Edit + Beta: Vịt
Họp thường niên của Phù Đồ vừa họp xong, tết âm lịch lập tức đến.
Lâm Chu Độ cũng đi họp thường niên, hợp đồng của cậu vừa tới kỳ, lại không có cùng ông chủ cũ có lục đục gì, người khác cũng chỉ là có chút kỳ quái. Còn có người đến tìm cậu muốn cậu ký tên, chụp ảnh chung, quan tâm một chút chân khôi phục được thế nào, chỉ có Tiền Nhạc Thiên la hét Lâm Chu Độ không biết xấu hổ chạy tới cọ ăn cọ uống, không chút liêm sỉ nào. Lâm Chu Độ nhìn cái đĩa đã trống trước mặt Tiền Nhạc Thiên: "Cũng không biết ai đang cọ ăn cọ uống, nhiều bánh ngọt như vậy vậy mà ăn xong rồi."
Tạ Thành Văn ở trên sân khấu rút thưởng, phía dưới toàn là tiếng ồn ào, to đến kinh người. Lâm Chu Độ đang chuyên tâm nhìn rốt cuộc là ai sẽ rút được giải thưởng lớn nhất hôm nay, bên tai truyền dến một tiếng kinh hô: "Anh Lâm?!"
Xưng hô thế này thật lâu không nghe thấy rồi, lại có chút quen thuộc, Lâm Chu Độ tò mò quay đầu, nhìn thấy một tiểu nữ sinh mặc váy xinh đẹp.
Cậu rất nhanh nhớ ra đây là ai, là trợ lý trước Hiểu Văn: "Tiểu Lý? Lâu lắm không gặp em rồi."
"Đúng thế." Tiểu nữ sinh xem ra rất khó quên nghệ sĩ đầu tiên sau khi cô tốt nghiệp, quấn lấy Lâm Chu Độ nói chuyện, "Nghe nói anh không gia hạn em còn tưởng sẽ không được gặp lại anh. Còn muốn cám ơn anh, lúc trước vẫn là anh đề cử với thầy Trần nói em tư duy khá nhạy, thích hợp đi làm công việc kế hoạch, hiện tại em làm thật sự rất tốt, chính là không có cơ hội chạy theo anh......"
"Anh lúc nào thì......" Lâm Chu Độ nghi ngờ hỏi, nhưng còn chưa kịp nói xong, Tiểu Lý nghe thấy cái gì, kích động tới nhảy dựng lên.
"Em trúng thưởng rồi!" Cô không kịp nghe Lâm Chu Độ nói chuyện, giẫm giày cao gót liền chạy lên.
Nghi vấn như mưa rơi xuống, Lâm Chu Độ lấy lại tinh thần, phát hiện ma trảo của Tiền Nhạc Thiên đã duỗi tới trước mặt cậu.
Lâm Chu Độ đau tim nhức óc: "Tiền Nhạc Thiên, tôi hiện tại cực kỳ nghi ngờ cậu muốn làm ca sĩ có phải bởi vì ca sĩ không cần giữ vóc người hay không a, cậu đừng ăn nữa! Ngay cả phần của tôi cũng sắp ăn sạch rồi!"
"Lúc tôi quay phim sẽ tập thể hình." Tiền Nhạc Thiên nói, "Cậu người này một chút cũng không đại khí. Không trách được rút thưởng không rút trúng cậu."
Trong tiếng ồn ào, Lâm Chu Độ nhìn người trúng thưởng may mắn kia, lại thở dài một hơi.
Sau khi kết thúc là cùng Tạ Thành Văn trở về, Tạ Thành Văn đang gọi điện thoại cho người trong nhà, nói năm mới sẽ dẫn người về. Bên kia dường như rất cao hứng, Lâm Chu Độ nghe thấy Tạ Thành Văn đang từng câu mà trả lời: "Vâng, qua lại lâu rồi. Nhỏ hơn con chút, không có con. Không cần chuẩn bị vòng tay, dây chuyền vàng cũng không cần. Con biết rồi, cúp đây."
