Chương 20
Khi Vệ Tử về đến ký túc xá, thấy Cao Đình Đình đang nhoài
người bên cửa sổ nhìn xuống, nghe tiếng mở cửa lập tức quay đầu lại, lớp mặt nạ
trên mặt cô ta đã được lấy xuống, để lộ một khuôn mặt nhọn, làn da bánh mật,
cùng với một mái tóc cắt ngắn, trông rất xinh xắn.
Đây là lần đầu tiên hai người nhìn rõ mặt nhau (lúc trước
Cao Đình Đình đắp mặt nạ), Vệ Tử đang định tìm chuyện gì đó để nói thì Cao Đình
Đình tranh nói trước: “Anh chàng đẹp trai dưới lầu ấy tên là gì? Bạn trai của
cô à? Trông thật phong cách!”.
Vệ Tử chớp mắt, đáp: “Nhiệm Nam Hoa, không phải, ý cô nói
đến người hay chiếc xe?”.
Cao Đình Đình ngây người một lúc, rồi cười khúc khích: “Thì
cũng thế cả thôi mà. Cả người và xe đều rất phong cách. Bạn trai của cô không
phải là anh ta, vậy cái người đầu tiên đưa cô về thì sao?”.
Biết rằng Cao Đình Đình muốn nói tới Thời Viễn, Vệ Tử lắc
đầu: “À, cũng không phải”.
Cao Đình Đình mở to mắt: “Vậy rút cục là ai?”.
Vệ Tử cảm thấy có phần khó xử: “Thực ra tôi vẫn chưa có
người yêu, còn cô?”. Cô định chuyển đề tài sang Cao Đình Đình, nhưng đáng tiếc
là không được, Cao Đình Đình lại sán gần hơn một chút: “Khoan hãy nói về tôi,
cô xinh đẹp như vậy, sao có thể chưa có bạn trai được?”.
“Thì là chưa có thôi.” Thấy ý định không thành, Vệ Tử cúi
đầu thu dọn đồ đạc. Mặc dù bọn Dương Sương tò mò, tinh quái nhưng dù sao vẫn
biết che giấu một chút, nhất là trong hoàn cảnh mọi người chưa quen nhau lắm,
nhưng người bạn mới cùng phòng này, xem ra còn tinh quái hơn cả bọn Dương
Sương.
May mà đúng lúc đó điện thoại của Cao Đình Đình đổ chuông,
sau khi mở máy cô ta lui vào một góc của căn phòng, giọng nhỏ hơn hẳn, thỉnh
thoảng lại cười rất điệu đà, từ kinh nghiệm của Lưu Hiểu Tinh, Vệ Tử phân tích,
chắc hẳn người ở đầu dây bên kia là một chàng trai.
Khẽ thở dài một cái, Vệ Tử vội cầm lấy đồ đi tắm.
Tắm xong, nằm lên giường, mặc dù rất mệt mỏi nhưng mãi chẳng
ngủ được, những chuyện trước đây cứ lần lượt hiện lên trong tâm trí cô.
Về chuyện yêu đương, ngay từ hồi còn nhỏ mẹ cô đã nghiêm
khắc nhắc nhở, cấm cô tuyệt đối không được yêu sớm, đồng thời đưa ra hàng loạt
ví dụ chứng minh cho sự nguy hiểm của việc đó: Ví dụ một người X vì yêu đương
sớm nên không thi đỗ vào đại học, bây giờ trở thành thanh niên không nghề
nghiệp; ví dụ một người Y vì liên quan đến chuyện nam nữ đã đưa lưu manh đến
đánh người gây thương tích, hiện đang bị giam trong trại cải tạo; ví dụ một
người tên Z vì thất bại trong chuyện yêu đương sớm bị chặt đứt bàn tay vân vân
và vân vân, cứ ví dụ sau lại nghiêm trọng hơn ví dụ trước, đến cuối cùng là một
bài học đầm đìa máu me.
Sau khi bước vào tuổi dậy thì, mặc dù bên cạnh lúc nào cũng
có những cậu bạn học tỏ ra rất quan tâm, nhưng Vệ Tử vẫn không hề có ý định yêu
đương sớm. Các bạn nữ không để ý đến cô, còn cô lại không thèm để ý đến các bạn
trai, nên hình ảnh cô để lại trong lòng rất nhiều bạn bè là một người cô độc,
hướng nội.
