Tăng Tự bây giờ chỉ còn là một kẻ bệnh hoạn vô phương cứu chữa.
Hắn bất chấp mang em gái ra làm quân cờ trong trò chơi, thậm chí hắn đã
chuẩn bị sẵn tình huống nếu Mạnh Phương Ngôn nhập sai mật mã, tất cả đều sẽ chôn xác tại đây.
Mạnh Phương Ngôn cuộn chặt tay lại, nhìn Tăng Tự đang mỉm cười ba giây, sau đó lập tức lao về phía Tăng Kỳ.
Nếu Tăng Tự đã ghim vào đầu suy nghĩ đó thì anh càng không thể thua cuộc.
Khi tới trước mặt Tăng Kỳ, quả bom trên người cô ấy đã chỉ còn hơn bốn phút.
Anh nhìn Tăng Kỳ đang tuyệt vọng, run lên từng cơn, ngồi xuống, bình tĩnh lại để quan sát máy tính giờ.
Mật mã gài trên bom hẹn giờ có một bàn phím số cùng một màn hình dài và
nhỏ. Nó nối với quả bom, một khi mật mã bị phá giải trong thời gian quy
định, quả bom sẽ tự động bị vô hiệu.
“À, tôi quên không nói.” Tăng Tự lúc này nhàn nhã đứng một bên khoanh tay: “Anh chỉ có một lần được nhập sai mật mã”.
Mạnh Phương Ngôn gạt bỏ mọi suy nghĩ hiện lên trong đầu lúc này, ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào bàn phím nhỏ xíu ấy.
Bốn chữ số, tổ hợp từ 0-9, tổng cộng có đến 10000 khả năng.
Anh chỉ có bốn phút và một lần nhập sai duy nhất.
Lần này, Tử thần vẫn là thời gian, anh vẫn phải chạy đua với nó.
Trong phòng im ắng đến rợn người, chỉ còn những giọt nước mắt vô thanh của
Tăng Kỳ rớt xuống, lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay anh. Anh ngẩng đầu nhìn cô gái đang tuyệt vọng này.
Cô gái này từ đầu tới cuối không hề
hay biết gì về những chuyện anh trai làm. Cô ấy đã phải chịu đựng nhiều
chuyện u ám và xấu xa như vậy, anh tuyệt đối không để cô ấy lại phải
gánh chịu tội lỗi của anh trai mình.
Còn hai phút.
Mạnh Phương Ngôn nhẹ nhàng gip tay, nhập số đầu tiên.
Tăng Tự nghiêng đầu nhìn về phía anh, chút bất ngờ thoáng qua nơi đáy mắt.
1 phút 30 giây, anh nhập vào số thứ hai.
Trong cuộc đời, anh từng trải qua vô số lần đánh cược.
Nhưng lần này anh lại sợ. Nếu nhập sai thì anh vĩnh viễn không bao giờ được
nhìn thấy người con gái trong lòng mình nữa. Từ sau khi cô xuất hiện,
mỗi lần đánh cược, anh đều lo lắng mình có sống sót nổi hay không.
Cho dù anh không còn mong chờ việc được ở bên cạnh cô, nhưng chỉ cần còn sống, anh vẫn còn cơ hội được nhìn thấy cô.
Thời gian đếm ngược còn 1 phút, anh khẽ ấn số thứ ba.
Còn một số cuối cùng,
Anh dừng tay, nghiêng đầu nhìn về phía Tăng Tự lúc này ánh mắt hết sức phức tạp và u ám. Anh nhìn tên ác ma đã giết vô số người này không chớp mắt.
Còn 30 giây cuối cùng, anh giơ ngón tay lên.
Tăng Kỳ khẽ nhắm mắt lại, lệ khô đọng lại nơi khóe mắt cô ấy.
“Bíp…”
Sau khi Mạnh Phương Ngôn hoàn thành chữ số cuối cùng, đồng hồ bấm giờ ngừng đếm.
