Người Đến Từ Bóng Tối

Chương 4: Chương 4: Đêm Thứ Ba: Rốt Cuộc Có Bao Nhiêu Gương Mặt?




Khi Chúc Tịnh tắm xong, thay bộ đồ leo núi và đi đôi ủng xuống tới đại sảnh khách sạn, ánh mắt cả đám bạn bè tốt nhìn cô đã nhuộm một màu hồng không thể che giấu.

Với tư cách là phần tử hiếu động số một đoàn đội, lúc này Tăng Tự đang giữ vài cô gái lại, cố tình nói bằng chất giọng quái đản mà cô có thể nghe được: “Tôi cảnh cáo mấy người nhé, đừng có cố tình bắt chuyện với Phương Ngôn nữa. Người ta đã bị Tịnh gia hạ gục rồi, mấy người đừng mơ tưởng nữa”.

“Yên tâm đi.” Tăng Kỳ và các cô gái cực kỳ hợp tác, “Có cho bọn em mười lá gan báo bọn em cũng không dám cướp đàn ông của Tịnh gia đâu ạ”.

Chúc Tịnh biết rõ sự việc này đã không thể giải thích rõ ràng rồi, vốn dĩ càng trình bày càng khiến người ta thấy có vấn đề. Cô dứt khoát mặc kệ đám người kia, một mình ngồi khoanh chân lên sô pha, yên lặng gặm bánh mỳ.

Chẳng mấy chốc, nam chính của màn kịch màu hồng cũng đã xuất hiện.

Dưới con mắt hóng hớt đầy áp lực của quần chúng, Mạnh Phương Ngôn cứ thế đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chúc Tịnh không chút né tránh.

Cô cảm nhận được chiếc sô pha lún hẳn xuống vì trọng lượng cơ thể anh, bèn nghiêng đầu sang liếc nhìn, rồi lại tiếp tục ăn sáng trong vô cảm.

“Tôi còn tưởng cô không mang theo trang phục du lịch thật.” Anh nhẹ nhàng mở hộp sữa trong tay mình ra.

Cô khụt khịt mũi, cất giọng ồm ồm, “Thế thì tôi chẳng thà chết quách ở đây luôn cho xong”.

“Cô chắc chắn cô không bị sốt chứ?”

Anh đưa tay định sờ thử trán cô nhưng bị dùng hai ngón tay chặn lại, “Nam nữ thụ thụ bất thân”.

Mạnh Phương Ngôn uống một ngụm sữa, khuôn mặt điển trai sáng lên như một vị thần dưới bình minh, “Cô hài hước thật”.

Chúc Tịnh chỉ im lặng nhìn anh, lúc bây giờ mới đưa một tay, lôi một chai nước lớn và một chiếc ô từ trong ba lô của mình, quăng lên chân anh.

Anh nhướng mày.

“Chẳng phải anh muốn xun xoe làm thân với tôi sao?” Cô ăn xong bánh mỳ, điềm nhiên phủi tay, “Thế thì đeo giúp tôi đi, nếu không còn chưa bắt đầu đi, tôi đã ngã khuỵu rồi”.

Anh tưởng cô không biết gì hay sao? Cảnh tượng sáng sớm nay trong phòng anh, rõ ràng là màn kịch một tay anh dựng nên để muốn mọi người hiểu lầm họ đã xảy ra “chuyện tốt”.

Ở bên kia, hướng dẫn viên cuối cùng cũng sắp xếp xong hành trình, bắt đầu gọi mọi người tập hợp chuẩn bị xuất phát. Anh bỏ nước và ô của cô vào trong ba lô của mình, bình tĩnh nói với cô: “Chuẩn bị bo cho tôi bao nhiêu đây?”.

Mọi người xung quanh đều đang dỏng tai lên nghe cuộc hội thoại giữa hai người, nghe đên đấy đều không nhịn được, bả vai rung lên bần bật. Chúc Tịnh đứng dậy, nhìn anh từ trên xuống, rồi làm một động tác “cứa cổ” về phía anh.

“Ôi!” Anh xoa cằm, nét mặt tỏ vẻ đăm chiêu, “Các bộ phận từ cổ trở xuống đều bị tính phí à?”.



Tất cả mọi người cuối cùng đều phá lên cười sằng sặc. Chúc Tịnh hiếm khi bị trêu chọc tới mức không nói nên lời, trừng mắt nhìn người đàn ông tuy đáng ghét mà vẫn ưa nhìn kia, giận dữ quay phắt đi.



Công viên Yellowstone nếu chia theo cảnh quan tự nhiên thì tổng cộng gồm có năm khu vực. Nếu muốn du ngoạn cả năm nơi thì mất một khoảng thời gian dài gấp mấy lần thời gian hành trình của họ. Cũng may hướng dẫn viên là người có kinh nghiệm. Ông ấy đã căn cứ theo thứ tự tuyến đường du lịch để lựa chọn những nơi đặc sắc hơn cả, dẫn họ tới trước.