Mãi cho tới sau khi vào đại học, mẹ cô vẫn còn nhắc nhở: “Là
học sinh vẫn nên lấy việc học làm trọng”. Lần đầu tiên cô đã không nghe theo
lời của mẹ nên mới tạo nên mối nghiệt duyên với Trác Bằng Phi, và từ đó trở đi,
cô giống như đứa trẻ bị bỏng vì chơi lửa, không bao giờ dám bước chân tới vùng
cấm nữa.
Có thể vì cô chưa thực sự trưởng thành nên chưa đủ thông
minh và khả năng để đón nhận một tình cảm tốt đẹp đến thế, Vệ Tử biện hộ cho
mình như vậy.
Rồi dòng ký ức lại nhảy đến màn vừa xảy ra dới chân lầu: Sau
khi nghe những lời thông báo như sấm nổ bên tai của Nhiệm Nam Hoa, Vệ Tử đứng
há hốc miệng một hồi lâu, mãi sau mới nghĩ ra từ để trả lời: “E rằng không
được”.
“Vì sao?” Giọng nói có vẻ ôn tồn lúc trước giờ đây giảm đi
rất nhiều, Nhiệm Nam Hoa lại nheo đôi mắt “rất tây” của mình lại, khiến bầu
không khí xung quanh chứa đầy vẻ nguy hiểm.
Nhưng anh ta đã quên mất một điều rằng Vệ Tử là người không
bị lung lay trước cường quyền, nên cô bình tĩnh phân tích: “Vì anh căn bản
không có cơ hội, ngày mai tôi phải cùng mọi người đi tập huấn cho cán bộ mới
nhận việc tại Trung tâm tấp huấn ở ngoại thành, đến khi kết thúc khóa tập huấn
cũng phải tới bốn mươi ngày!”.
Huấn luyện mới vào nghề, đó là chuyện liên quan đến miếng
cơm manh áo của cô, Vệ Tử cố ép mình vào giấc ngủ để có đủ sức lực và tinh thần
đối diện với tất cả những gì trong tương lai, còn chuyện tình cảm thì... đợi
sau hãy nói!
Giai đoạn đầu của tập huấn là huấn luyện quân sự, học viên
bao gồm những người thuộc các lứa tuổi khác nhau, từ các sinh viên hơn hai mươi
tuổi vừa tốt nghiệp đại học đến các thạc sĩ, tiến sĩ ba, bốn mươi tuổi. Một
nhóm những “thanh niên” lớn tuổi không thể nghĩ rằng mình đã nhiều tuổi như vậy
rồi, mà vẫn phải qua huấn luyện những nội dung quỷ quái trong doanh trại quân
đội. Nhất là người huấn luyện lại là những tiểu đội trưởng mới chỉ mười tám,
mười chín tuổi đang tràn đầy sức lực, chưa có nhiều kinh nghiệm sống nhưng
không biết nể nang, vì thế mà ngày đầu tiên vừa tới, mọi người đã luôn mồm kêu
khổ.
Khó khăn lắm ngày huấn luyện đầu tiên cũng kết thúc. Về đến
phòng ở, Cao Đình Đình lập tức soi gương rồi nhảy dựng lên gào khóc: “Thế là
xong! Cả một kỳ chăm sóc của tôi, một ngày ba lần đắp mặt nạ làm đẹp trắng da,
rồi còn cả hai tháng nhịn không đi biển nữa, thế mà bây giờ... bây giờ đều uổng
phí mất rồi!”.
Nắng tháng Chín tuy không gay gắt lắm, nhưng vào tiết trời
thu thì sức tàn phá của tia cực tím vẫn không thể coi thường được, nước da của
Cao Đình Đình vốn hơi sẫm, phơi nắng lại càng dễ đen hơn, kết quả của một ngày
huấn luyện ngoài trời rất rõ rệt.
