Người Đến Từ Bóng Tối

Chương 17: Chương 17: Đêm Thứ Mười Sáu: Điều Duy Nhất Tôi Không Sợ Trên Đời Này Chính Là Cái Chết




Sau khi trở về Anh, Chúc Tịnh liên tục mất ngủ nhiều ngày.

Có lúc ngủ tới hơn ba giờ sáng, cô bỗng nhiên choàng tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa khắp người, nhưng cũng chẳng phải vì gặp ác mộng. Cô chỉ thức dậy, uống một cốc nước, đọc sách một lúc, nhưng từ lúc đó không sao chợp mắt được nữa, cứ thức như vậy cho tới khi trời sáng.

Tối nay, chu kỳ thức giấc ấy lại lặp lại, luồng hơi tưng tức nơi lồng ngực cứ thế quấn lấy cô, khiến cô có phần khó thở. Cô bật đèn đầu giường, giơ tay mở cửa sổ.

Gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, phả lên lớp mồ hôi lấm tấm trên mặt cô. Cô hít sâu một hơi, bỗng nghe thấy có tiếng ai gõ cửa.

“Vào đi.”

Nói rồi, cô với lấy chiếc áo khoác để bên cạnh giường.

Mạnh Phương Ngôn lập tức đẩy cửa bước vào, trong tay anh cầm theo một chiếc cốc, tiện thể kéo chiếc ghế trong phòng cô tới bên giường, ngồi xuống bên giường, rồi đưa cốc nước trong tay cho cô.

“Nước ấm.”

Cô đón lấy, uống một ngụm, cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Trong phòng không bật đèn, cô không nhìn rõ mặt anh lắm, chỉ cảm nhận được anh cũng đang nhìn mình.

“Gần đây, tối nào em cũng không ngủ được ngon giấc.” Anh nói.

Cô không còn muốn truy cứu tại sao anh phát hiện ra, cô đã quen với việc anh luôn biết mọi thứ về mình.

Cô trầm mặc một lúc.

“Tôi thường nghĩ, lúc nào tôi cũng cãi vã với ông ấy. Đến lần cuối cùng trước khi ông ấy chết, tôi và ông ấy vẫn còn tranh cãi, ông ấy thậm chí còn giận tới mức ra tay đánh tôi.”

“Tất cả những việc này, lẽ nào không phải là lỗi của chính ông ấy ư? Là một người bố, ông ấy không đủ tư cách chút nào. Nếu không vì ông ấy ép tôi tới bước đường này, tôi hà tất mỗi lần nhìn thấy ông ấy là xù lông lên, chỉ muốn một sống một chết với ông ấy. Bây giờ ông ấy chết rồi, hoàn toàn là do báo ứng của ông ấy mà.”

“Nhưng cho dù nghĩ như vậy, tôi vẫn cảm thấy mình có lỗi trong cái chết của ông ấy.”

Anh luôn im lặng suốt trong quá trình nghe cô nói.

“Tôi bị đưa tới đây từ năm 11 tuổi, một người bạn của Chúc Kính Quốc nuôi tôi khôn lớn. Dì ấy đối với tôi rất tốt. Dì ấy không có con gái nên chăm sóc và coi tôi như con ruột của mình. Năm 17 tuổi, tôi muốn dành tặng bà suất học bổng đầu tiên của mình, tôi ở trường đợi tới tối mới biết bà đã qua đời trong một vụ tai nạn khi tới trường đón tôi.”

Lúc nói, giọng cô thậm chí còn không có chút trầm bổng, không có nước mắt, không có gì cả, chỉ là một ánh mắt trống rỗng vô hồn.

“Bất kỳ ai đối xử tốt với tôi trên đời này đều sẽ bỏ đi, bằng bất kỳ cách thức nào, không phải rời bỏ thì cũng là từ giã cõi đời.”

Cô muốn tranh đấu.

Cô tin rằng mình không phải sao chổi, muốn tin rằng bản thân có được tình yêu thương dài lâu nhưng mỗi lần tranh đấu là một lần cô bị hiện thực chà đạp giày xéo và trêu đùa.

