Người Đẹp Cấp Sss

Chương 36: Chương 36: Nhạc tổng hôm nay tâm trạng tốt




Mẫn Nhu thấy rất lạ, hôm nay tâm trạng của Nhạc tổng đặc biệt tốt.

Có chuyện gì vui sao?

Phó tổng Tề đến báo cáo kết quả điều tra vụ người tiêu dùng bị dị ứng khi sử dụng mỹ phẩm, quả thật là lô sản phẩm đó có vấn đề, trong quá trình phối nguyên liệu sơ ý dẫn đến lô sản phẩm không đạt tiêu chuẩn, điều này mới gây nguy hại cho khách hàng, anh ta khi bước vào thì có hơi run sợ, chuẩn bị tư tưởng Nhạc tổng sẽ nổi giận lôi đình.

Nhạc tổng mày liễu nhíu lại, sau khi anh ta báo cáo xong thì đưa ra chỉ thị: Cố gắng thỏa mãn tất cả các yêu cầu mà khách hàng đưa ra, đối với nhân viên gây ra lỗi thì đưa ra quyết định trừ lương tháng này, không được có lần sau.

Phó tổng Tề nghi ngờ lỗ tai của mình nghe không chuẩn, há miệng trợn mắt nhìn Mẫn Nhu ở bên cạnh, ý hỏi anh ta không có nghe nhầm chứ, Nhạc tổng không những không có quở khách anh ta, càng không có trực tiếp đuổi việc nhân viên, chỉ trừ lương tháng này, cứ như thế là xong rồi?

Mẫn Nhu cũng kinh ngạc không kém, ở trong ánh mắt trưng cầu gần như cầu xin của phó tổng Tề, thì khẽ gật đầu, tỏ vẻ anh ta quả thật không nghe nhầm, còn không mau cảm ơn, đứng ngây ngốc ở đó làm cái gì?

Phó tổng Tề lúc này mới bừng tỉnh, vội gật đầu nói anh ta lập tức tuân theo chỉ thị của Nhạc tổng mà làm, nhất định phải khiến người dùng hài lòng, thu hồi những sản phẩm lỗi... Lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên trán mà đi ra ngoài.

Nhạc tổng dễ tính không nói, Mẫn Nhu còn phát hiện khi cô đang làm việc, khóe miệng vậy mà còn mang theo nụ cười hạnh phúc, chính là nụ cười của hạnh phúc, điều này khiến con người Nhạc tổng trở nên rạng rỡ hơn nhiều.

Mẫn Nhu đi theo cô hai năm, nhưng chưa từng nhìn thấy cô trong lúc làm việc có thể có loại hiểu hiện ‘si ngốc’ này.

Nhạc tổng gặp phải chuyện gì hay mới vui như vậy?

Mẫn Nhu bắt đầu suy nghĩ, nửa ngày sau mới hiểu ra: chắc chắn là về Lý Thiên Đường

Nhạc tổng ghét Lý Thiên Đường cỡ nào, Mẫn Nhu là người biết rõ nhất trong công ty, ngắn ngủi mấy ngày, nhưng không phải một lần nghe cô nói muốn đánh gãy chân tên khốn đó, tối qua cảnh sát Bạch của cục cảnh sát thành phố đã đập cho anh ta một trận rất thảm, đến quần cũng ướt đó lại tương đối phù hợp với tâm tứ của Nhạc tổng, giống như cắt bỏ được một khối u trong lòng cô, có thể không vui sao?

Mẫn Nhu có hơi tư lự.

Cô ta bây giờ có không ít hao cảm với Lý Thiên Đường, mặc dù chắc chắn đối với anh không có loại tình cảm giữa nam và nữ, nhưng thật sự đối đãi với anh như bạn bè.

Khi một cô gái bị kẻ xấu ức hiếp đến tuyệt vọng bỗng thần binh thiên tướng xuất hiện, sau khi đánh kẻ xấu lại tự cảnh sát suýt nữa đập chết, nếu như không thể được xem là bạn, vậy người như thế nào mới có tư cách trở thành bạn bè?

Buổi sáng vừa đi làm không lâu, Mẫn Như đã đến đội lái xe một chuyện, sau khi phát hiện Lý Thiên Đường không đi làm, trong lòng lo lắng cho anh, cả nửa ngày đều u ám không vui, bây giờ nhìn thấy Nhạc tổng ‘vui vẻ khi thấy người khác gặp họa’ như thế, cô ta lại không thể nói gì, mùi vị này thật sự có hơi đau khổ.