Vừa cuống quýt tìm mặt nạ để đắp, Cao Đình Đình vừa tức giận
chửi rủa: “Huấn luyện viên đáng băm vằm, bảo anh ta là vào chỗ bóng mát dưới
gốc cây để huấn luyện thì không chịu, cứ nhất định lôi chúng ta ra thao trường,
chỗ không có cái gì che để tập. Đợi đến khi kết thúc khóa huấn luyện này, xem
tôi sẽ xử lý anh như thế nào!”.
Vệ Tử nhìn lớp mặt nạ trắng như tuyết trên mặt cô ta với hai
lỗ trên mặt lóe lên ánh nhìn giận dữ và lỗ bên dưới để lộ những chiếc răng
trắng, không hiểu sao lại muốn cười, nhưng rồi nghĩ làm như thế không ổn, bèn
cố nín cười, khuyên: “Vẫn chưa đến nỗi, thực ra da của cô rất đẹp, màu nâu là
màu đẹp, đừng đắp mặt nạ nữa, vì trong đó có chứa chì, không tốt cho sức khỏe”.
Đây là những lời mà mẹ cô từng nói, bà làm nghề y nhiều năm, hơn nữa thường
xuyên trong lĩnh vực làm đẹp nên chắc chắn không phải là những lời nói dối.
Không ngờ, Cao Đình Đình nghe những lời này xong, ánh mắt
càng thêm dữ dằn: “Cô im đi! Người không trong cuộc làm sao biết được, người
không bị nắng làm cho đen đi thì không có tư cách khuyên tôi!”.
Vệ Tử lập tức ngây người trước tiếng quát tháo của Cao Đình
Đình, cô vội thu dọn đồ đạc của mình, không dám nói thêm câu nào nữa.
Sau hơn mười phút im lặng thì tiếng kẻng báo đến giờ tập
trung ăn tối, Vệ Tử cầm cặp lồng cơm lên, mấy lần quay lại nhìn Cao Đình Đình
đang đắp mặt nạ, mặc quần ngắn nằm trên giường, định nói nhưng rồi lại thôi.
Có lẽ cảm giác được điều đó, nên Cao Đình Đình hừ một tiếng:
“Đồ hẹp hòi, có thế mà giận không thèm để ý đến tôi nữa à?”.
Vệ Tử thở phào một cái: “Tôi tưởng cô vẫn còn giận, cô đi ăn
cơm cùng tôi hay để tôi lấy về cho?”.
Cao Đình Đình khẽ mấp máy môi, một lúc sau mới ném ra một
câu: “Cô cứ đi ăn đi, không cần lấy về cho tôi đâu, cơm ở đây khó ăn chết đi
được”. Tuy vẫn là những lời ca cẩm nhưng ngữ điệu lúc này đã dịu đi rất nhiều.
Trước giờ ăn cơm mà cũng phải tập trung điểm danh, khi gọi
đến Cao Đình Đình, Vệ Tử đáp thay cho cô ta: “Cao Đình Đình bị mệt, nói không
ăn cơm tối”. Còn trong lòng không vui thì thôi vậy.
Thầy giáo phụ trách đội chau mày, nói: “Bị mệt thì phải
xuống quân y, không ăn cơm làm sao được?”. Thấy Vệ Tử dường như không thể giải
thích được, ông bèn quay sang nói với cả đội: “Chúng ta đã tới huấn luyện quân
sự thì phải hoàn toàn chấp hành kỷ luật đối với quân nhân, tất cả mọi việc đều
phải xin phép, thể dục buổi sáng và ba bữa ăn không có lý do thì tuyệt đối
không được vắng mặt!”.
Bữa tối diễn ra theo kiểu tự chọn, mọi người lấy thức ăn xong
thì tốp năm, tốp ba ngồi rải rác khắp nơi, ngoài Cao Đình Đình, Vệ Tử không
quen biết bất cứ ai nên đành ngồi một mình. Vừa mới ăn được vài miếng thì nghe
thấy mấy cô gái ở bàn phía sau bàn tán.
“Cô ta đúng là rất ngang bướng, ngày đầu tiên mà đã dám không
tới ăn cơm.”
“Cô ta không ăn thì phải chịu đói, bận gì đến cậu.”
“Cô ta còn lâu mới chịu đói. Cậu không nhìn thấy lúc cô ta
đến làm thủ tục à, mang theo mấy cái túi to tướng, chắc hẳn trong đó có không
ít đồ ăn vặt.”