Lâm Chu Độ nhìn Tạ Thành Văn thu điện thoại, mới nói: "Anh có phải quên rồi hay không?"
"Quên cái gì?" Tạ Thành Văn không nghĩ ra.
"Quên nói với bọn họ giới tính của em." Lâm Chu Độ nói.
Tạ Thành Văn lại bộ dạng không sao cả: "Vậy không có cách nào, em giả gái tới?"
Lâm Chu Độ cự tuyệt đề nghị này, cậu chỉ có thể kỳ vọng kết quả của lần gặp mặt này không cần quá nát bét.
Nhưng lúc chân chính đi tới, cho dù thiết tưởng cảnh tượng nhiều hơn nữa, ngoài ý muốn vẫn là sẽ phát sinh.
Tạ Thành Văn lần này không mang theo tài xế, đang dừng xe ổn, Lâm Chu Độ liền nhìn thấy nơi không xa có 2 người đứng đó chờ.
"Ba mẹ anh?" Thần kinh cậu căng thẳng.
Tạ Thành Văn đáp một tiếng, mở cửa xe ra mình xuống xe trước, rồi đẩy xe lăn của Lâm Chu Độ xuống.
Biểu tình cha mẹ Tạ Thành Văn biến hóa rất lớn, từ mong đợi đến kinh ngạc, thậm chí còn có một tia tức giận.
"Đứa nhỏ này mới ngoài 20 đi." Mẹ Tạ Thành Văn hỏi, "Đây là chỉ nhỏ tuổi hơn chút?"
Phản ứng của cha Tạ Thành Văn kịch liệt hơn.
"Cho dù người ta không đồng ý ở cùng con," Ông nói, "Con cũng không nên đánh gãy chân nó chứ."
Lâm Chu Độ nghĩ, cái này có thể như nào đây.
Giải thích rõ vấn đề tốn chút thời gian, Lâm Chu Độ thậm chí nghi ngờ cha mẹ Tạ Thành Văn đến cùng cũng không có tin. Bọn họ không quan tâm tin tức giải trí, Tạ Thành Văn còn phải tìm ra tin tức để chứng minh Lâm Chu Độ đích xác là tự mình bị thương, và lục baidu của Lâm Chu Độ ra xem tuổi của cậu.
Cha Tạ Thành Văn lướt trang web, ngược lại có chút ký ức: "Cha hình như từng xem phim của cậu ấy. Con tìm đại minh tinh a."
Lâm Chu Độ không biết cha mẹ Tạ Thành Văn tại sao quan tâm những chi tiết này, nếu như không phải vì chân bị thương, cậu quả thực muốn đứng lên giơ tay hô to cháu là nam, có phải các bác còn chưa phát hiện chỗ nào không đúng hay không.
Nhưng thật sự không có phát sinh chuyện gì lớn, ngồi cùng nhau ăn cơm, nói cũng là đề tài thường ngày. Tỷ như nhắc tới lịch sử lập nghiệp của Tạ Thành Văn, nói hắn trước kia chưa từng muốn cái gì, quá nghe lời cũng không nên, người trong nhà cũng nghi ngờ tính cách của hắn có vấn đề. Bảo hắn tới công ty rèn luyện, có ngày đột nhiên về nhà nói muốn đi quay phim, còn tưởng hắn muốn đi làm diễn viên làm minh tinh, kết quả không phải. Khoe khoang với người khác đều ít đi mấy phần nhạc thú, nói đứa nhỏ ở giới giải trí, nhưng vừa nhắc đến tên đều không biết, người ta còn tưởng là diễn viên nhỏ tầng thấp nhất lăn lộn không tốt, an ủi nói sau này sẽ hot. Vợ trước cũng đã ly hôn, nói cảm thấy Tạ Thành Văn thích đều là thứ hư ảo, đối với cô ấy không có tình yêu chân chính. Sau đó ngược lại có chút tiếng, nhắc tới liền nói a đó không phải ông chủ công ty Phù Đồ sao? Nữ minh tinh A, nữ minh tinh B còn có nữ minh tinh CDEFG kia có quan hệ với hắn hay không hả? Bọn họ ngược lại thật sự tin, kết quả chờ nhiều năm như vậy cũng không chờ được nữ minh tinh quay lại.
