Người Đẹp Cấp Sss

Chương 38: Chương 38: Thật sự thuận theo anh




“Vậy sao? Cô năm nay đã 88 tuổi rồi vẫn trẻ đẹp như thế, xem ra bình thường hay ăn chân giò, thì thế mới trắng trẻo, có hiệu quả dưỡng nhan.”

Lý Thiên Đường khi đang nói chuyện, cúi đầu nhìn bắp chân của Nhạc Thanh Hà, lại bị cô giơ chân hung hăng đá một cái.

Anh cũng không để tâm, cười hi hi ở đối diện Nhạc tổng, cẩn thận rót rượu cho cô, nâng ly: “Vẫn mong sếp độ lượng nhận lời chúc mừng muộn màng từ tôi.”

“Không có quà sinh nhật sao?”

Nhạc Thanh Hà nâng ly, khẽ cụng ly với anh, giọng nói lanh lảnh nghe thấy êm tai.

“Cô cho tôi ít tiền, tôi đi mua.”

“Hừ, dùng tiền của tôi mua quà cho tôi, anh thật sự cũng nghĩ ra được.”

Nhạc Thanh Hà nhấm nháp ngụm rượu vang, khẽ hừ một tiếng: “Có điều bỏ đi, thấy anh nghèo khổ sống cũng không dễ dàng gì, còn có chút bản lĩnh nhỏ như nấu cơm, lần này tha thứ cho anh.”

“Cảm ơn dì nhỏ đại nhân đại lượng, Lý Thiên Đường cảm kích vô cùng, hận không thể lập tức rơi lệ, tốt nhất có thể chảy vào trong đĩa, mới có thể thể hiện thành ý của tôi đối với cô.”

“Im, im ngay, còn nói mấy lời móc máy, cẩn thận tôi trở mặt.

“OK, ăn cơm.”

Lý Thiên Đường bắt đầu ăn, tự gắp cho mình một miếng thịt chua ngọt to, nhét vào trong miệng nhai, vừa ăn vừa tấm tắc khen không dứt: “Ài, cũng không biết là cơm ai nấu, sao lại ngon như thế chứ, gần như muốn nuốt cả lưỡi.”

Mới sống cùng Lý Thiên Đường mới một ngày, Nhạc Thanh Hà vậy mà đã thích ứng được hành vi mặt dày như thớt tự khen mình của anh, cũng thử gắp một miếng thịt ăn không ra mùi vị gì, bắt buộc phải ăn thêm vài miếng mới được.

“Mấy năm nay, anh ở bên ngoài đã làm cái gì?”

Sau khi khẽ cụng ly với Lý Thiên Đường, Nhạc Thanh Hà hỏi: “Học đại học ở đâu, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm công việc gì?”

“Đại học?”

Lý Thiên Đường cười tự giễu, mắt cụp xuống hỏi ngược lại: “Cô tưởng, loại người giống như tôi còn đi học sao?”

Nhạc Thanh Hà sững ra: “Vậy, vậy anh đã làm cái gì?”

“15 tuổi đi đánh giày trên phố, làm nhân viên rửa xe, nếu không đi làm khuân vác, chính là những việc bẩn thỉu nặng nhọc mà các cô hay nói. 17 tuổi thì làm nhân viên rửa bát trong nhà hàng, bây giờ biết nấu cơm chính là học từ khi đó, làm đến năm 20 tuổi vì xấu, ăn nhiều nên bị đuổi, chỉ đành đi khuân vác.”

Sắc mặt của Lý Thiên Đường trở nên thâm trầm, trong mắt thậm chí còn phủ một tầng sương mù, nhất thời cắn môi dưới, chứng tỏ khoảng thời gian đó của anh rất cực khổ: “Ăn không no thì đi trộm, đi cướp. Làm việc tay chân đổi lấy chân giò hầm, đủ cho mấy triệu người dân thành phố Châu Đông ăn một năm.”