Con số đỏ vĩnh viễn dừng lại ở 00 phút 28 giây.
Tăng Kỳ mở mắt, bỗng chốc bật ra tiếng nấc nghẹn ngào khi thoát chết trong gang tấc.
Lúc này Mạnh Phương Ngôn mới phát hiện ra lòng bàn tay mình đẫm mồ hôi. Anh đứng dậy, nhanh chóng tháo quả bom trên người Tăng Kỳ, cởi dây trói cho cô ấy, xé cả băng dính trên miệng.
“Anh Phương Ngôn, cảm ơn anh…” Tăng Kỳ cảm kích nhìn Mạnh Phương Ngôn, rồi lập tức quay sang Tăng Tự:
“Anh à… Em xin anh, anh hãy dừng lại đi, em xin anh dừng lại đi…”.
“Tại sao mày lại giải được mật mã?” Tăng Tự nhìn Mạnh Phương Ngôn với vẻ khó tin, mắt long lên sòng sọc: “Sao mày biết được mật mã này?!”.
“Bốn số này là ngày sinh nhật của phú thương đã nhận nuôi anh và Tăng Kỳ.”
Anh bình tĩnh trả lời Tăng Tự: “Tôi đã đọc toàn bộ tài liệu về anh, nên
nhớ được ngày này”.
Tăng Tự đứng đó, mặt mày tái xanh, cả người
phát run. Một lúc sau, hắn đột ngột rút súng từ sau lưng ra, nhắm vào mi tâm Mạnh Phương Ngôn.
“Tăng Tự!” Mạnh Phương Ngôn nhìn thẳng vào
họng súng của hắn, không chút e dè: “Nếu anh căm hận tình cảm thì hãy tự vấn lương tâm mình xem, ở nơi sâu thẳm trong lòng anh, có phải vẫn còn
lại chút tình cảm dành cho vị phú thương đó không?”.
“Mày câm mồm cho tao!” Tăng Tự phẫn nộ: “Mày thì hiểu cái mẹ gì?!”.
“Trước khi ông ấy qua đời trong một tai nan giao thông, ông ấy chăm sóc anh và Tăng Kỳ vô cùng chu đáo. Ông ấy luôn bỏ mọi công việc lại để ở bên hai
người trong những dịp lễ tết quan trọng. Ông ấy biết hai người ngủ không sâu giấc nên dễ giật mình choàng tỉnh, ngày nào cũng đợi hai người ngủ
rồi mới rời đi. Ông ấy thậm chí còn đối tốt với hai người hơn cả con
trai ruột của mình…”
“Câm mồm!” Bàn tay cầm súng của Tăng Tự run
bần bật, hắn sụp đổ gào lên: “Nếu ông ta không chết, thì tao và Tăng Kỳ
đã không bị vợ và con trai lớn của ông ta ngược đãi. Tất cả là vì ông
ta, đã đưa chúng tao thoát khỏi địa ngục rồi lại một lần nữa đẩy chúng
tao vào địa ngục!”.
“Anh à…”
Tăng Kỳ ở bên khóc nức nở, lúc
này đứng dậy khỏi ghế, loạng choạng đi về phía Tăng Tự: “Anh bỏ súng
xuống đi đã, em cầu xin anh đấy…”.
“Tăng Kỳ!” Tăng Tự đỏ sọng mắt
nhìn cô ấy: “Lẽ nào em đã quên thế giới này đối xử với em như thế nào
sao? Em đã quên tên viện trưởng năm đó lừa gạt tất cả mọi người rồi mang ác mộng tới cho em như thế nào sao? Em đã quên người tới điều tra bật
cười cho qua sau khi nghe em giãi bày như thế nào sao? Em đã quên đám
bạn học từng đánh em, bắt nạt em như thế nào sao? Bọn chúng lột hết quần áo của em, đẩy em xuống hồ bơi. Bọn chúng chỉ vào mặt chửi em là đĩ,
bán thân để được đi học, em quên hết rồi sao?!”.
