Vệ Tử kêu lên: “Mẹ!”.
“Ở vùng này còn không ít thị trấn như thế này, còn có rất nhiều người mắc bệnh song không có tiền để khám chữa.” Hà Linh Tố đưa tay vuốt tóc Vệ Tử, trong mắt đầy ắp yêu thương và cả vẻ lưu luyến: “Con lớn rồi, hoàn toàn có thể tự chăm sóc cho bản thân, còn mọi người cần mẹ, từ trước đến giờ mẹ chưa bao giờ cảm thấy mình lại quan trọng với mọi người như thế”.
Vệ Tử nhìn chằm chằm vào mẹ, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Vậy thì con sẽ ở lại đây với mẹ”.
Chương 53
Hà Linh Tố kiên quyết phản đối đề nghị ở lại của Vệ Tử, lý
do là cô không biết khám bệnh, ở đây không cần cô. Nghe thấy thế, Vệ Tử liền
kêu lên: “Con không biết khám bệnh, nhưng vừa nãy bác trưởng thôn chẳng nói rồi
sao? Nơi đây còn cần giáo viên, cần mở một trường tiểu học Hy Vọng!”.
Hà Linh Tố thở dài: “Trong thị trấn này, những người mắc
bệnh nặng hiện không còn nhiều nữa, một thời gian sau mẹ có thể sẽ chuyển đến
nơi khác, con định mở trường tiểu học Hy Vọng đó ở đâu?”.
Vệ Tử mở miệng, giận dỗi nói: “Ở đâu con cũng mở!”.
Cuối cùng kết quả thương lượng là, Vệ Tử dù sao cũng vẫn còn
hai tháng nghỉ hè, trước mắt ở lại đây giúp đỡ cho mẹ cô, sau đó sẽ bàn bạc
tiếp.
Suy nghĩ của Hà Linh Tố là, Vệ Tử mặc dù từ nhỏ đều rất nghe
lời người lớn, bà dạy dỗ cô cũng cực kỳ nghiêm khắc, nhưng thực sự cô chưa nếm
trải khó khăn gian khổ trong cuộc sống, sau một thời gian ở đây không chịu được
sự khắc nghiệt của thiên nhiên thì sẽ quay về thôi.
Điều mà bà không biết là, con gái bà bây giờ không còn giống
như trước nữa. Thời gian gần đây đã xảy ra bao nhiêu chuyện, khiến tư tưởng của
Vệ Tử có sự thay đổi rất lớn. Đôi lúc cô suy nghĩ, con người ta rốt cuộc chia
làm mấy hạng? Có người sống ở thủ đô hô phong hoán vũ một tay che cả bầu trời,
như chủ nhiệm Mã; có người bôn ba khắp nơi chỉ để kiếm bát cơm manh áo, giống
như cô một năm về trước và rất nhiều học sinh phổ thông vừa mới tốt nghiệp ra
trường; có người sống trong thành phố sòng bạc tiêu tiền như rác, có người lang
thang đầu đường xó chợ không có nhà để về; có người ăn sung mặc sướng, có thể
thu hút sự chú ý của hàng vạn người, đi tới đi lui đến khắp mọi nơi trên thế
giới; có người từ lúc sinh ra đến lúc chết buộc phải sống ở một nơi, chẳng hề
biết đến gì khác ngoài cuộc sống qua ngày, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc,
khi mắc bệnh không được khám chữa.
Từ sự hiểm ác đáng sợ của chốn quan trường ở Bắc Kinh, đến
sự phồn thịnh của thành phố sòng bạc ở Mỹ, tiếp đó là sự thảnh thơi và sung túc
ở Úc, lại đột nhiên đến một nơi như thế này, sự đối lập và chênh lệch nhau quá
mức khiến Vệ Tử bắt đầu suy nghĩ lại về cuộc đời mình.
Con người ta sống rốt cuộc là vì cái gì? Nhìn Cát Minh
Thăng, nhìn mẹ mình, cô cảm thấy họ dường như đã tìm được cho mình phương hướng
của cuộc đời, để kiên trì tiếp tục sống, còn cô thì lại đang thấy rất mông
lung.