“Mình nghe nói bố cô ta cũng chỉ là thị trưởng một thành phố
nhỏ, vậy mà sao ra vẻ thế, xe tiễn cô ta còn lái vào tận trung tâm huấn luyện
nữa kia!”
“Vậy thì cậu không biết rồi, mặc dù bố cô ta không phải là
quan to, nhưng lại có một cô con gái tốt, mà con gái thì có thể có một người
chồng tốt, người tiễn cô ta là...” Nói đến đây họ hạ thấp hẳn giọng xuống, Vệ
Tử biết rằng bọn họ đang nói tới Cao Đình Đình, mặc dù nghe lén chuyện của
người khác là không tốt, nhưng cô không nén được sự tò mò, không ngờ ngay lập
tức nghe thấy những người kia nhắc đến tên mình.
“Thế à?” Giọng một cô bỗng cất cao, “Đúng là không nhận ra,
cô ta cũng chẳng xinh đẹp gì, nếu có hình thức như Vệ Tử thì còn có thể”.
“Cậu thì biết gì?”
Giọng của một cô khác đầy vẻ coi thường. “Thời buổi này nếu chỉ xinh đẹp không
thôi cũng chẳng có tác dụng, còn cần phải biết tính toán, biết thủ đoạn, cậu
không thấy Cao Đình Đình tốt nghiệp trường nào à?”.
“Thì ra là như vậy, sinh viên nữ của trường ấy...”
“Vệ Tử, sao cô lại ngồi ăn một mình thế?” Bị hỏi bất ngờ, Vệ
Tử giật nảy mình, vội nuốt miếng cơm trong miệng, đứng dậy chào: “Thầy Lưu”.
“Cô ngồi xuống ăn tiếp đi, đứng dậy làm gì?” Thấy giáo hướng
dẫn Lưu Bân bê đĩa thức ăn ngồi xuống phía đối diện với Vệ Tử. Cô không dám
dỏng tai lên nghe lén chuyện của những người ở bàn sau nữa, mà chăm chú vào
việc ăn cơm.
“Vệ Tử, cô có sở trường gì về văn nghệ không?” Lưu Bân vửa
ăn vừa hỏi.
“Sao ạ?” Vệ Tử có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp rất thật thà:
“Không ạ, em không có bất cứ sở trường nào”.
Đột nhiên Lưu Bân cười khà khà: “Thời buổi này những người
khiêm tốn như cô không nhiều. Bây giờ khác hẳn ngày xưa, khi cần khiêm tốn thì
phải khiêm tốn, khi cần thể hiện thì phải biết thể hiện. Sắp đến tết Trung thu
rồi, trung tâm huấn luyện muốn tập trung tất cả học viên mới, tổ chức một buổi
dạ hội, nên cần chọn ra hai người dẫn chương trình, một nam, một nữ, tôi cảm
thấy cô rất phù hợp”.
Suýt nữa thì Vệ Tử bị nghẹn, cô nấc mấy cái rồi mới mở miệng
được: “Thầy Lưu, thật sự không phải là em khiêm tốn mà đúng là từ trước tới nay
em chưa dẫn chương trình bao giờ!”. Trời ơi, cô vốn là người được mệnh danh “có
trở ngại về ngôn ngữ”, bảo cô dẫn chương trình, có khác gì là giết cô!
“Nhìn cô kìa, chưa chi đã rút lui rồi, sao lại không dũng
cảm thử một lần xem! Cô cứ yên tâm, dẫn chương trình rất đơn giản, không phức
tạp như các tiết mục vui chơi trên tivi đâu, những lời cần nói đã có người
chuẩn bị trước cho cô rồi, cô chỉ việc học thuộc đến lúc đó nói lại là được
thôi mà.”
Nếu đã như vậy thì sao cứ phải chọn cô? Vệ Tử đang định nói
thì bị Lưu Bân đưa tay ngăn lại: “Dạ hội Trung thu, có rất nhiều lãnh đạo của
Bộ đến dự, và cả đại biểu của các phòng ban Huấn luyện, Tuyên truyền, Nhân sự,
Tổ chức động viên phụ trách chúng ta đến nữa, nếu có thể xuất hiện trước họ,
thì con đường tiến thân sau này cũng dễ dàng hơn. Vệ Tử, tôi dành cơ hội này
cho cô là để giúp cô đây, cô không nên không biết thế nào là tốt, xấu như vậy”.