Anh rót nước ấm vào chiếc cốc đã bị gió lạnh thổi nguội từ lúc nào.

Căn phòng chìm vào bầu không khí yên ắng một lúc. Mạnh Phương Ngôn đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cánh cửa cô vừa mở ra lại.

Anh lại ngồi xuống bên cạnh cô.

“Em nói những lời này vì muốn tôi biết khó mà lui sao?” Hai người nhìn thẳng vào nhau trong bóng tối, cuối cùng anh hỏi từng câu từng chữ.

Giữa màn đêm tối đen, bất kỳ giác quan nào của con người cũng trở nên cực kỳ nhạy bén. Cô hít sâu một hơi, cất giọng trầm khàn, “Anh không sợ chết sao?”.

Làm gì có ai sống trên đời lại không sợ chết chứ? Cái chết đáng sợ nhường nào, âm dương cách biệt, mọi tình cảm và vật chất trong phút chốc đều trở thành đống hoang tàn, đều hóa viển vông.

“Tin tôi đi.” Giọng anh mang theo chút điềm nhiên cô không thể giải thích, “Trên đời này, thứ duy nhất tôi không sợ chính là cái chết”.

“Tôi không biết hứa hẹn, không biết quan tâm, không biết thể hiện.”

“Tôi biết.”

“Khoảng thời gian tiếp theo có thể tôi muốn một mình đi đến một nơi.”

“Tôi luôn có mặt ở đây.”

Cô ngừng lại giây lát, “Tôi sẽ không bao giờ bất chấp tất cả để yêu một người đàn ông nào nữa. Tôi sẽ không dành cho bất kỳ ai những điều tôi đã dành cho Chu Dịch Kỳ, cho dù anh ta không xứng đáng chút nào”.

Mặc dù cô đã không còn bất kỳ tình cảm yêu thương nào dành cho Chu Dịch Kỳ nữa nhưng khả năng để nhiệt tình đối xử với một người của cô cũng hoàn toàn biến mất.

Anh cười khẽ, “Đừng nói trước điều gì”.



Cô không còn gì để nói.

“Chúc Tịnh!”

Cuối cùng, anh nắm chặt lấy bàn tay giá lạnh của cô một cách chuẩn xác, “Mọi vị trí trong lòng em đều đã trống không rồi đúng không?”.

Cô khẽ gật đầu.

Cô đã buông bỏ mọi chấp niệm khắc sâu trong lòng, người thân, người yêu… cô không còn gì hết, trên đời này sẽ không còn chuyện nào có thể khiến cô sụp đổ nữa.

“Vậy thì em nhớ kỹ đây.”

“Em sẽ không bao giờ bị bỏ rơi nữa, vì tôi nhất định sẽ bước tới cái chết sau em.”

Con ngươi của cô dần dần mở to. Cô muốn nhìn rõ mọi biểu cảm của anh. Một giây sau, anh giơ tay khẽ che mặt cô lại.

Nhiệt độ ấm áp nơi đầu ngón tay lan từ da thịt xuống khắp người cô.

“Tôi sẽ luôn dõi theo em, em sẽ không bao giờ phải nếm trải một chút cô đơn nào nữa.”



Sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Phương Ngôn phát hiện ra cô đã rời khỏi.

Quần áo trong tủ cô ít đi một chút, va li cũng được mang đi, cô thậm chí còn không để lại một mảnh giấy nhắn nào.

Một mình anh ngồi giữa căn phòng trống trải, nhìn căn phòng đã ngập đầy bầu không khí của cô,cảm thấy một thứ cảm giác anh chưa từng trải nghiệm xuất hiện trong lòng.

Cảm giác bị ai đó bỏ rơi.

Thật buồn cười.

Anh chơa bao giờ phụ thuộc vào ai, dựa dẫm vào ai mới cảm thấy mình tồn tại. Cuộc đời này thiếu bất kỳ người nào anh đều không nhíu mày một chút, nói chi tới bỏ rơi? Ai lại có bản lĩnh khiến anh cho là tất cả, rồi lại bỏ rơi?

