Sáng hôm sau, Chúc Tịnh dậy từ sớm.
Trong nhà đã không còn ai, chiếc chìa khóa xe màu đen được đặt nghiêm chỉnh trên bàn. Cô nhìn qua rồi đi vào phòng tắm.
Ăn tạm một chút rồi cô cầm chìa khóa lên, lái xe tới bệnh viện.
Trong mấy ngày này ở bệnh viện, mặc dù cô không biểu lộ ra ngoài nhưng lại đặc biệt quan tâm hơn tới một bệnh nhân.
Đó là một ông chú tầm năm mươi tuổi, bị u não, bệnh tình đã bước vào giai
đoạn cuối, một trong hai con mắt đã mù. Ông ấy có một cô con gái rất
xinh đẹp, ngày nào sau khi tan làm cô ấy cũng tới bệnh viện thăm bố. Hai cha con họ tình cảm rất thân thiết, lúc nào cô cũng bắt gặp họ nói cười vui vẻ, dường như không hề suy nghĩ tới việc bệnh tình phát triển ra
sau và khả năng chữa trị thế nào.
David nói với cô
rằng, bệnh nhân này trong hôm nay sẽ được tiến hành mổ nội soi hộp sọ,
cô và David sẽ cùng vào phòng mổ, tham gia ca phẫu thuật này.
Cơ họi thành công chỉ có 50/50. Có một nửa khả năng người đàn ông này sau
hôm nay sẽ không bao giờ nhìn thấy con gái mình nữa. Nhưng trước ca phẫu thuật, ông ấy cũng hiểu rất rõ sự thật này và cả cô con gái cũng vậy.
Trước khi vào ca mổ, cô đi vào nhà vệ sinh một lần, lúc ra vừa hay bắt gặp
cảnh cô gái nói chuyện với người mổ nằm trên giường đẩy.
“Bố ơi!” Cô gái tóc vàng cúi xuống, nắm lấy tay bố, “Con và Iris đã chọn
được váy cưới rồi, màu trắng thuần đấy, có chiếc đuôi rất dài, còn rất
nhiều hoa văn nữa. Khi nào bố mổ xong, con cho bố xem ảnh nhé?”.
“Được.” Người đàn ông nằm trên giường mỉm cười đáp lại, “Thằng nhóc Iris này
sắp cưới được cô gái xinh đẹp nhất trên đời rồi, bảo nó cẩn thận một
chút, trong phòng bố của con có súng săn đấy”.
“Anh ấy biết mà.” Cô gái cũng cười, “Anh ấy sợ bố lắm”.
Họ vẫn như mọi ngày, tựa hồ vài tiếng nữa họ vẫn còn được tiếp tục cười nói với nhau như vậy.
Đứng ở đó một lúc, cô nhắm mắt lại, quay người rời đi.
…
Còn lúc này, trên một mảnh đất trống ở ngoại ô, Mạnh Phương Ngôn và Moon
sau khi thay đổi khuôn mặt đang cùng đi về phía công xưởng.
Trước cửa có thuộc hạ của Ghost. Khi nhìn thấy họ, hai gã đàn ông cao to hung hãn lập tức chặn đường.
“Chúng tôi tới từ tổ chức Abu Nidal ở Trung Đông.”
Mạnh Phương Ngôn giao chiếc ba lô sau lưng cho họ, đồng thời giao ra tín vật đại diện cho tổ chức.
“Cái tổ chức rất phát triển những năm 70, 80 ở Palestine đó sao?” Một tên
phì cười, cầm lấy vật họ đưa đi kiểm chứng, còn một tên khác thì nhìn
họ, thô lỗ đổ toàn bộ những thứ trong ba lô của họ ra đất.
Kết quả, chỉ nhìn thấy hai cây bút, một cuốn sổ và một chiếc ô.
Sau khi nhét trở lại ba lô toàn bộ, tên thuộc hạ cẩu thả quăng lại cho họ: “Cầm lấy đi!”.
“Cảm ơn!” Anh lấy lại đồ vật của mình, “Xin hỏi hôm nay ngàu Ghost có đích thân tới giao dịch không?”.