Mấy lời cuối cùng của Lưu Bân chứa đựng vẻ không bằng lòng
và có phần nghiêm khắc, Vệ Tử nhìn thấy trên khuôn mặt trắng trẻo của ông không
hề có nụ cười nào, nên không dám lên tiếng phản bác nữa mà đành lặng lẽ gật
đầu.
Chương 21
Cao Đình Đình thấy trước khi đi ăn cơm Vệ Tử còn rất bình
thản, thế mà lúc về lại có vẻ cực kỳ tâm trạng, bèn lên tiếng hỏi: “Sao, Lưu
Bân mắng cô à? Có phải vì tôi không đi ăn cơm không?”.
Vệ Tử gật đầu, rồi lập tức lại lắc đầu: “Không phải vậy, ông
ấy chỉ nói rằng lần sau nếu cô không đi ăn cơm hoặc không thể ra thao trường
luyện tập thì nhất định phải xin phép ông ấy”.
Cao Đình Đình “ừ” một tiếng, rồi lại hỏi với vẻ thắc mắc: “Vậy
sao mặt cô lại ỉu xìu như vậy, bị ăn hiếp à?”.
Vệ Tử nghe nói vậy lại càng thấy uể oải hơn, bụng thầm nghĩ,
bị ăn hiếp còn dễ chịu hơn là chuyện này, nhìn vẻ mặt tò mò của Cao Đình Đình,
cô không nén được đành nói thật: “Thầy Lưu bảo tôi dẫn chương trình trong dạ
hội Trung thu”.
Cao Đình Đình mở to mắt, kêu lên: “Dẫn chương trình? Chuyện
hay quá còn gì, đó là cơ hội để cô xuất hiện trước mọi người, để tôi nghĩ xem
nhé, xem phía nam sinh thì có ai đẹp trai để cùng dẫn với cô...”.
Vệ Tử vội ngăn cô ta lại: “Nhưng tôi làm không được, hễ cứ
nói trước đám đông là tôi lại cuống lên, chỉ sợ rằng đến lúc đó thì ê mặt”.
Cao Đình Đình nhìn Vệ Tử từ trên xuống dưới một lượt, thấy
vẻ mặt cô rất nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa, bỗng nhiên nhếch môi lên cười:
“Nếu đã như vậy, cô hãy nói với Lưu Bân để tôi làm thay cô cho”.
Đi đi lại lại trong phòng không biết bao nhiêu vòng, cuối
cùng Vệ Tử dốc hết can đảm nói với Cao Đình Đình: “Tôi vẫn không dám đi một
mình, hay là cô đi cùng tôi tới đó để nói?”.
Cao Đình Đình đáp với vẻ đắc ý: ”Tôi thì không có vấn đề gì,
chẳng qua tôi thấy cô khó khăn tôi mới giúp, nếu tôi đi cùng với cô tới đó lại
có vẻ như tôi muốn nổi trội, cô vẫn nên đi một mình thì hơn”.
Thế là, trong đầu Vệ Tử hình dung ra hai tình huống: Tình
huống thứ nhất là sau khi cô run rẩy lắp bắp đưa ra đề nghị như con dâu trước
bố mẹ chồng xong, điều chờ đón cô không chỉ là sự thất vọng và chỉ trích của
Lưu Bân, mà còn có cả sự khinh bỉ, khinh bỉ sự bất lực và nhút nhát của cô;
tình huống thứ hai là cô đồng ý làm người dẫn chương trình, thế rồi trước đám
đông cô bỗng nhiên câm như hến, đứng ngây ra trên sân khấu không biết làm gì.
Vệ Tử lại tiếp tục đấu tranh tư tưởng, phân tích nỗi đáng sợ
của hai tình huống nói trên, vẫn quyết định chọn tình huống thứ nhất, vì như vậy
chỉ một mình cô bị mất mặt và cũng chỉ là trước mặt của thầy giáo chỉ đạo, còn
sự lựa chọn thứ hai không khéo sẽ làm liên lụy đến cả đội học viên mới, họ vừa
mới được học về bài tinh thần đồng đội, cô vẫn nhớ như in!