Buổi sáng, họ chủ yếu dừng chân tại Grand Canyon, tham quan khe núi hẹp và thác nước. Tới giờ ăn trưa, mọi người đều đã đi ăn hết, Chúc Tịnh quả thực không muốn ăn uống gì, bèn một mình cầm máy ảnh đi tới sườn núi màu vàng bên phải thác nước để chụp ảnh.

Không thể không nói, mặc dù từng tới không ít quốc gia, nhưng cô chưa từng được tận mắt chứng kiến những dãy núi trải dài liên miên như vậy. Cái cảm giác núi phía xa như lông mày mỹ nữ có lẽ chính là như vậy.

Chụp liên tục mấy tấm, bỗng cảm giác có ai đang vỗ nhẹ lên vai mình.

Buông máy ảnh xuống, quay đầu lại, cô liền nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn xách một chiếc bình giữ nhiệt trong tay. Đôi mắt nâu ấy vẫn không một gợn sóng, “Bất luận thế nào, cô cũng phải ăn chút gì đi cho âm bụng”.

Cô nhìn anh vài giây, định lên tiếng nhưng anh đã thẳng thừng rút lấy chiếc máy ảnh trong tay cô, nhét bình giữ nhiệt và chiếc thìa vào thế chỗ.

Lòng Chúc Tịnh chợt xao động. Cô nhẹ nhàng vặn mở nắp bình, phát hiện bên trong là cháo trắng nóng hổi, trứng gà vàng ươm, vài cọng hành xanh và một lớp dầu vừng nổi lên trên, bất ngờ khiến người thấy thèm ăn.

Đang định nói với anh câu gì đó, cô ngẩng đầu lên bỗng thấy anh đứng trước mặt mình, quay lưng lại, cầm máy ảnh chụp phong cảnh. Ánh mắt cô chợt tối đi.

Anh và người đó quả thật có vài phần tương đồng.

Người ấy cũng từng vô số lần cầm máy ảnh của cô như vậy, đứng bên cạnh cô, yên lặng chụp phong cảnh. Dù là cảnh đêm hoa lệ của Paris hay giáo đường tôn nghiêm ở Florence… đều từng trở thành một bức ảnh chân thực dưới bàn tay người ấy.

“Khách sạn của chúng ta cung cấp cả cháo trắng sao?” Tự làm dịu lại tâm trạng bản thân, cô dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau qua vách đá bên cạnh rồi mới ngồi xuống.

“Không”, anh giơ máy ảnh lên, thanh âm rành mạch vọng từ trước tới, “Nhưng có thể gọi món, bảo đầu bếp làm giúp”.

“Hoang phí.” Cô múc một thìa cháo, khẽ thổi vài cái rồi đưa lên miệng.

Cháo làm rất đằm, cũng rất thơm. Đối với tâm trạng hiện giờ của cô mà nói, món thức ăn đậm vị quê nhà này có lẽ là món duy nhất có thể khiến cô nuốt được.

Chỉ vài ba thìa cô đã ăn sạch sẽ một bình cháo lớn. Cô lấy khăn giấy lau miệng, bỗng bị người ta búng một cái vào trán.

Mạnh Phương Ngôn chẳng biết đã tới bên cạnh cô từ lúc nào, giờ đây cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, “Thẳng thắn nói một câu cảm ơn, khó lắm sao?”.

Cô vô tình chìm vào đôi mắt sâu không thấy đáy đó, bỗng sững người vài giây mới cụp mắt xuống, khẽ lên tiếng: “… Cảm ơn”.

Anh không nhịn được cười khi nhìn thấy điệu bộ thiếu tình nguyện ấy, bèn lấy ngón tay quấn lấy đuôi tóc hơi vểnh lên của cô, “Ngoan”.

Chúc Tịnh bực bội hất tay anh ra, nghiến răng kèn kẹt vì điệu cười có phần đắc ý của anh, nhưng vì mũi tắc nghẹn quá nghiêm trọng nên không còn nhiều sức lực, cô chỉ có thể ném một ánh mắt không mấy sát thương về phía anh.



Từ Town Fall đi ra tới địa điểm cưỡi ngựa Roosevelt Lodge, Chúc Tịnh đã sốt đến mức má và môi đều phơn phớt hồng. Hướng dẫn viên và đám Tăng Tự nhìn thấy cô bệnh nghiêm trọng đến mức ấy thì đều đề nghị cô ngủ một lúc trên xe, đừng xuống vội.

“Mình gắng được.” Cô xua tay, vẫn kiên trì đeo ba lô đi tới điểm cưỡi ngựa.