“Hỏi nhiều thế làm gì?” Hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi đẩy anh và Moon
vào trong: “Hành tung của ngài Ghost chúng mày có thể tò mò hay sao?”.
Cánh cửa sau lưng họ bị đóng chặt lại, Mạnh Phương Ngôn và Moon nhìn nhau rồi đi vào khoảng giữa trống trải trong xưởng.
Cả một không gian rộng lớn chỉ dùng để làm dây chuyền sản xuất dung dịch.
Có rất nhiều công nhân đeo khẩu trang đang vô cảm thao tác. Họ là những
người ở các tầng lớp khác nhau, tuổi tác khác nhau nhưng lại đồng thời
làm việc yên ắng như những cái máy.
“Tôi đoán những
kẻ này chắc chắn đều là những người dân thường bị Ghost bắt tới đây.”
Giọng Kermid vọng ra từ chiếc kính họ đeo, “Đáng thương quá, lát nữa
nhất định phải cứu họ ra”.
Người của các tổ chức khác theo tin tình báo cũng đều đã có mặt, đại diện của mỗi tổ chức đều ngồi sau một chiếc bàn, yên lặng chờ đợi cuộc giao dịch bắt đầu.
Sau khi ngồi xuống, anh quan sát bốn xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang quét thẳng về phía mình.
Nhìn về hướng ấy, anh thấy một người đàn ông da trắng xấu xí đang im lặng nhìn mình.
“Mars, anh từng gặp hắn ư?” Moon lúc này hạ thấp giọng.
“Chưa từng.” Anh vừa nói vừa thản nhiên đối mặt với hắn: “Hắn cũng không thể nào từng nhìn thấy gương mặt này của anh”.
Rất nhanh, người đàn ông đó bắt đầu di chuyển tầm nhìn. Đồng thời lúc này,
có một cánh cửa trong xưởng bất ngờ bị đẩy ra. Một người đàn ông đeo mặt nạ từng bước từng bước đi về phía dãy bàn được xếp thành hình tròn.
“Chào mừng các bạn từ xa tới đây.”
Hắn đi ra giữa, làm động tác chào họ: “Tôi là W, đại diện cho ngài Ghost tiến hành cuộc giao dịch ngày hôm nay”.
“Không cần nói nhiều lời thừa thãi nữa.” Một kẻ tới từ tổ chức Basque, Tây Ban Nha sốt ruột đập bàn: “Ghost ca ngợi chỗ dung dịch này như thế, ra giá
cũng cao khó tin, tôi chỉ muốn biết thứ quỷ quái tôi đổ bao nhiêu tiền
của vào rốt cuộc có khả năng công phá lớn đến mức nào. Nếu hôm nay các
người không nói rõ ràng thì một hào tôi cũng không để lại đâu!”.
“Phải đó, nói với Ghost rằng nếu hắn cả gan dám lừa bọn này thì chúng tôi
cũng tuyệt đối không tha cho hắn!” Những người khác râm ran phụ họa
theo.
“Các vị, các vị!” W lúc này nhẹ nhàng giơ tay lên: “Xin cứ bình tĩnh”.
Nói xong câu này, hắn bật tay một tiếng. Nhanh chóng có vài thuộc hạ từ khắp nơi xuất hiện, dựng một màn hình sau lưng hắn.
“Các vị, mời các vị quan sát kỹ lên màn chiếu.” Hắn nho nhã nghiêng người
chỉ tay lên màn chiếu, đồng thời lấy từ trong người ra một chiếc điều
khiển nhỏ xíu: “Đây là cửa hàng trong thành phố Istanbul”.
“Như mọi người đã thấy, bây giờ người qua người lại trong cửa hàng này vô
cùng tấp nập, không chỉ có người bản địa mà còn có vô số du khách nước
ngoài, náo nhiệt và yên bình biết bao.” W nói rồi bỗng khẽ ấn một cái
lên một chiếc nút trên chiếc điều khiển.
Trong tầm
mắt của mọi người, một giây sau, cửa hàng kia bỗng nổ tung, khói và lửa
phá tan bầu trời yên bình, tiếng nổ khủng bố xé toạc màng nhĩ tất cả mọi người.