Tăng Kỳ quỳ xuống trước mặt Tăng Tự, giơ tay lên, run run níu lấy vạt áo hắn: “Em không
quên… Nhưng anh ơi, anh còn nhớ Chúc Tịnh đối xử với chúng ta thế nào
không? Từ ngày đầu tiên quen biết, cậu ấy đã coi chúng ta như bạn bè
thật sự, chưa bao giờ hỏi han về quá khứ của chúng ta. Khi em vừa vào
đại học, còn chưa quen với cuộc sống ở ký túc, cậu ấy luôn giúp đỡ em,
bảo vệ em. Khi anh bị người ta trách cứ, nói là làm giả kết quả thí
nghiệm, chính cậu ấy là người thức đêm tìm bằng chứng đưa cho đối phương xem…”.
“Trên đời này vẫn còn người nguyện đối xử thật lòng với
chúng ta mà. Em biết cậu ấy thật lòng, từ đầu tới cuối đâu có ai ép cậu
ấy phải làm vậy đâu…”
“Anh à, em cầu xin anh, anh nhận tội đi,
dừng lại đi. Bây giờ anh vẫn kịp chuộc tội mà… Bao nhiêu người đã vì anh mà chết, anh tưởng cái chết của họ có thể bù đắp cho những tổn thương
của chúng ta sao? Không đâu, sẽ chỉ càng tăng thêm tội nghiệt của chúng
ta thôi…”
Tăng Tự nhìn Tăng Kỳ. Đây là cô em gái hắn trân quý bảo
vệ trong lòng. Hắn chưa bao giờ để ai bắt nạt nó. Nhưng vì sự bé nhỏ và
bất lực của hắn, em gái đã chịu vô số tủi nhục. Những tủi nhục đó, hắn
có giết bao nhiêu người cũng không thể giúp nó xóa sạch.
Mạnh Phương Ngôn trông thấy nét mặt điên rồ của Tăng Tự dần dần tan biến. Anh nhìn thấy hắn chậm rãi hạ súng xuống.
“Đoàng…”
Nhưng một giây sau, khi anh còn chưa kịp có bất kỳ động thái nào, Tăng Tự đã lên đàn nhắm vào Tăng Kỳ.
Bắn chết.
Máu tươi như bông hoa nở rộ trước ngực Tăng Kỳ. Những dòng máu chảy tràn
xuống nền đất lạnh, thấm vào xi măng, chảy tới chân Mạnh Phương Ngôn.
Tăng Tự điềm nhiên nhìn Tăng Kỳ đã trút hơi thở cuối cùng. Hắn quỳ xuống,
nâng khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy lên, trong hốc mắt vẫn còn nguyên một giọt lệ khó tin.
“Em gái à, em nói đúng, anh liều mạng như vậy còn không bảo vệ được em, vậy thì em hãy xuống dưới đó đợi anh trước đi.”
Mạnh Phương Ngôn trợn tròn mắt, anh cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều đang run lên.
Anh lao tới trước mặt Tăng Tự, vần vò cổ áo hắn, vung một cú đấm.
Không có thủ hạ trợ giúp, Tăng Tự vốn không phải đối thủ của Mạnh Phương
Ngôn. Gần như chỉ một lúc, mặt hắn và cơ thể hắn đã tím bầm, chảy máu.
Mạnh Phương Ngôn dồn Tăng Tự vào chân tường, dùng tay hất khẩu súng ra,
đặt lên thái dương hắn, phẫn nộ quát: “Hiệp ước Satan để ở đâu?!”.
Tăng Tự nghe xong, bật cười, ho ra máu.
“Nói!” Hốc mắt Mạnh Phương Ngôn vằn lên tia máu, “Đồ ác ma ngay cả em gái cũng không tha!”.
