Cô buồn buồn cắt ra chân giò hun khói và trứng, thẩn thờ đưa vào trong miệng. Không ngờ vị của món chiên lại khiến cô không tự chủ ngẩng đầu lên, mặt kinh dị nhìn anh.

Anh là thiếu gia của công ty không phải sao? Vì sao lại có một tay sánh ngang đầu bếp nấu nướng tiệm cơm? Cô làm cũng không ngon như vậy. . . . . .

"Ăn ngon đi! Đây chính là chế tác đắc ý của anh." Kỷ Lăng nhìn thấu phản ứng của cô, mừng rỡ trong lòng, lại thành công một bước nữa trên con đường dài."Em thích ăn bữa sáng theo kiểu nào, kiểu Trung Quốc kiểu tây phương hay là truyền thống?"

"Em chưa bao giờ ở nhà ăn sáng." Muốn rời giường chuẩn bị bữa ăn sáng rồi ăn xong, chạy tới công ty cũng tới trễ, tự nhiên cũng không có cái gì kiểu Trung Quốc, kiểu tây phương hay là truyền thống vấn đề, mua cái gì ăn cái gì là được.

"Từ hôm nay trở đi, anh sẽ làm bữa sáng cho em." Anh nói, giống như cho một cam kết quan trọng.

"Không cần, như vậy quá phiền."

"Tuyệt không phiền, anh cũng phải ăn đó!"

"Anh sẽ ở trong nhà ăn sáng?" Xem ra anh cũng không giống như là thứ người như thế.

"Dĩ nhiên, bữa ăn sáng rất quan trọng. Anh chưa bao giờ quên ăn."

"Cũng đúng, anh có thời gian, cho dù trễ cũng không ai dám trừ anh tiền lương tháng."

"Nếu như em nguyện ý, ngày sau em trễ anh cũng sẽ không trừ lương của em."

"Hừ! Không cần." Cô cũng không muốn làm đặc quyền phần tử."Đúng rồi, em không muốn làm cho đồng nghiệp biết chuyện chúng ta ở cùng một chỗ."

"Như vậy sẽ làm em rất mất mặt sau?" Ý của cô giống như anh phá hư giá trị của cô, Kỷ Lăng giận tái mặt.

"Có lẽ ở nước Mỹ anh thường xuyên cùng nữ đồng chuyện ở cùng một chỗ như vậy, nhưng mời nhận rõ ràng, anh đang ở Đài Loan được xem là có dân phong bảo thủ." Không hiểu , cô không thích như vậy, thậm chí nghĩ tới cũng cảm thấy khó chịu.

"Đây là anh lần đầu tiên cùng 『 nữ đồng nghiệp 』 ở cùng một chỗ." Anh cải chính cô, sau đó, trên môi nở hình cung của anh nói, "Anh có thể giải thích vì ghen không?"

Cô trừng mắt liếc anh một cái, chửi rủa: "Nói hưu nói vượn."

Trái tim nhưng bởi vì lời của anh mà bất ổn, sợ anh suy đoán loạn nữa, cũng sợ của mình suy nghĩ lung tung càng thêm nghiêm trọng, cô qua loa kết thúc bữa ăn sáng, đứng lên."Em phải đi làm."

"Vậy anh cũng đi."

"Anh đi rồi những thứ này ai tới dọn?" Cô xem nhìn trên bàn còn có bếp ga, ý bảo anh phải dọn dẹp.

"Về rồi dọn."

"Không được, bây giờ dọn, sau khi trở về nhất định có ruồi, kiến, gián bò qua bò lại, em không thể chịu được cái này, nhất định bây giờ phải dọn. Hơn nữa không phải là em dọn, là thời gian quá gấp gấp, anh không phải có thời gian sao anh dọn đi. Cứ như vậy, bye bye!" Cô cầm túi xách nhanh chóng rời đi.

Nếu là anh ngại phiền toái, biết khó mà lui, sẽ rời đi, cô cũng có thể khôi phục lại những ngày bình thường.

Vì không để cho anh đưa đón, cô tìm lý do thật là đường hoàng nha! Kỷ Lăng ở trong lòng thầm nghĩ.

Cũng được, còn nhiều thời gian, anh sẽ tìm được cơ hội làm cho cô nhìn một chút quyết tâm anh đã cho rằng liền sẽ không sửa đổi.

Tám phần là trả thù buổi sáng cô không để cho anh đưa đón, Kỷ Lăng đến công ty liền cố ý muốn cô " bồi" làm , bồi anh đến các phòng ban chạy ra chạy vào, chế tạo ra cảnh tượng hai người cùng nhau ra vào .

