Người Đến Trước Thành Kẻ Đến Sau

Chương 4: Chương 4




Bản thân tôi không ưa Thư, nhưng vào hoàn cảnh này, tôi cũng chỉ theo phản xạ vội vàng lại đỡ lấy nó mà nói với cái Nhung:

- Nhung, đỡ nó giúp tao, đưa nó ra bắt xe đến bệnh viện....nhanh lên!

Cái Nhung nghe vậy chỉ gắt nhẹ gọi tên tôi 1 cái nhưng rồi cũng đi lại đỡ nó giúp tôi.

Tôi không phải là lo cho con Thư, mà là tôi lo cho đứa bé ở trong bụng nó, khúc mắc là giữa tôi và Thư, đứa bé nó chẳng có tội gì, nếu lỡ chẳng may không may mắn, có lẽ tôi cũng c thấy có lỗi vô cùng.

Chúng tôi đưa con Thư ngồi vào 1 chiếc taxi rồi chạy thẳng đến bệnh viện. Vừa đưa nó được vào phòng cấp cứu thì ở phía sau lúc này, con Trang cũng hớt hải đi đến, cùng với nó không ai khác là bố mẹ chồng con Thư, hay nói rõ hơn là bố mẹ Hiếu.

Quen Hiếu 1 cũng 1 thời gian nhưng tôi vẫn chưa ra mắt với gia đình anh, cũng chỉ biết mặt bố mẹ anh qua vài tấm hình trong điện thoại của Hiếu thế nên vừa nhìn thấy họ tôi liền nhận ra được.

Con Trang đưa 2 người họ tiến lại chỗ tôi hỏi:

- Chị Thư đâu rồi?

- Vừa mới vào phòng cấp cứu.

Lúc này, mẹ của Hiếu nhìn chúng tôi nói:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẹ con nó đang yên đang lành sao lại gặp chuyện?

Tôi nghe vậy cũng đang chưa biết nên trả lời như thế nào thì con Trang đã lên tiếng thay:

- Chị ấy là đi uống nước với cháu, nhưng vô tình gặp 2 người này, bọn họ có xích mích từ trước nên xảy ra cãi vã, rồi ẩu đả lẫn nhau nên chị Thư bị họ xô ngã xuống đất.

Lời vừa dứt, mẹ của Hiếu liền trừng mắt nhìn tôi mà gắt:

- Cô không biết Thư nó đang có thai sao?

Tôi nghe vậy cũng chỉ biết hạ giọng trả lời:

- Cháu xin lỗi nhưng thật sự không phải cháu cố ý.

Con Trang lúc này lại chen vào:

- Chắc bác không biết chị đây trước là người yêu cũ của anh Hiếu. Thế nên việc chị ta có xích mích với chị Thư cũng là điều dĩ nhiên. Ai mà biết được chị ta vô ý hay là cố ý.

Vừa nghe vậy, cái Nhung đã liền lên tiếng:

- Này, mày ăn nói cho cẩn thận đấy, ý của mày là gì?

- Không phải à? Chị có dám chắc chị Vy sẽ không để bụng chuyện này không? Bỗng nhiên bị người khác cướp mất người yêu mình, hơn nữa lại còn làm đám cưới, chỉ sợ lại cố tình đẩy chị Thư vì mục đích gì đó cũng nên.

Cái Nhung nghe vậy tức giận ra mặt, định lao lên nhưng tôi vội giữ tay lại, chỉ là không ngờ đến vào đúng lúc này tôi liền nhận được 1 cái tát đau điếng đến bất ngờ, mà có lẽ không phải chỉ mình tôi, cả cái Nhung và con Trang cũng phải tròn mắt nhìn người vừa vung tay ấy.

- Tôi không quan tâm chuyện của mấy cô, nhưng nếu hôm nay cháu tôi nó có chuyện gì thì cái tát này mới chỉ là bước cảnh cáo thôi.

Tôi thật sự điếng người đến mức không thể thốt lên được 1 lời nào. Chỉ có cái Nhung lên tiếng:

- Này cô, cô là người lớn mà xử sự như thế à? Cô lấy quyền gì mà đánh nó.

Bà ấy định đáp trả lại nhưng lúc này bố của Hiếu lại gắt lên:

- Thôi cả đi nào, đây là bệnh viện, không phải là cái chợ để cho mấy cô mấy chị làm loạn. Giờ đợi tin từ bác sĩ đi đã.