Không tìm thấy đáp án ở những nơi phía trước, để thoát khỏi
sự mông lung này, cô quyết định ở lại để tự mình đi tìm lời giải đáp.
Cát Minh Thăng không bình luận gì về quyết định của Vệ Tử,
chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy hàm ý, sau khi xác định cô không cùng ông quay về
thành phố, ông liền cùng tài xế lên xe rời đi, trước khi đi còn đưa cho Hà Linh
Tố chiếc va li dự bị đựng thuốc để ở cốp xe.
Như Vệ Tử thấy, cô gái tên Tiểu Hồng kia do đã học mấy năm
tiểu học nên được Hà Linh Tố chọn làm người giúp đỡ bà, cô ấy thông minh hoạt
bát, chân tay cũng cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ trong mấy tháng theo bà, cô ấy đã học
làm được không ít việc.
“Sau khi mẹ rời khỏi nơi này, cô ấy có thể thay mẹ xử lý một
số bệnh đơn giản trong vùng”, Hà Linh Tố nói với con gái, “Tiếc là số người biết
chữ ở đây không nhiều, cho dù có thì cũng vì sợ để lỡ việc nhà nông mà không
tạo điều kiện cho con cái. Bố mẹ của Tiểu Hồng là người sáng suốt hiếm thấy”.
Cho con người ta cá không bằng dạy cho người ta cách bắt cá, Hà Linh Tố dự định
cố gắng truyền dạy một số kiến thức y học cho người bản địa ở những nơi bà đến.
Mặc dù những người này không thể có được giấy chứng nhận hành nghề thầy thuốc,
cứ mấy thôn xóm lại có mấy thầy thuốc “chân đất” như thế cũng có thể giải quyết
được một số vấn đề.
“Hiện nay cái khó giải quyết nhất là vấn đề thuốc men, bí
thư Cát đã giúp đỡ cấp phát cho một số tiền, song tài chính của vùng cũng eo
hẹp, nơi cần dùng đến tiền lại quá nhiều.” Hà Linh Tố chau mày nhìn ra xa,
khiến Vệ Tử thấy trong lòng quặn thắt, đột nhiên cô cảm thấy cuộc sống xa hoa
của mình thời gian qua giống như tội ác.
Những ngày ít bệnh nhân, Hà Linh Tố lại dẫn Vệ Tử đi thăm
một số thôn xóm để điều tra thực trạng giáo dục ở nơi đó.
Hai người phát hiện, một số thôn xóm khá lớn cũng có trường
tiểu học, mặc dù chỉ là mấy gian nhà tranh lụp xụp.
“Vùng đất cằn cỗi thì chỉ sinh ra những con người kém cỏi.”
Một người tên là Lý Trang - giáo viên duy nhất của vùng kiêm hiệu
trưởng của trường tiếp đón hai người đã mở đầu câu chuyện như thế sau khi biết
được mục đích tới đây của hai người.
Thấy vẻ mặt không tán thành của hai mẹ con, thầy hiệu trưởng
có mái tóc hoa râm này thở dài: “Xung quanh vùng này có ba thôn xóm khá lớn với
gần hai ngàn dân, trường tiểu học này hằng năm chỉ đón nhận không quá ba mươi
học sinh”.
“Ban đầu còn tìm hai giáo viên dân lập giúp đỡ, sau đó học
sinh ngày càng ít, lại xảy ra một số việc nên giáo viên đều bỏ đi hết, chỉ còn
lại mỗi mình tôi.” Giọng nói của thầy hiệu trưởng thể hiện rõ sự đau xót: “Nông
dân ở đây không có văn hóa, cũng không nhận thức được những điểm tốt của văn
hóa, luồng gió của cải cách thổi đi khắp cả nước, song nơi đây vẫn chỉ như chìm
trong ngày đông giá rét. Tôi đã phản ánh với cơ quan giáo dục cấp trên, yêu cầu
cưỡng chế chấp hành giáo dục bắt buộc”.
“Sau đó thì thế nào?” Vệ Tử nói chen vào, cô không thể tưởng
tượng được rằng đất nước Trung Quốc trong thế kỷ hai mươi mốt vẫn còn có những
địa phương như thế.