Đi năm tầng lầu, Nguyên Mạn Nhu rốt cuộc không nhịn được nữa.

"Anh thực kỳ! Công ty là của anh, anh lại không biết kết cấu của nó và vị trí của mỗi phòng ban sao?"

"Em biết, anh căn bản chưa từng ở đây, làm sao có thể biết?" Kỷ Lăng trả lời cô.

"Vậy anh có thể tìm người khác! Nếu không, ngày sau từ từ đi dạo, cũng có thể lục lọi ra, làm cái gì nhất định phải em?" Cô phỏng đoán anh nhất định là cố ý.

"Anh chính là muốn em!" Kỷ Lăng nửa thật nửa giả nói.

Lúc này, trùng hợp có một vị thư ký trưởng từ một bên đi qua, vừa đúng nghe lời của anh nói, sững sờ ba giây, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

"Anh, anh nói cái gì?" Trời ơi! Anh ta đang nói gì?

Nguyên Mạn Nhu xanh tròn mắt, một hồi hốt hoảng hướng nhìn anh lại xem một chút thư ký trưởng, tay chân như nhũn ra.

"Anh là nói, buổi tối chúng ta đi mua giường đi! Ghế sofa của em quá nhỏ. . . . . ."

Lời vừa nói ra, cô một chưởng vỗ thượng bờ môi của anh, nói: "Anh! Anh đừng nói lung tung. . . . . ."

"Anh đang nói thật!" Anh lấy tay cô ra, quay đầu nhìn về thư ký trưởng, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Cô xem đủ chưa? Có thể rời đi rồi!"

"Dạ . . . . ." Thư ký trưởng như bị chấn tỉnh, vội vàng chạy đi. A, cô nhìn thấy trợ lý Nguyên "Càn rỡ" đánh lên miệng Aaron! Toàn bộ công ty chưa có người nào to gan như vậy?

Đây tuyệt đối là Aaron ngầm cho phép . . . . . . Thật là một tin tức lớn.

Nguyên Mạn Nhu nhìn thư ký trưởng chạy trốn giống như đang bay, dùng đầu gối nghĩ cũng biết, không bao lâu, lời đồn sẽ bay đầy trời, cô tức giận ngẩng đầu lên trừng anh."Anh đang muốn làm gì? Đó, xong rồi!"

"Anh làm sao? Anh đang nhắc nhở em chuyện cần làm vào tối nay nha!" Anh như cũ vẻ mặt cợt nhã, không biết là cố ý hay là thật sự không hiểu, nhưng Nguyên Mạn Nhu mãnh liệt hoài nghi anh là cố ý.

"Anh muốn mua thì tự chính mình đi mua, làm gì kéo em xuống nước? Có biết chuyện này truyền ra em làm người thế nào nữa? Ngày mai, không, buổi chiều mọi người trong công ty rồi sẽ biết em với anh, em với anh. . . . . ."

"Làm sao?" Tiêu chuẩn biết rõ còn hỏi.

"Em với anh . . . . . Cùng, cùng ở, ở chung, dưới mái hiên!"

"Đây là sự thật nha!" Hơn nữa cô tựa hồ còn không có nghĩ đến đối với việc đổi phòng ốc, trước cô là cầm ý kiến phản đối. . . . . . Bây giờ cũng theo như anh quyết định tiến hành.

"Nhưng, nhưng mà. . . . . ." Cô da đầu run lên, tại sao anh lại giả bộ với bộ dáng vô tội kia? Một bộ anh không biết là chỗ đó có vấn đề!

"Xem ra rất nghiêm trọng." Kỷ Lăng trầm ngâm , mới nói: "Như vậy được rồi, chúng ta tóm cô ta trở lại, liền theo cách của em giải thích cho cô ta hiểu được không?"

Cái kia càng lau sẽ càng đen đi? Cô tức giận quét mắt nhìn anh một cái, cả giận nói: "Không cần."

"Không cần? Em khẳng định không cần sao?"

"Không cần!" Làm điều thừa.

"Là em nói không cần đó!" Anh xấu xa cường điệu, giống như là đang nhắc nhở cô, anh cố ý giải quyết vấn đề, là chính cô không cần.

"Đúng rồi!" Cũng đã quá muộn, giải thích có ích lợi gì?"Bây giờ anh muốn đi phòng ban nào nữa?"

"Ban xuất nhập khẩu." Anh lập tức tiếp lời.

"Đi thôi!" Cô phẫn nộ đi phía trước, đã bỏ lỡ nụ cười của Kỷ Lăng sau lưng cô.

Không tệ, anh chính là muốn mọi người trong công ty biết, cô là của anh, ai cũng không thể cùng anh tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.