Mạc Như Uân ở trong nhà Lâm Trình Nghiêu qua đêm.
Hai người ngồi ở trên thảm, hắn ôm cô, tay hắn đặt trên vai cô như đang trấn an một đứa trẻ nhỏ
Cô khóc thật lâu, hắn cũng khó chịu thật lâu.
Khóc mệt mỏi, cô không ngừng nức nở.
Lâm Trình Nghiêu nói: “Vẫn còn giống cái tiểu nha đầu chưa lớn nha. Em khóc đến mệt, anh so với em còn mệt hơn.”
Mạc Như Uân cuối cùng cũng cười ra tiếng.
Bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm.
Từ mười năm trước nói đến mười năm sau, nghĩ đến cái gì nói cái ấy.
Không có logic, mơ mộng một tương lai tươi đẹp.
Trước hừng đông, cô rốt cuộc mệt nhọc.
Hắn nói: “Về sau, anh sẽ không để em lại phải chịu ủy khuất.”
Mạc Như Uân dựa vào trong lòng hắn, nặng nề ngủ.