Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi

Chương 3: Chương 3




" Anh, đàn anh Hạ Dương!" Nguyên Mạn Nhu giật mình nhìn Hạ Dương ngồi xuống trước mặt mình, trái tim như muốn ngừng đập, tay khẽ run lên không cầm được đôi đũa, đành phải để xuống bàn ăn.

"Chào em, nghe nói em...." Hạ Dương cúi xuống, nghĩ xem nên nói thế nào."Ừ, nghe Kỷ Lăng nói em...."

"Kỷ Lăng!? Đàn anh kia gọi là Kỷ Lăng? Thật là trùng hợp! Giống tên anh đều chỉ có một chữ..." Biết được tên của anh ấy, Mạn Nhu vui mừng cắt ngang lời của Hạ Dương.

"Đúng vậy!"

"Em nhất định phải cảm ơn anh ấy thật tốt mới được."

"Em không phải là ...." Hạ Dương đang muốn nói đành nuốt lại.

Nhìn nét mặt cô ấy không giống như muốn tỏ tình với anh. Đề tài nói chuyện lại quay về Kỷ Lăng, Hạ Dương cảm thấy không giống Kỷ Lăng nói.

"Hả?"

"Không có gì, không có gì, chắc là do Kỷ Lăng hiểu lầm em muốn tỏ tình với anh."

"Hả?" Nguyên Mạn Nhu ngây người, trên mặt nhất thời đỏ ửng.

Cô đúng là muốn tỏ tình với anh! Làm sao lại quên chứ?

Mà tâm tư của cô thì ra đã bị Kỷ Lăng nhìn thấu, ngày đó cô không nói cho anh biết vì nghĩ càng ít người biết càng tốt, còn mới chuyện vừa rồi.....A, thật là mất mặt!

Trời ơi, cô không biết làm sao đối mặt với bạn ấy nữa!

".....Em tìm anh có phải là thay người khác đưa thư tình không?" Hạ Dương không biết cô đang ngượng nghịu nói tiếp. "Thật ra anh và Kỷ Lăng rất giống nhau, không muốn chưa có sự nghiệp ổn định đã nói tới chuyện yêu đương, nhưng các bạn nữ ở trường thật sự quá nhiệt tình anh cũng không biết giải quyết thế nào......"

Nguyên Mạn Nhu nhất thời không nói được gì.

"Em gái, em gái..." Hạ Dương thấy cô lâu không có phản ứng liền gọi.

"Hả?"

"Nói với em nhiều như vậy còn chưa biết tên của em!"

"À, em tên là Nguyên Mạn Nhu, là sinh viên khoa quản trị kinh doanh."

"Nguyên Mạn Nhu.... tên rất êm tai."

"Cám ơn." Cô mỉm cười với anh. "Đàn anh, em, buổi chiều em còn có lớp, em xin phép đi trước."

"Được...à, em còn chưa cho anh biết em tìm anh có việc gì?"

"À, không có, không có việc gì, em, em đi trước, tạm biệt!" Cô giống như chú thỏ nhỏ cuống quít chạy ra khỏi căn tin.

"Quái..." Hạ Dương lầu bầu trở về bàn ngồi xuống cạnh Kỷ Lăng.

"Lại một người đẹp bị bạn cự tuyệt?" A Tuyên không có có bỏ qua mọi việc nhưng do khoảng cách quá xa nên không nghe được bọn họ nói chuyện.

"Mới không phải. Kỷ Lăng bạn hiểu lầm rồi, em ấy căn bản không phải tới tìm mình tỏ tình."

"Hả?" Kỷ Lăng nhìn Hạ Dương rồi lại nhìn về phía cửa căn tin, chẳng lẽ anh hiểu lầm sao?

"Một lời tỏ tình em ấy cũng không nói, ngược lại, lại hỏi về bạn." Hạ Dương chú ý tới sự khác thường của Kỷ Lăng, thích thú đem nội dung cuộc trò chuyện khi nãy sửa lại đôi chút.

Hỏi tên anh? Kỷ Lăng hơi ngạc nhiên.

"Mình xem em ấy có ý với bạn nha, mình khuyên bạn đừng có đầu gỗ như vậy nữa." Hạ Dương tuyên án.

"Mình ăn lo, đi trước." Kỷ Lăng đột nhiên đứng dậy, một cỗ xúc động dâng lên, anh không để ý tới hai người bạn của mình, vội vã đuổi theo.

****************************

".......Thì ra là đàn anh Hạ Dương không muốn quen bạn gái là do sự nghiệp chưa thành!"

Nguyên Mạn Nhu biết nguyên nhân vì sao Hạ Dương không quen bạn gái tâm tình đột nhiên tốt hơn, mặc dù không tỏ tình thành công, nhưng cô càng yêu thích anh hơn. So với những bạn nam khác thì anh Hạ Dương có mưu tính hơn.

"Cũng tốt, thời gian này nên học thật tốt đi!" Sau khi lầm bầm lầu bầu một lúc cô đi về ký túc xá.

" Em gái..." Kỷ Lăng gọi cô.