Nếu như Diệp Tiểu Đao ở đây, chắc chắn sẽ cười ê răng, chỉ vào mũi của anh hỏi anh sao có thể nói dối hơn Đao gia, không biết xấu hổ sao?

Mấy năm nay, Lý Thiên Đường chịu khổ, hơn nữa những nỗi khổ của anh bây giờ, so sánh với những chuyện chính anh trải qua, căn bản không tính là chịu khổ, thậm chí có thể nói là hưởng phúc cũng không ngoa.

Dù sao lau chùi, rửa bát đũa cho người ta không có nguy hiểm đến tính mạng, không cần bị nhốt vào ngục tối, tay không giết chết một con báo châu Mỹ mới có thể ra ngoài.

Nhưng Nhạc Thanh Hà nhìn ra, nhưng lại không thể tưởng tượng được những ngày tháng khổ sở đó, thậm chí còn có hơi áy náy: Ban đầu khi tắm phát hiện bị anh nhìn trộm, thật không nên hét to lên.

Sau khi nhìn ra thần sắc áy náy trên mặt của Nhạc Thanh Hà, Lý Thiên Đường đưa tay lau mũi, cố cười thoải mái: “Ha, có điều sau này tốt hơn rồi, ở Mỹ tìm được công việc, làm mãi đến ngày gặp phải cô. Ài, hết cách, hôm đó bị cô châm lửa nên muốn...”

“Không nhắc đến chuyện hôm đó!”

Nhạc Thanh Hà quả nhiên kết thúc hứng thú muốn hỏi những chuyện trước kia của Lý Thiên Đường, nâng ly rượu nói: “Như thế này đi, nể tình anh trước đây sống rất thảm, tôi đề bạt anh làm đội trưởng đội xe. Ngoài ra, khích lệ anh có biểu hiện xuất sắc trong việc nhà, tăng thêm cho anh 24 triệu tiền phía hỗ trợ.”

Lý Thiên Đường trợn mắt, phản kích: “Cô dứt khoát nói là tiền ăn của hai chúng ta là được, còn nói mũ mão đường hoàng như thế, không hổ là gian thương.”

“Tôi cứ nói như thế, anh quản được chắc?”

Nhạc Thanh Hà lườm.

Lý Thiên Đường lập tức mềm xuống: “Được, được được, tùy cô nói thế nào cũng được. Nào, uống rượu.”

Vốn dĩ, Nhạc Thanh Hà còn hy vọng anh có thể đưa ra ý kiến ‘sửa’ phòng cho anh, cô chỉ cần giả vờ trầm tư một lúc, trong sự chờ đợi căng thẳng của anh, miễn cưỡng gật đầu đồng ý, thuận tiện kêu anh sau này nấu cơm đừng trộm lười, bắt buộc phải bày vẽ mới được, không biết con gái đều là đồng vật quen miệng hay sao?

Nhưng tên này không nói, Nhạc tổng đương nhiên sẽ không chủ động đối tốt với anh rồi.

Anh bằng lòng để muỗi đốt, không chê nóng tùy anh, dù sao cô không chịu tội.

Rất nhanh, bữa tối ấm áp dưới ánh nến đã kết thúc trong lời chúc phúc mà Lý Thiên Đường suy tư một lúc nói lần nữa, đợi sau khi anh bật công tắc, Nhạc tổng cử chỉ ưu nhã lau miệng, khi đang muốn đứng dậy, lúc này lại chìa tay phải ra.

Trong lòng bàn tay, để một đồng xu một đô.

Nhạc Thanh Hà tức giận: “Hôm nay là sinh nhật của tôi!”

“Đã qua rồi, đây là đền bù.”

“Tôi quyết định rồi, ngày này mỗi năm về sau, mới là ngày sinh nhật của tôi!”

“Cho dù hôm nay thật sự là sinh nhật của cô cũng không được, ở trên thế giới này, không có ai chỉ hưởng thụ lại không bỏ ra gì cả, đừng trở mặt, không phải chỉ là rửa bát cọ nồi sao, có chuyện gì lớn đâu.”