Lại tới giờ ăn cơm, lần trước thì không thể không một mình
một bàn, nhưng còn lần này cô phải chọn mãi mới được một chiếc bàn chưa có ai
rồi ngồi xuống, sau đó cứ ngoái đầu nhìn ra để đợi Lưu Bân đến.
Chờ tới lúc mỏi cả cổ cô mới thấy Lưu Bân lấy xong thức ăn
và bước đến bàn, Vệ Tử vui mừng quay đầu lại giả bộ như đang chăm chú ăn. Đoán
chừng Lưu Bân sắp đi tới nơi, Vệ Tử ngẩng đầu lên định nói ra câu mà cô đã
chuẩn bị từ trước: “Thầy Lưu, mời thầy ngồi xuống đây”.
Nhưng trong lúc ngẩng lên Vệ Tử đồng thời nhận ra rằng có
điều không ổn, Lưu Bân không hề nhìn cô mà đi thẳng tới bàn của mấy chàng trai
ở bàn khác.
Tình huống xảy ra không như dự định, trong đầu Vệ Tử vội suy
nghĩ xem có cơ hội khác hay không, nên cũng chỉ và quấy quá mấy miếng cho xong
chuyện, còn mắt thì cứ nhìn về phía bàn Lưu Bân ngồi.
Vừa mới nhìn được một lúc thì có người ở bên đó gọi: “Vệ Tử,
đến đây ngồi cùng đi, việc gì phải ngồi một mình như thế!”. Người gọi là một
chàng trai, tiếng to và vang khiến cho tất cả những người trong nhà ăn đều đổ
dồn mắt lại.
Vệ Tử cúi đầu xuống và cơm theo bản năng, nhưng cũng không
dám coi thường ánh mắt chăm chú của người khác, càng không dám coi thường lời
mời tiếp theo của một chàng trai khác: “Tới đây ăn cùng đi, một mình ăn chán
lắm”. Rồi người ấy lại quay sang nói với những người cùng bàn: “Mấy anh em ngồi
lui vào để chỗ cho người đẹp”, tiếp sau đó là tiếng xê dịch của những chiếc
ghế.
Mặc dù mặt đỏ bừng như quả cà chua, chỉ muốn chui xuống đất,
nhưng Vệ Tử đành phải bê đĩa cơm lên đi về phía họ, trước những lời mởi nhiệt
tình như vậy, nếu cô từ chối thẳng thừng thì từ nay về sau đừng nghĩ đến chuyện
kết thân với mọi người, điều thông thường này cô rất hiểu.
“Vừa may, khi dẫn chương trình cô phải phối hợp với Lý Lỗi,
vì thế làm quen trước một chút cũng sẽ tốt hơn.” Lưu Bân vừa ăn vừa cười, nói
với Vệ Tử.
Vệ Tử ngẩng cái đầu nãy giờ cứ cúi gằm lên, chạm phải một
đôi mắt sáng rực lúc này đang nhìn mình không chớp, thì ra đó là người chào cô
lúc trước.
“Lý Lỗi và Vệ Tử cùng dẫn chương trình, chiều cao và ngoại
hình tương đối phù hợp, có điều Vệ Tử rất khiêm tốn lại e dè, Lý Lỗi, cậu phải
chú ý quan tâm, giúp đỡ cô ấy đấy nhé.” Lưu Bân phân tích, tiện thể dặn dò.
“Tất nhiên rồi ạ, có cơ hội được phục vụ người đẹp là điều
vinh hạnh của em!” Lý Lỗi tỏ ra là người rất thích nói, và tính cách cũng tốt,
vì anh ta vừa dứt lời thì xung quanh vang lên những tiếng “xùy”, nhưng Lý Lỗi
không tỏ ra tức giận mà vẫn vui vẻ như thường.
Ở một chiếc bàn lớn với gần chục con người mà chỉ có một
mình cô là con gái, tuy Vệ Tử không đến mức ngồi không yên nuốt không trôi,
nhưng cũng thấy rất ngượng, cô vội vàng và nốt chỗ cơm trong bát rồi tìm cách
tháo lui.