“Tiểu Nhu.”

Khi Mẫn Nhu đứng trước máy lọc nước phát ngốc, giọng nói của Nhạc Thanh Hà vang lên.

“A, Nhạc tổng, sao thế?”

Mẫn Nhu lấy lại tinh thần, sau khi tỉnh tạo lại mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lập tức ý thức đến chuyện mình có hơi mất tập trung, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ứng vội vàng sải bước đi qua, cầm ống nghe.

Điện thoại là lễ tân Tùy Lệ Lâm gọi tới, nói là cục trưởng Trương của cục cảnh sát thành phố muốn gặp Nhạc tổng.

Cụ trưởng Trương đây là đến cho một lời giải thích về chuyện Bạch Linh Nhi lợi dụng tư hình với Lý Thiên Đường, nếu không dựa vào thân phận đường đường là cục trưởng cục cảnh sát thành phố như ông ta, cũng sẽ không hạ thấp mình đến tập đoàn Khai Hoàng, dùng từ ‘thăm hỏi’ để biểu thị thái độ của ông ta.

“Tùy Lệ Lâm, mời cục trưởng Trương đợi một chút, tôi bây giờ đi xuống đón ông ta.”

Loại chuyện này không cần xin chỉ thị của Nhạc tổng, Mẫn Nhu cũng biết nên làm thế nào.

Đợi khi cô ta dẫn cụ trưởng Trương từ trong thang máy đi ra, Nhạc Thanh Hà đã đứng ở cửa đợi rồi.

“Aiya, Nhạc tổng cô cũng quá khách sáo rồi, ha ha.”

Nhìn thấy cô chủ nhà họ Nhạc đích thân đợi ở cửa, cục trưởng Trương mặt mày cũng có hơi sợ khi được đối đãi quá tốt, bước nhanh đến chìa tay ra.

Khẽ bắt tay, Nhạc tổng mời cục trưởng Trương vào trong phòng ngồi, đặc biệt dặn Mẫn Nhu pha trà, trà pha xong còn tỏ thái độ cung kính với cục trưởng Trương.

Nếu như ở Kinh Hoa, dựa vào thân phận cô chủ của nhà họ Nhạc, Nhạc Thanh Hà không cần thiết phải khách khí với một cục trưởng địa phương như vậy, có điều cô bây giờ một mình ở thành phố Châu Đông phát triển, đương nhiên không thể phô ra thái độ kiêu ngạo của cô.

Hai người hàn huyên vài câu, cục trưởng Trương bắt đầu nói chuyện chính, liên quan đến phó đội trưởng cục cảnh sát hình sự của thành phố Bạch Linh Nhi, trong vụ việc xử lý Hách Liên Khánh sau khi uống rượu thì có hành vi phi lễ Mẫn Nhu, làm việc theo cảm xúc, lạm dụng tư hình, sau khi trong cục nghiên cứu đã đưa ra quyết định đuổi cô ta khỏi đội cảnh sát để làm gương.

Nhạc Thanh Hà có thể chắc chắn, nếu như chuyện này không có dính đến cô, cục cảnh sát thành phố đối với việc xử phạt Bạch Linh Nhu tuyệt đối sẽ không có xử lý nghiêm khắc như thế, trong tâm tư riêng động tay động chân với mấy tên khốn, cũng là chuyện rất bình thường.

Thật sự làm lớn chuyện rồi, một mớ hỗn độn không thôi, nhiều nhất cũng định chỉ công tác rồi điều tra lại, cũng không thể dứt khoát đá Bạch Linh Nhi ra khỏi đội cảnh sát, hoàn toàn hủy hoại tiền đồ của cô ta.

Lấy sự thông minh của Nhạc Thanh Hà, cô cũng không khó nhìn ra Trương Mưu làm như thế cũng ám chỉ xin cô hãy giơ cao đánh khẽ: thành ý nhận sai của cục cảnh sát thật sự đủ rồi, cô nên cho đứa trẻ đáng thương đó một con đường.