Ban đầu khi lên kế hoạch hành trình, việc cô mong chờ nhất chính là có thể cưỡi ngựa men theo con đường núi này. Bây giờ mọi người đều đã tới đây, cô tuyệt đối không muốn vì một chút cảm mạo mà từ bỏ cơ hội hiếm có này.

“Tịnh gia, cậu đừng cố gượng, cùng lắm thì năm sau chúng ta nghỉ ngơi rồi lại đi lần nữa.” Tăng Kỳ ngồi trên con ngựa sau lưng cô, lúc này đang lảo đảo lắc lư, lo lắng nói: “Mình thật sự sợ cậu cưỡi được nửa chừng thì ngã ngựa…”.

“Yên tâm, cô ấy không ngã được đâu.” Ai ngờ Chúc Tịnh còn chưa kịp lên tiếng, cổ tay đã bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy. Có người thẳng thừng giẫm lên bàn đạp, xoay người, vững vàng ngồi phía sau cô.

“Đi thôi, cô nàng sắt đá.”

Chất giọng nhẹ như bay của người nào đó một lần nữa vang lên sau tai cô, anh đồng thời còn vòng tay cánh, tự nhiên bao bọc cô trong lòng mình. Hai tay giữ chặt dây cương trong tay cô, kiểm soát cho chú ngựa chầm chậm cất bước.

Đằng sau y như rằng lập tức vang lên những tiếng huýt sáo xấu xa. Lúc này Chúc Tịnh mới tỉnh ra, trái tim đập thình thịch mấy tiếng. Cô nghiêng đầu nhìn anh bằng ánh mắt sắc như lưỡi kiếm, nghiến răng nghiến lợi: “Mạnh Phương Ngôn, anh có tin tôi sẽ đá thẳng anh xuống ngựa không?”.

Mạnh Phương Ngôn rướn môi cười, “Tin chứ, nhưng bây giờ chắc là cô không có nhiều sức đến thế”.

Hơi thở thơm mát của người đàn ông quấn lấy người cô một cách thân mật. Chúc Tịnh cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác khác thường không thể nói ra. Anh càng lúc càng giữ chặt lấy cô không chút nể nang. Cô muốn nhúc nhích lại sợ ở khoảng cách gần như vậy phát sinh mấy chuyện ngượng ngập.

“Chúc tiểu thư thân yêu, bây giờ, mời tiểu thư tập trung vào phong cảnh trước mắt.” Giọng anh lúc này lại vọng xuống từ trên đỉnh đầu cô, “Như vậy cho dù đêm nay có sốt tới 40 độ, cô cũng không cảm thấy phung phí chuyến hành trình này”.

Nói thì đạo mạo tử tế là thế nhưng thật sự không biết kẻ nào mới là tên đầu sỏ khiến cô phiền muộn. Chúc Tịnh mệt mỏi, chẳng thèm cãi lộn với anh nữa, chỉ chửi thầm trong bụng.

Chú ngựa dưới sự điều khiển vững vàng của anh cứ chầm chậm bước đi. Cô ngắm nhìn con đường qua chiếc kính râm, từng hàng cây cao vút tận trời xanh, những bãi cỏ, dãy núi ngút tầm mắt, cả trời và đất đều im ắng và bình yên như thế.

“Đây là lần thứ ba tôi tới công viên Yellowstone. Kết thúc chuyến du lịch lần này, tôi gần như đã xem toàn bộ phong cảnh nơi đây rồi.” Đi được một lúc, Mạnh Phương Ngôn bỏ một tay ra, lấy nước trong ba lô cho cô, “Hai lần trước đây, mỗi lần tới tôi đều ở lại hơn hai tuần. Ngoài những vật dụng sinh hoạt cần thiết, mọi phương tiện dùng để liên lạc với thế giới bên ngoài tôi đều không mang theo”.

“Định tu tâm dưỡng tính hả?”

Cô hay nghe thấy người ta bảo có rất nhiều chính khách giàu có, mỗi năm lại sắp xếp một khoảng thời gian đi vào núi hoặc vào miếu tu hành. Thời gian đó, cuộc sống của họ sẽ thật sự xa cách trần thế, ngoài việc ăn ba bữa và nghỉ ngơi ra thì ngày ngày chỉ đọc kinh, ngồi thiền và ngẫm nghĩ.

Cô cũng từng muốn thử trải nghiệm, nhưng cô của bây giờ có lẽ hoàn toàn không thể giác ngộ đến mức tạm thời coi nhẹ mọi việc trần thế.

“Không, tôi không có yêu cầu cao đến thế.” Anh khẽ chớp mắt, “Tôi chỉ chạy thoát thân”.

“Núi cao rừng sâu, không có tín hiệu, lẽ nào không phải là nơi ẩn náu tuyệt nhất hay sao?”