Mẹ Hiếu nghe vậy chỉ trừng mắt nhìn tôi 1 cái rồi đi lại dãy ghế chờ hậm hực ngồi xuống.

Vừa lúc đấy, tiếng đế giày vội vã nện xuống sàn nhà, sau đấy là giọng nói khá quen thuộc vang lên:

- Bố, mẹ, xảy ra chuyện gì thế?

Tôi theo phản xạ quay đầu nhìn sang, khoảnh khắc 4 con mắt đụng nhau, đôi chân của đối phương cũng khựng lại.

- Vy, sao em lại ở đây?

Tôi không trả lời anh, bởi vì lúc này cảm thấy bản thân bị tổn thương kinh khủng từ cái tát vô lý kia, chỉ khẽ quay đầu lại nhìn sang cái Nhung mà nói:

- Người nhà đến cả rồi, chúng ta về!

Nói rồi, tôi cũng nhìn đến bố mẹ Hiếu cúi đầu chào 1 cái rồi quay người rời đi. Cái Nhung cũng chẳng nói thêm gì nữa mà đi theo sau.

Lúc ngang qua Hiếu, bất ngờ tay tôi bị giữ lại, anh có chút nhíu mày nhìn vào 1 bên gương mặt của tôi, bàn tay đưa lên định chạm vào nó:

- Mặt em....

Không để anh chạm vào, tôi vội vàng né đi rồi rút tay lại, cũng chẳng nói thêm 1 từ nào nữa mà vội vàng lướt qua anh đi thẳng ra phía ngoài.

Cái Nhung lúc này mới giọng bực tức nói:

- Đm, mày thấy làm ơn mắc oán chưa? Lại còn bày vẽ đưa nó đến bệnh viện, định làm Bồ tát sống à? Tao là tao kệ con mẹ nó ở đấy, trông cái điệu bộ của nó cũng giả tạo lắm, biết đâu nó lại diễn vở đổ oan cho mày.

Tôi nghe vậy cũng chỉ thở dài, 1 bên má vẫn còn cái cảm giác đau rát:

- Con nó, nó sẽ không lấy ra để làm trò đùa đâu.

- Ôi giời, loại đấy mà biết nghĩ thì đã đéo có cơ sự ngày hôm nay.

Mọi chuyện đúng thật sự xảy ra quá nhanh, tôi biết và yêu anh cũng được 1 năm nhưng chớp mắt 1 cái anh liền trở thành chồng của người ta, hơn nữa lại còn có con, đó cũng là cái viễn cảnh mà tôi đã tự mình vẽ ra cho 2 đứa. Chỉ đáng tiếc là, nhân tính không bằng trời tính.

Đang mải miên man với những suy nghĩ, lúc này từ phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc:

- Vy, đợi đã!

Tôi theo phản xạ quay người lại, thấy Hiếu đang vội vã chạy đến, có 1 chút né tránh liền xoay người lờ đi nhưng anh đã kịp túm lấy cánh tay tôi giữ lại:

- Vy, nói chuyện với anh 1 chút!

Cái Nhung lúc này ở bên cạnh lại hất tay Hiếu ra khỏi người tôi rồi lớn tiếng:

- Tầm này thì còn chuyện gì nữa mà nói, việc của anh là nên quay vào chăm sóc con vợ của mình đi kìa.

- Nhung, anh biết em đang trách anh, nhưng chuyện này là chuyện giữa anh và Vy, anh muốn nói chuyện riêng với cô ấy.

Tôi nghe vậy mới nhìn sang Nhung mà nói:

- Mày đi lấy xe trước đi, rồi quay lại đây đón tao sau.

Cái Nhung nhìn tôi có chút không bằng lòng nhưng rồi cũng miễn cưỡng rời đi.

Đợi cho Nhung đi khuất, tôi mới nhìn sang anh:

- Có chuyện gì không?

Ở dưới cái ánh sáng yếu ớt được hắt ra từ chiếc bóng điện bên trong sảnh của bệnh viện, tôi vẫn nhìn rõ được cái ánh mắt có phần đau lòng và hổ thẹn của anh đang hướng đến tôi.

- Anh nghe cái Trang kể lại mọi chuyện. Cảm ơn em đã đưa Thư đến bệnh viện, cũng thay mẹ anh xin lỗi vì hành động của bà. Bà có lẽ có chút nóng giận vì lo lắng cho cháu của mình.