Tên này lại lấy câu nói hồi sáng ra khích tướng rồi.

“Tôi sẽ chiếm tiện nghi của anh sao? Hừ!”

Nhạc Thanh Hà cũng dùng giống câu trả lời đó, giật lại đồng xu, ngón cái búng lên, đồng xu khi bay lên, cô mới thấp giọng nói: “Tôi muốn mặt chữ!”

Dưới hai đôi mắt chăm chú, đồng xu đó rơi trên bàn, lăn vài vòng thì dừng lại.

Lý Thiên Đường cũng đứng dậy, ngửa đầu lên cười to: “Ha, ha ha, buổi sáng tối nói rồi mà, hôm nay, tôi là đại gia!”

“Hôm nay, là sinh nhật của tôi, hôm nay thật sự là sinh nhật của tôi!”

Nhạc Thanh Hà lẩm bẩm khóc không ra nước mắt, tốn sức rửa đống bát đĩa, mấy lần hận không thể đập xuống đất, nhưng như thế sẽ khiến tên khốn giả bộ như đại gia nằm xem TV ở ngoài phòng khách, càng vui hơn.

Chuyện mình đau, kẻ thù vui, đánh chết Nhạc tổng cũng sẽ không làm, chỉ có thể oán hận trong lòng, ngoan ngoãn đi rửa bát, bận rộn một lúc, mới lật tay chống eo đi ra, ngồi xuống như được trút bỏ gánh nặng trên sô pha.

Trong TV đang chiếu Tom and Jerry, chương trình Nhạc tổng bình thường thích xem nhất, không ngờ tên này vậy mà cũng thích xem, còn thỉnh thoảng cười phá lên, bộ dạng giống như trẻ con.

Đâu giống Nhạc tổng sau khi xem đến đoạn Jack xì hơi, nhiều nhất chỉ mỉm cười, dáng vẻ ưu nhã thanh toát, lại mê người?

“Nói với cô chuyện này.”

Nhạc tổng tối qua không nghỉ ngơi tốt, khi đưa tay lên che miệng ngáp muốn đi ngủ một giấc, Lý Thiên Đường nói chuyện.

“Mau nói, đừng lôi thôi, làm trì hoãn thời gian tôi đi nghỉ.”

Nhạc tổng lười nhác nói, khi chân chạm vào chiếc dép, mới nhớ ra cô cũng có chuyện muốn nói: “Ồ, đúng rồi, tôi nói trước. Buổi chiều, cục trưởng Trương của cục cảnh sát thành phố đến tìm tôi rồi, chuyện tối qua anh bị người ta đánh đái ra quần đã cho một lời giải thích rõ ràng rồi.”

Nghĩ đến một màn Lý Thiên Đường vậy mà phụ nữ đánh cho đái ra quần, Nhạc Thanh Hà lại thấy vui vẻ, mặc dù cô cũng biết có cảm xúc này là không đúng, dù sao tên này bây giờ có quan hệ không bình thường với cô, anh bị đánh, mặt mũi của cô cũng mất sạch không phải sao?

Chỉ là cô không nhịn được mà vui sướng, ai quản được chắc?

Ai lại dám quản thì thử xem, thật tưởng rằng cô chủ nhà họ Nhạc đặc công từng ‘đứng đầu’ nước T, biệt danh Hoa Hồng Trắng, chỉ biết trợn mắt, không thể đánh người thành đầu heo sao?

Hừ, tối qua Lý Thiên Đường chính là một tấm gương, dọa thì phải sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như thế mới thoát được một kiếp!

Nói thật, Lý Thiên Đường đối với sự xử phạt gì đó của Bạch Linh Nhi thật sự không một chút quan tâm.

Anh là nhân thời cơ mà làm gì đó người ta, nhưng hổ cái tính khí không quá tốt, chưa làm rõ sự việc thì dám lạm dụng tư hình với anh, điều này há không phải khiến những anh hùng làm việc nghĩa thấy lạnh lòng hay sao?

“Tôi xử lý như thế, anh hài lòng rồi chứ?”