Chính vì như vậy không những không tìm được cơ hội từ chối,
mà còn làm quen với cả người dẫn cùng mình, Vệ Tử cảm thấy càng rối trí hơn.
Đang cân nhắc xem có nên một mình đến gặp Lưu Bân nói về vấn đề này không thì
chuông điện thoại trong khu ký túc xá vang lên, nghe tiếng thì biết đó là cuộc
gọi nội bộ, không biết có phải là của Lưu Bân không?
“A lô, Vệ Tử phải không? Tôi là Lý Lỗi đây.” Vệ Tử nghe thấy
những lời ấy, suýt nữa thì chẳng kịp phản ứng, vì giọng nói đó rất mềm mại rõ
ràng, hoàn toàn khác với giọng nói sang sảng lúc ở nhà ăn, nhưng rồi cô lập tức
nhớ đến cái danh “người dẫn chương trình” đáng thương của mình.
“Bây giờ cô có thời gian không, chúng ta tới phòng tự học để
cùng xem lời dẫn, được không?” Lý Lỗi nói với vẻ vô cùng nhiệt tình.
“Chuyện ấy, Lý Lỗi này, tôi vẫn chưa kịp nói, tôi sợ rằng
mình không làm nổi người dẫn chương trình đâu.” Vệ Tử giải thích một cách khó
khăn, rồi bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ: “Hay là anh nói với thầy Lưu
được không? Nói rằng tôi ngốc lắm, không sao nhớ được lời thoại, hoặc là nói
anh không muốn dẫn chương trình cùng với tôi”. Con người Lý Lỗi xem ra rất
nghĩa khí, một chút chuyện nhỏ này không lẽ lại từ chối.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, đến khi nói tiếp thì giọng
của Lý Lỗi có vẻ trầm hẳn xuống: “Vì sao? Cô chưa nhìn thấy lời thoại làm sao
biết sẽ không nhớ được, có phải là, thực ra cô không muốn dẫn cùng với tôi chứ
gì?”.
“Không phải, không phải thế!” Vệ Tử vừa lắc đầu vừa xua tay,
một hồi lâu sau mới nhớ ra đối phương không thể nào nhìn thấy những động tác đó
của cô, cô vội giải thích: “Vấn đề là ở bản thân tôi!”.
“Trong điện thoại không thể nói rõ được, chúng ta tới phòng
tự học để nói chuyện, được không?” Lý Lỗi quyết định.
Khi tới phòng tự học, Vệ Tử mang theo một khuôn mặt áy náy
giải thích với Lý Lỗi rằng, mình là người mắc bệnh “gặp trở ngại về ngôn ngữ”.
Lý Lỗi nghe xong, cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên
ngẩng đầu lên cười, nói: “Đó không phải là bệnh, chẳng qua vì cơ hội để cô nói
trước đám đông không nhiều mà thôi, chỉ cần luyện tập mấy ngày là ổn. Trước đây
tôi cũng không hay nói, sau đó thì chú ý rèn luyện về mặt này, kết quả không
chỉ tài ăn nói có tiến bộ mà tính cách cũng có phần thay đổi, sao lại không bắt
đầu thử từ bây giờ nhỉ?”.
Vệ Tử còn đang định phản đối thì Lý Lỗi đã nói: “Thực ra,
khả năng ăn nói có vai trò rất quan trọng tới sự phát triển của một con người,
ví dụ như cô làm rất nhiều nhưng lại không biết nói thì cũng không thể khiến
người khác hiểu cô được. Hơn nữa, cơ hội thường qua rất nhanh, đến một môi
trường mới, nếu dành cho cô cơ hội đầu tiên mà cô không biết nắm bắt, thì sẽ để
lại cho người ta một ấn tượng tương đối xấu, sau này muốn có cơ hội cũng khó”.
Vệ Tử đáp với vẻ khó khăn: “Tôi thì lại sợ sau khi bước lên
sân khấu rồi mới thực sự để lại ấn tượng xấu cho mọi người”. Cứ âm thầm lặng lẽ
chẳng hơn là tiếng xấu lan truyền sao.