Đương nhiên rồi, nếu như Nhạc Thanh Hà cứ muốn lột da hổ của Bạch Linh Nhi, cục cảnh sát thành phố cũng sẽ thỏa mãn cô, dù sao chuyện này cục cảnh sát thành phố đã sai, nhưng thật sự phải như thế, tập đoàn Khai Hoàng với cục cảnh sát thành phố sẽ kết thù.

Thân phận của Nhạc Thanh Hà không thể coi thường, nhưng đừng quên quan dân không giống nhau, người khác ở ngoài sáng không dám làm gì bạn, trong tối động tay động chân với bạn, tóm lại có thể khiến bạn khổ mà không nói ra được.

“Cục trưởng Trương, mời ông hút thuốc.”

Sắc mặt của Nhạc Thanh Hà nhàn nhạt trầm ngâm một lúc, đẩy hộp thuốc đến trước mặt cục trưởng Trương, nói: “Nói thật, tối qua nhìn thấy cảnh sát Bạch dùng phương tác tàn bạo đối đãi với nhân viên của tập đoàn Khai Hoàng, tôi còn rất tức giận, dù sao cô ta không làm rõ sự việc trước, chỉ bởi vì nhìn thấy việc bất bình mà đánh nhầm Lý Thiên Đường, nói thế nào chỉ, tóm lại tôi cảm thấy cô ta làm quá rồi, đuổi cô ta ra khỏi đội cảnh sát cũng coi như định tội đúng người rồi.”

Cục trưởng Trương lập tức gật đầu, phụ họa theo: “Phải, phải, loại hành vi thô bạo không có lý trí này của cô ta đã bôi nhọ toàn bộ cảnh sát của thành phố Châu Đông, khiến người làm việc nghĩa lạnh lòng, quả thật nên chịu xử phạt nghiêm khắc nhất.”

“Có điều, nói thì nói vậy, con người không phải thánh hiền, có thể không sơ xuất được sao?”

Nhạc Thanh Hà chuyển chủ đề: “Cảnh sát Bạch tuổi còn trẻ có thể trở thành phó đội trưởng đội hình sự, điều này cũng đủ nói ra cô ta đối với đất nước đã có rất nhiều cống hiến, thỉnh thoảng gặp sai lầm, cũng không thể xóa bỏ tất cả những công trạng của cô ta, một gậy đánh chết cô ta được.”

“Phải, phải, Nhạc tổng cô nói rất đúng.”

Nụ cười trên mặt cục trưởng Trương càng sâu, lần nữa gật đầu liên tục.

“Như thế này đi, bảo cô ta ở trước mặt Lý Thiên Đường xin lỗi, đền bù một ít phí tổn thất tinh thần, bên phía tôi không truy cứu nữa.”

Nhạc Thanh Hà hai tay đan vào nhau để trên đùi, tư thế vắt chân ưu nhã, nhàn nhạt nói: “Còn cục cảnh sát nên xử lý chuyện này thế nào, đó là chuyện nhà của cục cảnh sát rồi.”

Nể tình cục trưởng Trương đã hạ mình, Nhạc Thanh Hà không tiếp tục quấn Bạch Linh Nhi không buông nữa, nhưng cũng không thể thật sự tính như thế, nếu không cô cũng sẽ không nói lời phía sau.

Có thể dự kiến, chức phó đội trưởng đội hình sự này của Bạch Linh Nhi đừng mơ làm được nữa.

Cục trưởng Trương đương nhiên hiểu Nhạc Thanh Hà tại sao nói như thế, nhưng cũng rất hài lòng.

Bởi vì không cần Nhạc Thanh Hà ám chỉ gì, trong cục sau khi họp khẩn cấp về chuyện này, cũng quyết định Bạch Linh Nhi không thích hợp đảm nhận chức phó đội trưởng đội hình sự nữa.

Còn kêu Bạch Linh Nhi ở trước mặt Lý Thiên Đường xin lỗi, bồi thường phí tổn thất nhất định, chuyện này hợp tình hợp lý, đánh người ta thảm như thế, đến đái ra quần rồi, không nhả ra rút tiền, cục trưởng Trương cũng cảm thấy không cho qua được.

“Đó là đương nhiên.”

Cục trưởng Trương đáp ứng, sau đó hỏi tiếp: “Không biết anh Lý Thiên Đường nằm viện hay đi làm rồi? Nếu như anh ta hôm nay đi làm, Bạch Linh Nhi đang đợi ở bên ngoài.”

