Edit + Beta: Vịt
Buổi tối một ngày trước khi rating xem mà Lâm Chu Độ mong đợi đi ra, Tạ Thành Văn mơ một giấc mơ.
Anh mơ thấy mình ở trong phòng đấu giá, dùng giá tiền không tính là cao mua một món đồ cổ. Người khác đều khen nhìn rất tinh xảo, chỉ có Tạ Thành Văn biết, bọn họ từ xa không có nhìn ra giá trị của vật này, bọn họ cho rằng đây chỉ là một vật dùng để ngắm.
Nó được đặt trong nhà Tạ Thành Văn, người lui tới, không ai chú ý tới. Chỉ có Tạ Thành Văn sẽ nhìn chăm chú vào nó, giống như một người trúng thưởng giấu mọi người lén lút đi nhận tiền thưởng vé số. Lúc đêm khuya, trong nháy mắt nào đó, Tạ Thành Văn lại sẽ nghĩ, quá đáng tiếc, những người đó đều không chân chính nhìn thấy nó.
Tạ Thành Văn chìa tay, phủi đi tro bụi, muốn dời bảo vật của hắn đi, bại lộ dưới ánh mặt trời. Nhưng hắn lại do dự, tay hắn dừng ở động tác này, cũng không cam lòng vươn ra, cũng khó mà thu lại.
Cảnh trong mơ đang sụp đổ.
Lâm Chu Độ xuất hiện trong giấc mơ của Tạ Thành Văn.
Tạ Thành Văn trở nên có chút lo lắng, hắn để cho Lâm Chu Độ rời khỏi nhà hắn. Lâm Chu Độ vô tội mà nhìn hắn, nói tôi bị anh kéo vào, tôi không có nơi để đi.
Tạ Thành Văn nói, vậy không thể để cho cậu ăn không ở không, bằng không cậu kết hôn với tôi đi. Tôi có thể thêm tên cậu lên sổ hộ khẩu của tôi.
Lâm Chu Độ ở trong giấc mơ khá KEEP IT REAL, một chút cũng không ở trước mặt Tạ Thành Văn nghe lời, cậu nói đi cái con mẹ anh, còn muốn quấn cả đời, anh cho tôi làm tam đại ảnh đế tôi còn có thể hơi suy nghĩ chút. Hơn nữa, kết hôn làm gì, chẳng lẽ anh yêu tôi sao? Si tuyến.
Nói tóm lại chính là Lâm Chu Độ không chịu chuyển đi, cũng không muốn đăng ký kết hôn với Tạ Thành Văn. Tạ Thành Văn dưới cơn nóng giận, để cho Lâm Chu Độ cút khỏi ngôi sao vui vẻ của hắn.
Hình ảnh cuối cùng trước khi tỉnh lại, dừng hình ở chương trình du lịch mà Lâm Chu Độ tham gia. Lúc ấy bọn họ còn đang nấu cơm cho ông bác, Lục Triết Minh không hiểu motif của Lâm Chu Độ, mắt thấy thời gian sắp hết, trở nên có chút nóng vội. Hắn hỏi: “Chu Độ, chúng ta sẽ không thua chứ?”
“Sẽ không, tôi không nhất định phải thắng.” Lâm Chu Độ đổ thức ăn vào chảo dầu, trên bếp phun lửa ra, cậu nói, “Nhưng tôi sẽ không thua.”
Lâm Chu Độ hiện tại đang nằm ngủ bên cạnh Tạ Thành Văn.
Ngón tay Tạ Thành Văn xoẹt qua lông mày Lâm Chu Độ, dừng trên mí mắt. Không biết mơ thấy cái gì, Lâm Chu Độ nhíu nhíu mày, mím môi không có biểu tình, lúc ngủ, thoạt nhìn ngược lại sắc bén nhất. Hắn nghĩ Lâm Chu Độ vẫn không đủ thông minh, rating xem chương trình rất quan trọng, nhưng không phải mấu chốt quyết định cá nhân. Tạ Thành Văn biết, một khi mài đi xác ngoài cố ý ngụy trang kia, bại lộ thứ giấu diếm trước mặt người đời, người khác luôn sẽ nhìn thấy hào quang của nó, sẽ không bao giờ thuộc về một mình hắn nữa.
Tạ Thành Văn hiểu tất cả những cái này, hắn càng hiểu Lâm Chu Độ không phải một đồ vật.
Là thời điểm.