“Bố mẹ không đồng ý cho con cái đi học, bạn đến tận nhà mời
đi học cũng vô ích, cơ quan cấp trên cũng chẳng có biện pháp nào, cuối cùng
không biết ai đã đưa ra đề nghị rằng, nhà nào có trẻ em đến tuổi đi học mà
không cho đi học thì sẽ bị phạt tiền.”
“Làm như thế có thể được sao?” Người nông thôn vốn
không có nhiều tiền, nếu như vì không cho con cái đi học mà bị phạt tiền, chắc
chắn sẽ không vui.
Thầy hiệu trưởng mặt mày đau khổ lắc đầu: “Có thể được cái
gì chứ, thông tin vừa mới đưa ra thì tôi và hai giáo viên dân lập khác đều bị
đánh, đến nỗi chân suýt nữa bị gãy, đầu thì bị chụp bao tải, đến ai đánh chúng
tôi còn không biết được”.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hai mẹ con Vệ Tử, thầy hiệu
trưởng nói tiếp: “Sau đó hai giáo viên dân lập kia xin nghỉ việc, còn tôi vì ăn
lương của nhà nước nên đành phải tiếp tục ở lại đây. Người dân thấy không ép
tôi đi được, còn nghĩ ra rất nhiều cách phá rối”.
“Tôi ăn uống sinh hoạt ngay tại trường luôn, thường thường
vừa mở cửa phòng ra là tay bị dính, những thứ dính ở tay nắm cửa đều là phân,
quay vào giường mở chăn ra thì đột nhiên thấy có một con rắn nằm bên trong, mở
nắp nồi ra định nấu cơm thì phát hiện trong nồi toàn là bụi…”
Thầy hiệu trưởng kể chuyện với ngữ khí rất bình thường, song
Vệ Tử đứng nghe mà miệng mở tròn thành hình chữ “O”, mãi không nói được gì.
“Tôi biết chị là bác sĩ Hà, Bồ tát sống trong con mắt của
mọi người”, thầy hiệu trưởng nhìn Hà Linh Tố nói: “Mọi người tự nguyện đến gặp
chị khám bệnh, chị biết tại sao không?”. Ngừng một lát, thầy hiệu trưởng nói
tiếp: “Bởi vì chị không thu tiền! Ngày trước ở đây không phải không có người mở
phòng khám chữa bệnh, nhưng vì thu tiền mà không có ai hỏi han đến. Sau đó cũng
có người đến khám bệnh, bác sĩ khám xong, nhưng không có tiền trả nên nợ bác
sĩ, nợ mãi nợ mãi đến lúc phòng khám bị sập. Các bác sĩ đó không có cách nào
khác, liền nghĩ ra biện pháp yêu cầu trả tiền trước rồi mới khám bệnh, sau đó
có người mắc bệnh nặng đến khám, vì không có tiền trả nên không được khám,
người nhà của bệnh nhân đó liền đánh bác sĩ suýt chết, suýt nữa còn bị kiện”.
Thấy hai mẹ con Vệ Tử ngây người ra, thầy hiệu trưởng nói
tiếp: “Hai năm trở lại đây không có bác sĩ nào dám tới đây hành nghề nữa. Cho
bọn trẻ đi học không những phải bỏ tiền ra mua sách vở, mà còn lỡ mất việc đồng
áng, cho nên mọi người mới không cho con cái đến trường. Trẻ em bảy, tám tuổi ở
thành phố không biết làm gì cả, còn ở đây có thể chăn trâu chăn bò kiếm củi, có
đứa còn làm bằng nửa công lao động của người lớn”.
Nhất thời ba người đều im lặng, không có tri thức dẫn đến
dốt nát, dốt nát lại dẫn đến càng không có tri thức, tạo thành một vòng tuần
hoàn luẩn quẩn.
Vệ Tử đột nhiên nghĩ đến các bài tạp văn của Lỗ Tấn mà cô
được học hồi trung học, y thuật của mẹ cô có thể chữa được cơ thể của những
người kia, nhưng không thể chữa được tư tưởng của họ, kế hoạch cứu trợ của
Chính phủ không thể kéo dài mãi được, cũng sẽ không có mãi những người khám
chữa bệnh miễn phí như bác sĩ Hà Linh Tố, cho dù có, cũng không thể giúp được
nhiều người như vậy.