Chúc Tịnh liếc xéo anh, nghĩ anh lại đang đùa cợt, nhưng tầm mắt cô vô thức nhìn thấy trên làn da cánh tay trái đang lộ ra của anh thấp thoáng có mấy vết sẹo mờ mờ nhạt nhạt.

Người đàn ông này giống như một câu đố. Tối qua cô còn tưởng anh cùng lắm chỉ là một kẻ háo sắc mang danh kỹ sư kỹ thuật gì đó. Nhưng bây giờ càng tiếp cận anh, cô càng muốn biết ẩn sau lớp vẻ ngoài anh bày ra cho mọi người thấy, rốt cuộc anh có bao nhiêu gương mặt và thân phận khác?

Cô bỗng bắt đầu tò mò về anh, cô nghĩ vậy.

Tò mò hại chết người ta, đây tuyệt đối không phải một dấu hiệu tốt.



Đi hết một con đường dài, mọi người lần lượt xuống và trả lại ngựa. Mạnh Phương Ngôn sau khi nhảy xuống thì điểm nhiên nâng cánh tay của Chúc Tịnh đang ngồi trên ngựa lên trước ánh mắt bao nhiêu người.

“Tôi tự có tay có chân.” Chúc Tịnh lạnh lùng lên tiếng.

Anh không nói không rằng, chỉ duy trì động tác ấy mãi.

Quản lý ngựa là một ông lão người Mỹ. Nhìn thấy cảnh đó, ông ấy cười khà khà bước tới, hài hước trêu đùa: “Sao hả? Bạn gái giận dỗi à? Không chịu chia tay với chú ngựa nhỏ của chúng tôi sao?”.

“Dạ vâng”, Mạnh Phương Ngôn lập tức nói đùa bằng tiếng Anh, “Vì chỉ có con ngựa này chịu để cô ấy cưỡi lên người”.

Mỗi người ở mặt đó đều là các du học sinh sống ở nước ngoài nhiều năm. Anh vừa nói xong, mọi người đã lập tức hiểu ý ngầm mang chút màu sắc đằng sau câu đùa.

Đương nhiên, bao gồm cả Chúc Tịnh.

Ông già người Mỹ cười phá lên, liên tục vỗ vai anh rồi giơ ngón cái lên trước mặt anh. Khuôn mặt vốn đã ửng hồng của Chúc Tịnh lúc này càng đỏ dừ. Trong cơn tức giận, cô vô tình trượt chân nhưng đã bị anh vững vàng đỡ lấy, đặt xuống nền đất.

Mọi người vô thức vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.

“Anh cứ thử lại gần tôi nửa bước xem, tôi nhất định sẽ cho anh biết tay.”

Chúc Tịnh quả thật nổi điên rồi, vừa bối rối vì bản thân mình cứ nhẫn nhịn anh hết lần này tới lần khác, vừa xấu hổ vì bầu không khí mỗi lúc một ám muội này.

“Cô nỡ sao?” Đôi mắt tuyệt đẹp của Mạnh Phương Ngôn lúc này bỗng ánh lên một tia ấm ức.

Trái tim cô vì ngữ điệu trêu ghẹo đó càng đập nhanh hơn. Cô xua tay với anh rồi vội vàng trở lại xe.

Sau khi ngồi xuống ghế, Tăng Tự đi theo cô lên xe ngồi phịch xuống chiếc ghế bên phải cô, giơ tay giữ lưng ghế cô của cô, khó giấu được sự hưng phấn: “Tịnh gia, đây đúng là một cuộc gặp gỡ tuyệt vời, nam tài nữ sắc, một anh chàng ga lăng dịu dàng lại mang theo vẻ tấn công mạnh liệt của tổng giám đốc, hơn nữa còn tặng kèm sự dễ thương nữa chứ!”.

“Đúng đấy!” Tăng Kỳ cũng thò đầu ra từ chiếc ghế phía sau cô, “Hơn nữa bọn mình đều thật sự cảm thấy anh ấy có hứng thú với cậu”.

“Tịnh gia, con người phải nhìn về phía trước, không trân trọng sau này sẽ không còn nữa đâu!” Các bạn học khách cũng phụ họa theo.

Cô vốn đã phiền não, bị họ gây rối như vậy lại càng bực bội hơn. Mà nhân vật chính trong câu chuyện của họ lúc này cũng bước lên xe, đi thẳng về phía cô.

Chúc Tịnh khẽ nắm chặt tay lại, thầm cảnh cáo bản thân lần cuối.

Ban đầu cô chỉ không ưa anh, muốn trêu chọc anh vài bận rồi rút lui, nhưng lại không cẩn thận tiến gần về phía anh, thậm chí phát hiện ra sự việc bắt đầu phát triển theo hướng không thể kiểm soát.

Người đàn ông bí ẩn đầy nguy hiểm này, có vô số lý do để khiến cô trúng tiếng sét ái tình với anh, cô biết chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.