Dù không trực tiếp đứng ở đó nhưng ai cũng có thể tưởng tượng được nơi ấy bây giờ không khác gì địa ngục trần gian,
biết bao con người nhầy nhụa trong máu, tiếng gào khóc, tiếng kêu la
vang dội bầu trời Istanbul.
Trong xưởng hoàn toàn im phăng phắc, mọi đại điện của các tổ chức đều ngây người nhìn W và chiếc điều khiển trong tay hắn.
Mạnh Phương Ngôn và Moon ngồi trên ghế, mặt cắt không còn hột máu. Bàn tay
đặt trên ghế của Moon không ngừng run lên. Cô gần như muốn đập bàn đứng
dậy. Còn sắc mặt Mạnh Phương Ngôn thì lạnh tới không còn nhiệt độ. Anh
hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Moon ở dưới gầm bàn.
“Như các vị vừa thấy, chỉ một lọ nhỏ thì đã có thể tạo ra màn pháo hoa rực rỡ như ban nãy.”
W tự vỗ tay, thậm chí còn vui vẻ cười mấy tiếng: “Nào, chúng ta tiếp tục xem địa điểm bắn pháo hoa tiếp theo ở đâu”.
Một chợ thủ công ở Mỹ La Tinh.
Một thôn nhỏ ở Bắc Phi.
Một trường học ở Brest, Belarus.
…
W dùng chiếc điều khiển trên tay mình đạo diễn hết cái chết này tới cái chết khác.
Sau khi hoảng hốt qua đi, mọi người vô cùng hưng phấn, chúc mừng cho khả
năng công phá dữ dội của loại dung dịch này. Cả công xưởng, chỉ có Mạnh
Phương Ngôn và Moon là run người ngồi trên ghế, trừng trừng nhìn hàng
triệu sinh mệnh vô tội ra đi trong chớp mắt.
Cuối
cùng Mạnh Phương Ngôn cũng hiểu vì sao Ghost lại được mệnh danh là tên
trùm khủng bố và buôn bán vũ khí nguy hiểm nhất thế giới, tại sao Cục an ninh quốc gia các nước đều không tiếc sức người sức của cũng buộc phải
bắt được hắn.
Vì hắn hoàn toàn coi mạng người như con kiến, hắn coi mình như một vị thần, tùy ý hủy diệt mọi điều tốt đẹp của thế giới.
Người như hắn đã hoàn toàn mất đi tính người, thậm chí không thể được gọi là “người” nữa.
“Em phải giết hắn!” Mắt Moon lúc này đã đỏ quạch, “Em nhất định phải tự tay giết chết Ghost”.
Mạnh Phương Ngôn khẽ nhắm mắt lại, lạnh lùng nói với Kermid: “Kermid, chuẩn bị sẵn sàng!”.
“Được rồi, buổi biểu diễn tới đây là kết thúc. Các vị, mọi dung dịch do ngài
Ghost sản xuất với số lượng lớn đều ở trong công xưởng này.” Lúc này W
cất điều khiển đi, nói với mọi người: “Hôm nay các vị có thể mang đi số
lượng mà các vị muốn mua”.
Xẹt, xẹt, xẹt.
Sau khi W nói xong câu này, mọi ngọn đèn trong xưởng đều đồng loạt tắt ngấm.
Kermid ở bên ngoài cắt hết mọi nguồn điện của công xưởng, Mạnh Phương Ngôn và
Moon cũng lập tức thay đổi kính thành dạng nhìn trong đêm, chính thức
bắt đầu hành động vây bắt.
“Có chuyện gì vậy?”
“Này?! W?!”
“Mấy người giở trò hả…”
Mọi người đều phát ra những tiếng gào thét chất vấn, cả công xưởng hỗn loạn trong phút chốc. Thuộc hạ và vũ khí của họ bị bắt để hết ở bên ngoài mà cửa công xưởng lúc này đã bị Kermid khóa chặt từ trước, họ không thể đi ra, người ngoài cũng không thể vào cứu viện. Theo kế hoạch, đội quân
của Louis có lẽ đã bắt đầu tiến hành cuộc chiến với đám người bên ngoài
rồi.