Tôi nghe vậy lại cười khổ 1 cái, không phải vì cái tát của mẹ anh, mà là vì lời anh nói, “cháu của mình”, phải rồi, họ là người 1 nhà rồi mà.

- Không cần cảm ơn, vì tôi nghĩ mình cũng nên có trách nhiệm. Xin lỗi cũng không cần vì không phải anh làm, hơn nữa trong hoàn cảnh đó tôi cũng có thể hiểu được. Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước.

Nói rồi, định quay người rời đi thì Hiếu vội lên tiếng:

- Vy, em rất hận anh đúng không?

Tôi cười 1 cái nhìn anh, cái cười nó nhạt đến vô cùng:

- Tôi hận anh để làm gì? Nó cũng không giải quyết được gì, mà chỉ làm lòng tôi thêm nặng nề hơn thôi.

Đôi mắt anh có 1 chút trùng xuống, giọng nói cũng chậm rãi hơn:

- Có thể em không tin, nhưng thật sự từ hôm cưới đến bây giờ, anh không hề chạm qua Thư dù chỉ 1 lần. Anh không phải muốn thể hiện gì với em mà nói ra điều này, chỉ là anh đang ân hận. Giá như hôm đó anh đủ tỉnh táo, thì chúng ta sẽ không đối diện nhau ở vị trí này. Chuyện xảy ra với Thư, anh biết không phải là em cố tình....

Đôi mắt tôi đã trở nên đỏ hoe, khoé mắt đã ướt từ lúc nào chẳng biết, cắt ngang câu nói của anh:

- Tôi không làm! Cho dù là cố tình hay là vô tình, thì cũng không phải là tôi làm.

- Vy, anh biết con người em không phải là như thế. Anh chỉ muốn nói, bản thân anh vẫn luôn tự dằn vặt mình về lỗi lầm gây ra cho em. Anh lúc nào cũng luôn nghĩ phải làm gì để bù đắp cho em dù chỉ là 1 chút, nhưng anh thật sự không biết nên làm gì. Vì vậy, em hận, em muốn trút giận thì cứ đổ hết lên người anh là được.

Lúc này, nước mắt đã không còn kìm được nữa mà chảy dài xuống 2 bên má, sống mũi cay xè mà cổ họng đã ức nghẹn:

- Ý anh là muốn nói tôi đang trút giận lên vợ anh sao?

- Không phải, Vy! Ý anh không phải vậy....

- ĐỦ RỒI!

Tôi gắt lên cắt ngang câu nói của anh, cả người đang run lên vì nhiều thứ cảm xúc phải cố kìm nén lại, nhưng nước mắt thì lại chẳng thể nào ngăn nổi nó:

- Anh và cả nó, 2 người làm ơn tránh xa khỏi cuộc sống của tôi.

Dứt lời, tôi cũng vội quay người mà rời đi, phía sau còn nghe được tiếng gọi của anh:

- Vy!

Sau giọng nói ấy, là tiếng con Trang:

- Anh Hiếu, chị Thư tỉnh rồi, 2 bác bảo em kêu anh vào!

Âm thanb của bọn họ trở nên nhỏ dần, tôi đưa tay quẹt ngang hàng nước mắt mà khẽ cười chua chát 1 cái. Đau lòng cái gì chứ, bọn họ mới là người 1 nhà cơ mà.

Cái ánh đèn vàng ở ngoài phố vẫn cứ nhoè nhoẹt đi, tôi cứ như 1 con thiêu thân lao về phía ánh sáng ấy cho đến khi tiếng còi rú inh tai kéo dài khiến đôi chân khựng bước, cùng lúc ấy 1 lực mạnh đẩy tôi ngã xuống đường, ánh đèn của chiếc xe oto rọi thẳng vào mắt khiến tôi phải đưa tay lên che lại. Bóng người trong xe bước xuống tiền về phía tôi:

- Cô không sao chứ? Tại sao lại chạy sang đường bất ngờ thế, may tôi vẫn còn phanh kịp.

Người đàn ông đấy đi lại đỡ tôi lên, mãi lúc này tôi mới hoàn hồn mà nhìn anh ta nói:

- Xin lỗi, tôi có chuyện gấp nên hơi vội.

- Kiểm tra người xem có việc gì không?

- Tôi không sao, làm phiền anh rồi!