Sau khi nói đơn giản một lượt, Nhạc Thanh Hà cuối cùng mới hỏi.

“Không hài lòng thì có thể được gì không? Cô cũng thay tôi làm chủ rồi, tôi nếu như đưa ra yêu cầu cao hơn, há không phải sẽ khiến Nhạc tổng rất mất mặt hay sao?”

Lý Thiên Đường rất có giác ngộ nói: “Tôi chịu chút oan ức, ăn chút đau cũng không có gì, tuyệt đối không thể để mặt mũi của bà chủ bị ảnh hưởng được.”

“Như này còn tạm, có điều tôi cảm thấy cô ta bồi thường phí tổn thất tinh thần cho anh chắc rất được, anh cũng bỏ qua cho người ta, làm người nên chừa lại một đường, ngày sau gặp lại cũng không ngượng ngập.”

Bà chủ Nhạc thâm ý dạy dỗ Lý Thiên Đường vài câu, mới hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì?”

“Hay là, ngày mai rồi nói.”

Lý Thiên Đường bắt đầu do dự: “Tối nay thấy tâm trạng của cô không tệ, sợ cô sau khi nghe xong không ngủ được.”

“Mau lên, đừng lôi thôi.”

Nhạc Thanh Hà không còn kiên nhẫn rồi.

“Buổi sáng cô đi làm không lâu, ông cụ nhà cô gọi điện đến.”

Sau khi nghe Lý Thiên Đường nói như thế, Nhạc Thanh Hà nhướn mày, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Anh có phải cáo trạng với ông nội tôi rồi không, nói tôi sắp xếp cho anh làm ở đội lái xe, còn ở không căn phòng không được như ý?”

“Ài, cô lúc quen tôi tôi cũng sống ở nơi không được như ý rồi.”

Lý Thiên Đường thở dài: “Tôi sao có thể nói mấy điều này? tôi nói, tôi bây giờ sống rất tốt. Ở trên người cô, tôi cảm nhận được sự quan tâm của mẹ.”

“Anh sẽ rộng lượng như thế?”

Hai mắt của Nhạc Thanh Hà vụt qua thần sắc không tin rõ ràng, hỏi: “Vậy anh đã nói gì với ông nội tôi?”

“Đương nhiên là cái gì có lợi cho cô thì tôi nói, tôi bây giờ trông mông vào cô, dám đắc tội cô sao?”

Lý Thiên Đường trước tiên đội mũ cao cho cô Nhạc, khi cô muốn đắc ý mỉm cười, lại không nhanh không chậm nói: “Có điều, ông cụ nói, mấy ngày nữa, mẹ cô sẽ đến thành phố Châu Đông, sống cùng với chúng ta.”

Nhạc Thanh Hà ngây ra.

Dẫn mẹ rời khỏi nhà họ Nhạc ở Kinh Hoa, là nguyện vọng lớn nhất của Nhạc Thanh Hà, vì thế cô mới đồng ý gả cho Lý Thiên Đường.

Nhưng, cô căn bản không định thật sự trở thành vợ của tên khốn này, chỉ muốn diễn kịch mà thôi.

Nhưng ông cụ Nhạc sẽ không nghĩ như thế, chỉ dựa theo những lời hứa đó với cô, muốn đưa mẹ đến thành phố Châu Đông, sống cùng đôi ‘vợ chồng son’ bọn họ.

Sau khi mẹ đến, chắc chắn có thể từ ‘hậu đãi’ mà cô dành cho Lý Thiên Đường mà nhìn ra cái gì đó.

Dựa theo tính cách của mẹ, sau khi phát hiện Nhạc Thanh Hà đang ‘chơi’ lão Nhạc, chắc chắn sẽ sợ hãi, tiếp tục thật sự thuận theo Lý Thiên Đường.

Hay là, thật sự thuận theo anh?

Nhạc Thanh Hà lòng rối như tơ vò, nhìn gương mặt ngả ngớn của Lý Thiên Đường thì muốn điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.