Còn Mạnh Phương Ngôn và Moon thì như hai bóng
ma, bắt đầu xuyên qua không gian tăm tối, dùng hai cây bút trong ba lô
lúc trước, mà thực chất là dao để đâm từng tên một.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa không trung. Thậm chí có máu bắn cả
lên mặt Mạnh Phương Ngôn, nhưng điều ấy cũng không khiến bước chân anh
dừng lại.
“Mars, bên em kết thúc rồi, anh mau tới bắt W…” Giọng Moon vừa vang lên, công xưởng bỗng bừng sáng từng chiếc đèn một.
“Chuyện gì vậy?!” Moon sửng sốt hỏi.
“Tôi không rõ, nguồn điện vẫn đang trong trạng thái tắt mà!” Kermid phía bên kia nhanh chóng gõ lên bàn phím rồi hét lên hoảng hốt: “Lẽ nào bọn
chúng còn sắp xếp một nguồn điện dự phòng?!”.
Đúng lúc ấy, cả công xưởng đã trở lại bình thường.
“Ôi chao, đặc sắc quá!” Giọng đùa cợt của W vang lên bên tai họ, “Nhân dân
khắp nơi trên thế giới chắc phải cảm kích các bạn vì đã diệt trừ nhiều
tổ chức khủng bố như thế, trả lại hòa bình cho họ đấy!”.
Mạnh Phương Ngôn đứng tại chỗ, đằng sau anh là xác một tên, còn trước mặt
anh là từng hàng họng súng đen ngòm, những người vốn đang đứng trong dây chuyền sản xuất lúc này đều cầm súng, nhắm chuẩn vào anh và Moon.
Họ đã tính toán sai, những người dân thường mà họ cho là không có khả năng chiến đấu giờ lại trở thành vũ khí đắc lực của Ghost.
Việc ngoài dự đoán là W đang nói cũng không có kết cục gì tốt đẹp. Lúc này
hắn đang bị người đàn ông xấu xí ban đầu nhìn Mạnh Phương Ngôn giữ trong lòng. Người đàn ông da trắng cầm súng, dí thẳng vào thái dương của W.
W dù bị ngắm bắn vẫn tỏ ra nhàn tản: “CIA? FBI? SIS* hay là người của Nga?”
*Secret Intelligence Service: Cơ quan tình báo.
Ánh mắt Mạnh Phương Ngôn đang nhìn W giờ di chuyển sang người đàn ông da trắng.
Dần dần, anh nheo mắt lại.
Người đàn ông đó cầm súng tay trái.
“Ba vị, tôi nghĩ các vị nên hiểu rõ, cho dù các vị có bản lĩnh đến đâu thì
hôm nay cũng nhất định không thể sống sót bước ra khỏi đây.”
W nhẹ nhàng vỗ tay, đám công nhân cầm súng kia đều lên đạn.
“Cho dù chết, tao cũng nhất định sẽ chết sau mày.” Ai ngờ người đàn ông da
trắng bỗng lên tiếng, ngón tay bóp cò cũng từ từ cong lại: “Trước khi đi gặp Diêm Vương, tao vẫn có thể cắt lưỡi mày trước”.
“Thế ư?”
Ở trong tình huống ấy, W vẫn không hề hoang mang. Hắn bỗng nhiên bật
cười: “À, tôi nghĩ các vị chắc không biết, màn biểu diễn pháo hoa vừa
rồi thật ra còn một địa điểm cuối cùng chưa tổ chức, để giữ bí mật cho
trò chơi và cũng là để làm màn ăn mừng cho thành công hôm nay”.
“Chính là bệnh viện X trong London này.”
Bệnh viện X.
Mạnh Phương Ngôn đang suy nghĩ kế sách tiếp theo nghe thấy ba chữ này bỗng giật mình.
Nếu anh nhớ không nhầm, đó có lẽ là bệnh viện mà Chúc Tịnh đang thực tập.
~Hết đêm thứ hai mươi~
“Tao nghĩ mày sẽ không lựa chọn giết tao đâu vì mày chắc chắn không muốn
nhìn thấy đứa con gái mày yêu tan thành cát bụi trước mặt mày.”
“Em có tin không, trên đời này có người không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng dù họ không phải là người mù.”
“Anh không muốn đi nữa, anh nuốt lời rồi.”