"Hả? Đàn anh! Vừa rồi... thật cảm ơn anh." Thấy người tới, cô rất nhanh nói lời cám ơn." Bây giờ em phải về ký túc xá, em, em đi lên lấy tiền trả anh."

"Anh không phải tới đòi tiền em."

"Kia..."

"Hạ Dương, bạn ấy,...Ngày đó...Là anh hiểu lầm, cho rằng em tới tìm Hạ Dương để tỏ tình, cho nên mới vừa rồi Hạ Dương mới có thể nói một ít lời ngươi nghe không hiểu lời của..."

"Hả? À..." Mặt cô lại đỏ lên , thật sự chột dạ.

Thì ra tâm tư của cô đã bị người ta xem thấu.

"Em gái, thật xin lỗi, chuyện này là anh sai." Anh nói xin lỗi.

"Không....Gì! Giải thích rõ là được rồi, đàn anh đừng để ý nữa."

Bất kể đúng hay sai, kết quả đều giống nhau, tính ra cô còn phải cảm ơn anh, tránh cho cô thật sự tỏ tỉnh rồi bị cự tuyệt, so với bây giờ càng khó qua hơn.

"Tóm lại, vẫn xin lỗi em. Lần sau mời em uống đồ để tạ tội vậy."

"Không cần phải vậy đâu! Làm sao có thể không biết xấu hổ để đàn anh mời đây. Không bằng em mời đi, em mời đó." Cô còn đang thiếu anh tiền bữa trưa nay, nhớ tới mình không mang tiền vào căn tin, lại biến thành ăn cơm chùa đã cảm thấy thật ngượng ngùng rồi, cô lúng túng cười với anh.

Hai má cô đỏ ửng vì thẹn thùng, lại còn có hai má lúm đồng tiền mê người làm Kỷ Lăng thất thần trong giây lát. Nét mặt cô thật sinh động, biến hóa rất là đáng yêu, thấy "Davy" là hoảng sợ, phát hiện trên người không mang tiền lại hoảng hốt, nói chuyện với anh lại e lệ..gặp mặt cô không tới mấy lần, cô đã làm cho anh ngạc nhiên rất nhiều lần.

Trước kia, anh cơ hồ không có cảm xúc với các bạn nữ khác, nhưng hết lần này tới lần khác đối với cô anh đều có cảm giác xung động khác lạ....

"Đàn anh Kỷ Lăng!"

"Hả, anh còn chưa có biết tên của em." Anh kéo lí trí trở lại.

"Em tên là Nguyên Mạn Nhu*, là Nguyên như 1 đồng 2 đồng, Mạn trong mạn thôn thôn (chậm rì rì) và thiếu tâm dựng thẳng kế bên, Nhu trong bất ôn nhu (không thùy mị), là sinh viên khoa quản trị kinh doanh." Cô đùa khi giới thiệu tên mình.

*元曼柔: Nguyên Mạn Nhu.

Đồng và chữ Nguyên giống nhau : 元

Mạn trong mạn thôn thôn: 慢thiếu tâm dựng thẳng kế bên thành: 曼

Nghe vậy, anh không nhịn được nở nụ cười " Không có người nào giới thiệu tên mình như vậy đi."

"Thật sao ? Nhưng như vậy sẽ có thể khiến người khác nhớ kỹ hơn không phải sao?" Dĩ nhiên cô biết giới thiệu như vậy rất buồn cười nhưng không ngờ anh ấy lại cười vui vẻ như vậy, hơn nữa lại cười vô cùng đẹp mắt nữa.

"Đúng vậy. Anh là Kỷ Lăng, kỷ trong kỷ niệm, lăng trong lăng trì." Anh rất nhanh trả lời, cũng nhớ kĩ tên cô.

"Học được rất nhanh nha!" Nguyên Mạn Nhu cười đáp, khoảng cách với anh như gần hơn.

Nhưng anh lại cười mà không nói. Bỗng dưng có người ở phía sau gọi tên anh.

Hai người đồng thời quay đầu lại, thấy Hạ Dương và A Tuyên vẫy tay về phía bọn họ.

"Em phải trở về."

"Vậy... vậy ngày mai gặp lại ở căn tin!"

"Hả?" Anh nhất thời không hiểu, chỉ biết mình không muốn nhanh vậy liền cùng cô kết thúc cuộc trò chuyện.

"Em còn nợ anh!"

"Anh đã nói là không cần, nhưng mà mời nước thì không thể quên đó!"

"Được."

"Vậy ngày mai gặp." Giống như chiếm được một loại hứa hẹn vô cùng quan trọng, anh nở nụ cười từ biệt với cô.

"Ngày mai gặp." Thật ra ở chung một chỗ với anh vui lắm! Nguyên Mạn Nhu nhìn anh chạy về phía hai người kia, ở trong lòng thầm nghĩ.

Ngày đó anh nói xong không để ý tới cô, hôm nay cũng thế, hại cô nghĩ EQ của nghiên cứu sinh rất kém chứ! Thì ra là cô suy nghĩ nhiều quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.