Nhưng cô gái này, tối qua nói muốn đi, hôm nay đã thực hiện. Phải, anh nói dù cô đi đâu, đi bao lâu, anh đều sẽ ở đây. Nhưng lẽ nào cô không nuối tiếc chút gì sao? Sao cô có thể bỏ đi dứt khoát như thế?

Mặc dù anh chỉ cần động một ngón tay, trong vòng một phút là có thể biết cô đang ở đâu, nhưng anh không thể vì cô mà dễ dàng làm loạn thế trận của mình.

Anh còn việc bắt buộc phải hoàn thành. Anh không thể bất chấp tất cả nối gót cô hết lần này đến lần khác rồi bỏ quên nhiệm vụ



Sáng sớm, sau khi tới sân bay, Chúc Tịnh tới cửa hàng miễn thuế mua một vài đồ dùng sinh hoạt, ngồi thẳng chuyến bay sớm nhất xuất phát tới thành phố P.

Chuyến bay hơn mười tiếng đồng hồ. Sau khi ra khỏi sân bay, cô lại ngồi xe bus tới huyện Lăng Đình. Từ xa nhìn lại, từng dãy núi đã gần ngay trước mắt.

Nơi này, cô rất thân thuộc, có lẽ là thành phố cô thân thuộc nhất ngoài nước Anh và thành phố T.

Con đường gập ghềnh, tuy mệt mọi nhưng sau khi xuống xe cô vẫn được thưởng thức bầu không khí trong lành, cảm thấy mọi nặng nề đều bắt đầu từ từ tan biến.

Đi tới cổng một ngôi trường quen thuộc, trên lớp đất nhem nhuốc vẫn là dòng chữ “Trung học Lĩnh Trạm”.

Cô chợt mỉm cười.

“Cô Tịnh Tịnh!”, “Chị Tịnh Tịnh!”…

Cô còn chưa đứng vững, vài đứa trẻ đã hét ầm ĩ rồi chạy ùa từ trong ra, hình thành một vòng tròn bọc cô bên trong, vui sướng reo hò.

“Cô Tịnh Tịnh, sao chưa tới kỳ nghỉ đông cô tới đã thăm bọn con rồi!” Một bé gái buộc tóc đuôi ngựa ngẩng đầu hỏi cô.

Chúc Tịnh giơ tay lau lớp đất trên mặt bé, rồi chớp mắt, “Vì cô nhớ các con chứ sao”.

“Chúng em cũng nhớ chị Tịnh Tịnh!” Mấy cậu bé nhe răng cười, nói với cô: “Các thầy cô giáo khác dạy không hay bằng chị Tịnh Tịnh, không xinh bằng chị Tịnh Tịnh!”.

“Mấy đứa này…” Lúc ấy, một ông già lưng hơi còng từ trong vườn trường bước ra, chắp tay sau lưng cười hiền từ, “Cô Tịnh Tịnh vừa tới, còn đang mệt muốn chết, mấy đứa đã bắt đầu bám lấy cô rồi”.

“Hiệu trường Phùng!”

Chúc Tịnh nhìn vị trưởng bối đã quen biết nhiều năm, cung kính gật đầu.

Trước khi lên máy bay, cô đã nhắn tin cho hiệu trưởng Phùng, nên ông đã giúp cô dọn dẹp căn phòng mọi lần tới đây cô đều vào ở, còn chuẩn bị một ít lương thực nữa.

Sắp xếp xong hành lý, ăn đại vài thứ, cô buộc tóc lên rồi bắt đầu tới lớp thăm các học sinh.

Từ khi tốt nghiệp cấp ba, mỗi lần nghỉ ngơi về nước, một khoảng thời gian dài cô đều tới đây. Cô thân thuộc mỗi đứa trẻ ở đây, nhớ tên từng đứa, thậm chí phân biệt rõ tính cách và sở thích của từng đứa.