Anh ta nhìn qua tôi 1 cái, có lẽ để chắc chắn tôi không việc gì rồi nói:

- Nếu không sao vậy thì tôi đi trước.

Tôi gật đầu 1 cái, anh ta cũng đi lại phía chiếc xe của mình, vừa đưa tay mở cửa nhưng chợt nhớ ra gì đấy liền quay mặt nhìn tôi:

- Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi 09.....xxx.

Dứt lời, anh ta cũng ngồi vào trong rồi lái xe chạy đi thẳng, còn tôi đứng đó vẫn nhìn theo cho chiếc xe đi khuất, con số điện thoại kia cũng từ tai này lọt qua tai khác, chẳng nhớ nổi.

Cùng lúc đấy, cái Nhung cũng đi xe tới chỗ tôi:

- Ai đấy?

Tôi nghe vậy chỉ nhìn cười nhạt 1 cái rồi lắc đầu:

- Không!

- Được rồi, lên xe đi, tao với mày đi đến đây 1 lát.

- Đi đâu thế?

- Thì cứ lên xe đi.

Có chút thắc mắc nhưng tôi cũng không hỏi thêm gì nữa mà ngồi lên xe.

Nhung nó đưa tôi đến 1 căn nhà cấp 4 đã có phần cũ kỹ, vừa đến nơi, thấy chiếc xe thương binh để ở ngoài tôi gần như đã đoán ra được đây là nhà của ai:

- Nhung, nhà của ông thương binh đâm tao phải không?

Nó phi hẳn xe lên hè rồi gật đầu:

- Ừ, tao gọi điện nói có việc cần gặp, bảo ông ta đưa địa chỉ. Đến để hỏi rõ mọi chuyện là như thế nào. Lần này tao sẽ đéo thương người nữa. Xuống xe đi!

Tôi nghe vậy cũng xuống xe, sau đó cả 2 đứa cùng đi vào. Trong căn nhà đồ đạc khá đơn sơ và lâu đời, có 1 chút mùi ẩm mốc xộc vào mũi khiến tôi phải đưa ngón tay lên che lại.

Lúc này, từ phía sâu trong nhà, tiếng cây nạng chống xuống đất vang lên rõ dần, bóng người đàn ông đã có phần già nua với 1 bên ống quần lủng lẳng đi ra, khiến ai nhìn cũng phải cảm thấy mủi lòng:

- 2 cháu đến rồi à, lại ghế ngồi đi, chú đang nấu ấm nước để pha trà.

Cái Nhung kéo tôi lại ghế ngồi xuống rồi nói:

- Không cần trà nước gì đâu, chú lại đây ngồi đi, bọn cháu có chuyện muốn hỏi.

Ông ấy nghe vậy cũng chống cây nạng đi lại rồi ngồi xuống, vẫn không quên nhìn tôi hỏi han:

- Cháu khoẻ hẳn rồi chứ?

Sau khi thấy ông ta nói chuyện với con Thư, trong lòng tôi đối với ông ấy có 1 chút không thiện cảm nên chỉ cười nhẹ rồi gật đầu thay cho trả lời.

Cái Nhung lúc này vào thẳng vấn đề:

- Cháu hỏi chú, chú có quen con Thư không?

Vừa nghe vậy, gương mặt ông ấy có 1 chút đổi sắc, những nếp nhăn ở nơi khoé mắt khẽ giật giật:

- Thư nào cháu?

Cái Nhung lấy điện thoại ra, mở 1 tấm ảnh của con Thư rồi đưa cho ông ấy xem, có điều ông ta vẫn không thật mà trả lời:

- Chú không quen, có chuyện gì không cháu?

- Không quen? Con Vy, Bạn cháu rõ ràng nhìn thấy chú đứng nói chuyện với nó ở chợ lúc chiều qua. Nên hôm nay chúng cháu mới đến đây hỏi chú.

Có chút chột dạ làm ông ta lúng túng không biết nên nói gì thì bỗng lúc này từ phía ngoài vọng vào 1 giọng nói của con trai:

- Em yêu, lại đem tiền đến cho anh à?

Tôi và cả cái Nhung theo phản xạ quay đầu nhìn ra cửa. Là 1 tên thanh niên ăn mặc cũng khá sạch sẽ, gương mặt trông cũng ưa nhìn nhưng có phần đểu giả.