Lý Lỗi lấy ra mấy tờ bản thảo, nhìn Vệ Tử, nói: “Những lời
cần thiết tôi đã viết ra cả rồi, chỉ cần cô học thuộc là được, cứ theo như cách
nói của thầy Lưu, chúng ta đi con đường an toàn, thầy ấy còn chuẩn bị hai người
khác thỉnh thoảng pha trò trong các tiết mục trò chơi”.
Vệ Tử đón lấy tờ giấy từ tay Lý Lỗi, nhìn vào những lời
thoại trên đó được viết rất rõ ràng như kịch bản, ngay cả đến động tác cũng
được để trong dấu ngoặc rành mạch, hơn nữa từ ngữ được dùng trong đó cũng rất
trau chuốt, cứ như thơ, như nhạc. Xem xong, Vệ Tử ngẩng lên, lần đầu tiên cô
quan sát kỹ chàng trai trước mặt.
Cảm giác được cái nhìn ấy của cô, Lý Lỗi đưa tay ra sờ gáy,
cười hì hì: “Tạm thời như vậy, trong đó có chỗ thì tải từ trên mạng xuống, có
chỗ thì mọi người góp ý cho”.
Chuyện đã đến nước này, nếu Vệ Tử cứ kiên quyết từ chối thì
có vẻ làm kiêu, hơn nữa cô thực sự không muốn bị Lưu Bân “khinh bỉ”.
Thời gian sau đó, cô không ngừng làm công tác tâm lý cho
mình: “Nhất định mày làm được, cứ học thuộc lời, rồi coi tất cả dưới sân khấu
như những hòn đá!”. Vệ Tử nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên lên sân khấu, đọc
thuộc lòng trước những hòn đá, có gì mà sợ?
Chỉ có điều khi đối diện với Cao Đình Đình cô thực sự thấy
áy náy: “Xin lỗi, tôi vẫn không có đủ dũng khí để gặp thầy Lưu, hơn nữa, Lý
Lỗi...”.
Cao Đình Đình cười ha ha, ngắt lời cô: “Lý Lỗi rất đẹp trai
chứ gì, không sao, tôi hiểu mà”.
“Sao cơ?” Nhìn nụ cười có phần ấm áp của Cao Đình Đình, Vệ
Tử đỏ bừng mặt: “Cô nói linh tinh gì thế”.
Cao Đình Đình đáp bằng vẻ rất nghiêm túc: “Cô chưa nghe thấy
gì à? Mọi người đang đồn cô với Lý Lỗi yêu nhau đấy, hơn nữa...”.
“Hơn nữa cái gì?” Vệ Tử có một dự cảm không lành.
“Hơn nữa là cô đeo đuổi anh ta.” Cao Đình Đình cười, nói:
“Mặc dù tôi cảm thấy rất ít có khả năng đó, nhưng họ nói với những chứng cứ rất
cụ thể, nói là cô vì anh ta đã chủ động đến ăn cơm cùng với đám con trai, còn
đề nghị với thầy Lưu cho mình cơ hội này, sau đó hẹn Lý Lỗi đến phòng tự học
lấy cớ là bàn về nội dung dẫn chương trình để bày tỏ với anh ta”.
Thấy Vệ Tử cứ trợn mắt há mồm ra nhìn, Cao Đình Đình vội bổ
sung: “Tất nhiên là tôi hiểu cô, ít nhất thì tôi cũng biết ngay từ đầu cô không
muốn làm người dẫn chương trình, nhưng người ngoài lại không biết nội tình”.
Đúng thế, lúc mới bắt đầu cô cũng không muốn làm, nhưng sau
khi quen người cùng dẫn là Lý Lỗi, cô đã thay đổi ý định, đến bây giờ ngay cả
đến Cao Đình Đình cũng không thể bỏ được mối nghi ngờ.
Cô phải làm gì bây giờ, nói một đằng làm một nẻo, lại tìm
đến thầy Lưu Bân xin rút lui? Nếu như vậy thì coi như Lý Lỗi không nói câu gì,
cô sẽ coi thường sự yếu hèn và vô dụng của chính mình, thôi, kệ, chết thì chết,
cũng chẳng phải cô chưa trải qua những lời đồn đại bao giờ!