Bố mẹ của chúng đa phần đều đi làm ở các tỉnh khác, rất ít về nhà. Những đứa trẻ từ nhỏ đã không có bố mẹ chăm sóc tập trung lại với nhau, đi theo hiệu trưởng Phùng. Bao nhiêu năm qua, họ giống như cùng lập ra một gia đình mới.

Chúc Trầm Ngâm cũng từng ở đây vài năm, vì thế cũng gợi ý cô về đây làm giáo viên mỗi kỳ nghỉ, cũng không phải giảng theo nghĩa vụ hay theo môn chuyên đề mà hoàn toàn xuất phát từ ý nguyện của riêng cô. Sau lần đầu tới đây, cô cảm thấy mình đã thuộc về nơi này.

Cô thích nơi đây, vì tại đây cô không phải là Chúc Tịnh, sẽ không bị lường gạt, không bị gò bó, không có dối trá và đau khổ. Cô chỉ là một cô giáo Tịnh Tịnh đơn thuần nhất, hoàn toàn thuộc về bọn trẻ.

“Hôm nay học tiếng Anh và Sinh vật.” Bước vào lớp, cô đặt sách xuống, khoanh tay, “Lúc cô không có ở đây, các con có lười biếng không?”.

“Không ạ!” Mỗi đứa trẻ trong lớp đều há to miệng, cười hi hi ha ha.

“Ngoan, vậy cô sẽ kiểm tra các con trước, ai không trả lời được tối nay sẽ không được nghe kể chuyện.” Cô nhướng mày.

Tiết mục cô giáo Tịnh Tịnh kể chuyện luôn là phần được các đứa trẻ kỳ vọng nhất. Tối nào sau khi ăn cơm xong, mọi người cũng ngồi quây quần bên hòn đá lớn, nghe cô kể những chuyện vui hồi cấp ba, trên đại học hay trong phòng thí nghiệm.

Chúc Tịnh bình thường không phải là người nói nhiều, mọi nhẫn nại cô dành hết cho bọn trẻ.

Chúng thật ra rất thông minh, cũng rất hiếu học. Chúc Tịnh nghiêm túc giảng xong tiết ấy, nhìn ánh mắt chăm chú của những đứa trẻ, cô vừa ấm lòng vừa mãn nguyện.

Cô nghĩ, nếu không đi theo con đường bác sỹ, rất có thể cô sẽ trở thành một giáo viên chăng.

“Cô Tịnh Tịnh!”

Lúc cô chuẩn bị rời khỏi phòng học, một cậu bé ngồi ở hàng cuối cùng bỗng đứng dậy, nghiêm túc nhìn cô, nói rành mạch: “Sau này con cũng sẽ giống cô, trở thành một bác sỹ cứu được nhiều người, bà ngoại con không khỏe, con muốn trở thành bác sỹ, trị bệnh cho bà”.

“Con cũng muốn!”, “Cô ơi, con cũng muốn…”

Đủ những giọng nói non nớt và chân thành khiến cô nghe mà trái tim dần mềm nhũn ra.

Cô chợt nhớ lại hồi mình còn rất nhỏ, cô giáo từng hỏi cô, lý tưởng của cô là gì.

Cô nhớ mãi hồi đó cô đã kiêu ngạo chắp tay sau lưng, cất giọng lanh lảnh: “Sau này con lớn, con muốn trở thành một bác sỹ. Con muốn chữa bệnh cho bố, con mong bố sống lâu trăm tuổi, mãi mãi ở bên con”.

Nhưng Thượng đế luôn keo kiệt thời gian dành cho con người, lúc nào cũng vậy.

Cô đã không kịp, cô cô cũng không còn thời gian nữa.

Sống mũi hơi cay cay, cô quay đầu lại, cố gắng gượng cười, “Được, cô nhất định sẽ làm chứng cho các con”.

Nếu có thể, cô chỉ mong ông trời dành mọi khoảng thời gian đã cướp mất của cô cho những đứa trẻ này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.