Tên đấy vừa nhìn thấy chúng tôi liền tắt ngay nụ cười, mặt đanh lại mà nói:

- Không phải con Thư à? Ai đây bố?

Ông nghe vậy liền vội vàng trả lời:

- À, là người ngày trước bố đụng phải.

Sau câu nói ấy, gương mặt tên đó liền thay đổi, nhìn chúng tôi nặng giọng:

- Đến đây làm gì? Định vòi thêm tiền à? Nhà này không có tiền đâu.

- Quân, mày ăn nói kiểu gì thế? Đi vào nhà ngay đi.

Tên kia 2 tay đút túi, dáng vẻ khệnh khạng nhìn chúng tôi rồi đi vào trong nhà. Cái Nhung lúc này lại nói với theo:

- Anh quen con Thư à?

Hắn nghe vậy quay lại nhìn, vẻ mặt tỉnh bơ nói:

- Thư nào?

- Lúc nãy tôi thấy anh nhắc đến tên Thư.

- Tao nhắc hồi nào? Mà cứ cho là tao nhắc thì nguyên cái phố này có đến chục con tên Thư, mày muốn hỏi con nào.

Thấy thái độ nói chuyện của hắn khó nghe, tôi khẽ khều nhẹ tay cái Nhung, nhưng tính nó cũng chẳng vừa:

- Tao hỏi cái con Thư mà mày gọi là em yêu đấy. Là con đĩ chó trước làm nhân viên nhà hàng, vừa mới giật người yêu của bạn rồi lấy chồng đấy.

- Đm, con ranh, mày đến nhà tao nói chuyện bằng giọng gì đấy? Tao lại gô cổ cả 2 đứa chúng mày ra ngoài giờ. Cút!

Vừa nói, tên đấy vừa lao về phía chúng tôi. Nhìn cái điệu bộ hung hăng của hắn, tôi cũng có chút sợ nên kéo cái Nhung đi ra, bố hắn cũng vội vàng chống cây nạng đi lại để gàn:

- Quân, mày đi vào trong nhà đi!

Cái Nhung cũng không chịu im miệng mà nói với vào trong:

- Mấy đứa chúng mày hùa nhau hại con Vy, nó chưa kiện là phúc 3 đời nhà mày, mày còn ở đấy mà tinh tướng à.

Tôi giật nhẹ tay nó rồi nói:

- Thôi đi, không phải nói nữa, tao thấy thằng đấy nó không được bình thường. Chúng ta về đã, coi như biết được 1 số chuyện rồi.

Cái Nhung nghe vậy vẫn phải thêm vài câu đôi co với tên kia rồi mới hậm hực dắt xe ra về.

Cả dọc đường đi miệng nó vẫn không ngừng chửi thề, tôi thấy vậy lại mới lên tiếng:

- Này, tao nghĩ thằng đấy nó biết con Thư. Lúc nó vào nhà mà chưa thấy tao với mày, nó còn tưởng con Thư đến nên gọi “em yêu”. Thế là sao? Không lẽ 2 đứa đó trước là người yêu của nhau?

Cái Nhung nghe vậy mới trầm xuống 1 lúc để suy nghĩ sau đó nói:

- Trước đéo gì, có khi bây giờ chúng nó vẫn qua lại ấy chứ. Thăng đấy bảo “lại đem tiền đến cho anh đấy à” có nghĩa thời gian qua con đĩ chó kia vẫn đưa tiền cho thằng này. Đúng rồi, có thể nó nhờ thằng này hại mày nên dùng tiền để khoá miệng. Ôi đm, tao sợ con này luôn, quá xảo quyệt. Đm có khi đứa bé trong bụng nó đéo phải của thằng Hiếu cũng nên.

- Mày nghĩ xa quá rồi đấy.

- Xa đéo gì, loại người không từ thủ đoạn như nó thì đéo có việc gì là không dám làm cả.

Tôi không dám nghĩ nhiều như cái Nhung, nhưng nghe nó nói thì thật sự không có gì là không thể, nhưng chơi với con Thư cũng 1 thời gian, không nghĩ nó lại là người quá nhiều mưu kế như vậy.

Đang mải với suy nghĩ, bỗng lúc này có 2 chiếc xe máy đi áp sát chúng tôi, theo phản xạ tôi nhìn sang, có giật mình khi thấy thằng con trai của ông thương binh đang đi ngay cạnh, tôi bất giác túm lấy eo cái Nhung rồi gọi:

- Nhung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.