Nam minh tinh Lâm Chu Độ hết sức khó xử.
"Con có phải đồng tính luyến lừa hôn hay không hả." Cha Tạ nghĩ tới, hỏi Tạ Thành Văn.
Tạ Thành Văn thoạt nhìn rất đáng thương: "Tại sao con bị đá, cuối cùng còn là con lừa hôn?"
Hắn hình như rất để ý chuyện này, tới tận ban đêm đến nhà rồi, vẫn nghĩ nói chuyện này với Lâm Chu Độ thế nào.
"Ba anh trước kia đặc biệt thích nói, người không thích không thể kết giao, ông ấy cảm thấy anh chính là kiểu người không ham mê." Tạ Thành Văn nói, "Ông ấy thích làm ăn, thích cảm giác thành tựu làm lớn xí nghiệp, nhưng anh chỉ là học xong kinh doanh đi làm, đến lúc nên kết hôn thì kết, anh không ghét những thứ này, cũng không phải vì lừa ai, nhưng ông ấy nói anh không có dục vọng chinh phục mãnh liệt. Sau đó anh phát hiện, chỉ là chưa gặp được lĩnh vực muốn bước chân vào."
"Anh lần đầu tiên cảm thấy anh cần đi làm, nhất định phải đi làm, chính là muốn đi quay phim. Cái đó kỳ thực rất khó, nhưng anh phát hiện nếu như chân chính thích, thất bại chính là nhạc thú."
"Vậy lần thứ 2?" Lâm Chu Độ biết rõ còn cố hỏi.
"Lần thứ 2......" Tạ Thành Văn nói, "Là sau khi ly hôn mấy năm, anh nhàm chán xem TV, phát hiện một người. Cậu ta khẳng định không có kỹ thuật diễn của ảnh đế, cực kỳ trúc trắc, nhưng anh chính là cảm thấy, cậu ta luôn có ngày sẽ tỏa sáng. Điện ảnh khiến anh phát hiện nhiệt tình bản thân, người này khiến anh yêu một người cụ thể."
"Vừa nãy không phải nói chia phòng ngủ sao," Lâm Chu Độ lại hỏi, "Sao anh tới đây?"
"Đây là nhà anh, anh thích ngủ đâu thì ngủ đó," Tạ Thành Văn nói, "Em không thích tự mình ra ngoài."
Lâm Chu Độ đương nhiên không đi ra, dưới dâm uy ngủ ở trên một chiếc giường. Trước khi sắp ngủ, một chuyện rất xa xôi nhảy vào trong đầu cậu.
"Tên của em là ba em đặt," Lâm Chu Độ nói, "Em trước kia kỳ thực rất không thích cái tên này, cảm thấy nghe rất đáng thương, tại sao phải chờ thuyền tới bến chứ, em muốn tự mình đi qua, lội qua."
(Chu có nghĩa là thuyền; Độ có nghĩa là qua sông, bến đò)
"Khoảng thời gian gần đây, em cảm thấy, khả năng cái tên này, là một lớp ý nghĩa khác. Lúc đó biết mình sắp qua đời, mẹ em là một người không kiên cường như vậy. Ông ấy hi vọng, em có thể làm con thuyền kia, chở những người không hạnh phúc đi qua."
Bản thân dường như có chút ủy thác lớn, không có Lâm Chu Độ người này, Tạ Thành Văn rõ ràng cũng có thể trải qua rất tốt, áo cơm không lo, có bạn bè có người nhà, nhưng lúc này cậu lại chính là cảm thấy như vậy.
"Em muốn làm một con thuyền." Lâm Chu Độ nói.
Đem Tạ Thành Văn không thể nào biết yêu kia, chở đến bờ bên kia.