Nhạc Thanh Hà mỉm cười: “Lý Thiên Đường không có nằm viện, cũng không có đi làm, tôi cho anh ta nghỉ phép ba ngày.”

“Được, vậy tôi bảo Bạch Linh Nhi ba ngày sau đến công ty xin lỗi với anh Lý.”

Cục trưởng Trương đứng dây, nói lời cáo từ.

Khi ông ta đến, trong lòng còn có hơi thấp thỏm, sợ Nhạc Thanh Hà sẽ không buông tha, thật sự muốn như thế, khó tránh không được vui, dù sao ông ta cũng không muốn, càng không dám công khai xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Nhạc ở Kinh Hoa.

Lúc đi, cụ trưởng Trương như rút được gánh nặng, tâm trạng nhẹ nhõm, còn kêu Nhạc Thanh Hà muốn tiễn xuống dưới xin hãy bừng bước.

Mẫn Nhu tự nhiên phải thay Nhạc tổng tiễn cục trưởng Trương xuống dưới, đợi sau khi ông ta lên xe mới vẫy tay cáo biệt, xoay người đi vào đại sảnh.

Hai người cũng không có nhắc đến chuyện của ông chủ Hách đó, bởi vì đó căn bản không tính là gì, ông chủ Hách lần này không chỉ bị đánh rất thảm, còn xuất huyết nhiều khiến Mẫn Nhu rút được cơn giận.

Trên ghế lại phụ trong chiếc xe chuyên dụng của cục cảnh sát, Bạch Linh Nhi đeo kính đen ngồi ở đó.

Tối qua sau khi cô ta trở về đã khóc gần như cả đêm, mắt sưng húp không có mặt mũi gặp người Lý Thiên Đường bị đánh một trận, vốn tưởng rất sảng khoái, không ngờ người thật sự sảng khoái lại là tên khốn đó, có nỗi khổ còn nói không ra, cô ta có thể không đau lòng sao?

“Ài, coi như giải quyết xong được chuyện này rồi.”

Chiếc xe sau khi lái khỏi bãi đỗ xe của tập đoàn Khai Hoàng, cục trưởng Trương mới thở dài, nói với Bạch Linh Nhi: “May mắn, người ta rất thấu tình đạt lý, tha thứ cho cô, chỉ kêu cô ba ngày sau đến xin lỗi Lý Thiên Đường, bồi thường phí tổn thất tinh thần...”

“Tôi dựa vào đâu mà phải xin lỗi anh ta?”

Cục trưởng Trương còn chưa nói xong, Bạch Linh Nhi giống như bị ong đốt, bỗng xoay người thét lên: “Đó chính là tên khốn có tiền án.”

“Dựa vào chuyện cô lam dụng tư hình với cậu ta.”

Cục trưởng Trương không ngờ Bạch Linh Nhi lại kích động như thế, không những không biết sai mà sửa, còn bày ra bộ dạng cô ta chịu thiệt thì tức giận, nước bọt bị bắn lên mặt cũng không kịp lau, mà ngoảnh đầu sang quát: “Dựa vào việc cô bôi đen mặt mũi của tất cả cảnh sát thành phố Châu Đông! Bạch Linh Nhi, cô đừng làu bàu với tôi, bây giờ tôi tuyên bố, bắt đầu từ ngày mai, cô chỉ là cảnh sát bình thường. Muốn làm thì làm, không muốn làm thì cút!”

Sau khi nhìn thấy cục trưởng Trương thật sự tức giận, Bạch Linh Nhi lập tức ngẩn ra, bắt đầu lấy ra thủ đoạn mà các cô gái quen dùng, chính là im lặng không lên tiếng, giống như kẹo cao su, bất luận dạy cô như thế nào, cô cũng phải cúi đầu tuân lệnh.

Nhưng cô ta siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay: Lý Thiên Đường, tôi cho dù thật sự khiến cục trưởng Trương hoàn toàn thất vọng về tôi, tôi không làm cảnh sát nữa, tôi cũng không tha cho anh!

Rầm!

Một tiếng sấm sét đột nhiên vang lên trên bầu trời, từ buổi chiều ông trời đã tối mặt, cuối cùng không nhịn được mà rơi lệ, dường như đang thương tiếc cho sự đả kích đau đớn của người nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.