“Chiến thần, mày làm vậy trông khó coi lắm…” Miệng Tăng Tự toàn là máu, giọng
hắn yếu ớt và lạnh lùng: “Hơn nữa sao mày ngây thơ quá vậy, lại tin rằng tao sẽ giao hiệp ước Satan cho mày…”.
Mạnh Phương Ngôn nheo mắt, một giây sau, “rắc” một tiếng, anh đá gãy chân trái của Tăng Tự, “Nó ở đâu?!”.
Tăng Tự vì cơn đau kịch liệt mà mồ hôi túa ra như tắm, nhưng hắn vẫn cười
thoải mái: “… Rất lâu trước khi mày tới, tao đã giao nó lại cho W. Hắn
có lẽ đã mang bản hiệp ước rời khỏi đất nước này, đi về một nơi chúng
mày không thể tìm thấy rồi…”.
“Hắn đã đi đâu?!”
Tăng Tự im lặng.
Mạnh Phương Ngôn lạnh lùng đá gãy tiếp chân phải.
Tăng Tự hự một tiếng, mồ hôi lã chã rơi: “… Mạnh Phương Ngôn, mày là đối thủ giỏi nhất tao gặp trong cuộc đời này. Nhưng nếu bây giờ mày giết tao,
mày sẽ vĩnh viễn không biết được hướng đi của hiệp ước Satan…”.
Nói xong câu này, Tăng Tự như chờ đợi gì đó. Mặc cho Mạnh Phương Ngôn dùng
nắm đấm chất vấn, hắn vẫn im bặt, giống như đã bị câm vậy.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Mạnh Phương Ngôn nhìn thấy Tăng Tự nở một nụ cười quái dị.
Anh thấy Tăng Tự chậm rãi giơ tay lên, chỉ ra sau lưng anh.
Mạnh Phương Ngôn như nghĩ ra gì đó, con ngươi trừng to với vẻ khó tin, khẽ quay đầu.
Bên ngoài ngôi nhà, tuyết rơi dày đặc, cả London đã bị tuyết trắng bao phủ, trở thành một thành phố trắng xóa. Còn lúc này, ngoài ô cửa sổ đối diện nơi anh và Tăng Tự đứng, có một người xuất hiện.
Là Chúc Tịnh.
Là người đã bị anh hạ thuốc, hôn mê gần 24 tiếng đồng hồ, tuyệt đối không thể tỉnh dậy vào lúc này.
Cô mặc chiếc áo mỏng manh, đứng giữa tuyết, trước căn nhà ấy, bất động nhìn anh.
Họ cách nhau chỉ đúng mười bước chân. Chỉ cần anh qua đó, mở tung cửa sổ,
giơ tay ra là sẽ chạm được vào khuôn mặt cô, là có thể kéo cô vào lòng
mình.
Nhưng anh biết, họ của lúc này cách nhau cả một tinh cầu.
Cả cuộc đời này, Mạnh Phương Ngôn cũng không thể quên ánh mắt cô nhìn mình.
“Chiến thần thân mến…”
Tăng Tự cuối cùng cũng thở phào, cất giọng như vừa được giải thoát, “Có thích không hả? Đây là món quà cuối cùng tao tặng mày…”.
“Tao muốn khiến mày tận mắt chứng kiến đồng đội ra đi trước mặt mày, tôi
muốn khiến người mày yêu nhất tận mắt chứng kiến giây phút dối trá bị
vạch trần, tao muốn mày thưởng thức dư vị đau thấu tim mà thứ ‘tình cảm’ mày nói mang lại…”
“Tao chúc mày, kiếp này mãi mãi cũng không
được chạm vào người mày yêu. Tao chúc mày cũng giống như tao, đời sau
rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu thoát…”
Nói xong câu cuối cùng, hắn nhẹ nhàng phủ tay mình lên tay Mạnh Phương Ngôn, lên đạn khẩu súng đang nhắm vào thái dương.
Đoàng…