Biện pháp duy nhất là làm cho những người này thoát khỏi sự
ngu dốt, sử dụng tri thức để tạo ra của cải vật chất, tiến tới thay đổi điều
kiện sống của họ.
Câu này nói thì dễ nhưng làm lại rất khó.
Sau đó, khi khám bệnh cho mọi người, Hà Linh Tố bắt đầu nửa
như vô tình nửa như có ý nói đến lợi ích của tri thức.
“Con gái tôi vừa từ Úc trở về, đó là một quốc gia ở cực khác
của trái đất. Chúng ta ở đây là mùa đông, mọi người ở đó lại là mùa hè, khắp
nơi chỗ nào cũng là biển, con người ở đó rất giàu có, hằng ngày sau khi ăn uống
no nê xong lại ra bờ biển phơi nắng.”
“Con người ở đó nói tiếng Anh, không giống với ngôn ngữ của
chúng ta, song con gái tôi do được học ở trường nên có thể nghe hiểu họ nói
chuyện với nhau.”
“Ôi trời, bác à, nhìn những đường gân xanh trên chân của
bác, chắc chắn hồi thanh niên bác phải làm việc vô cùng vất vả!” Hà Linh Tố
nhìn một ông già có đầy mụn cơm ở chân, cảm thán nói.
“Vợ chồng tôi có năm cô con gái, không có con trai, công
việc nặng nhọc đều do một mình tôi làm. Vậy mà còn bị khinh bỉ, mọi người thấy
nhà tôi không có người nối dõi tông đường liền bắt nạt chúng tôi.” Ông già thở
dài, khuôn mặt toát lên nét nhẫn nhục.
“Ai da, bác có tận năm cô con gái cơ à! Như thế mà ở thành
phố là được hưởng phúc lắm đấy! Tôi chỉ có mỗi một cô con gái là A Tử, sau khi
tốt nghiệp đại học làm việc trong cơ quan nhà nước, vừa biết nghe lời lại hiếu
thuận, tôi sống đều nương tựa vào cháu cả!”
“Làm việc ở thành phố thì năm ngày được nghỉ hai ngày, ngoài
được nghỉ ngày lễ tết lại còn có nghỉ phép, tiền lương cũng khá, các ngày lễ
tết nếu tăng ca còn được thưởng gấp mấy lần tiền lương”.
“Nhưng mà ra thành phố làm việc cũng cần phải biết chữ, nếu
không đọc không hiểu biển chỉ dẫn, đường xá trong thành phố chằng chịt, cẩn
thận là bị lạc đường ngay!”
Cứ như thế, Vệ Tử theo mẹ đến khắp mọi nơi lấy chính bản
thân mình để thuyết phục người khác, tuyên truyền lợi ích của việc có trình độ
văn hóa.
Nói mãi, người dân cũng hiểu được đại khái. Thì ra mọi người
vốn cũng không hẳn là không hiểu được lợi ích của việc đi học, chẳng qua cũng
chỉ vì một chữ “nghèo”.
“Người ta ở thành phố có tiền lương, cho con cái đi học
không vấn đề gì, chúng tôi làm gì có tiền chứ.” Không chỉ một người nói như
vậy.
Nơi đây đất đai cằn cỗi, khô hạn ít mưa, cũng không thể
trông cậy vào tài nguyên thiên nhiên; giao thông lại không thuận tiện,
càng không có ai đến để đầu tư. Người nông dân nơi đây lao động vất vả cả năm
cũng chỉ kiếm được một ít tiền, còn phải mua hạt giống, mua phân bón, nghĩ cách
chống hạn. Thường ngày có một đồng cũng phải chia đôi để tiêu, tằn tiện lắm mới
được miễn cưỡng qua ngày, gà vịt trâu bò nuôi được cũng phải quy ra tiền để mua
các nhu yếu phẩm hằng ngày. Kế hoạch hóa gia đình nơi đây lại làm không đến nơi
đến chốn, nhà nào cũng có mấy đứa con, cho con cái đi học hết là một chuyện nằm
mơ giữa ban ngày.
Còn một nguyên nhân nữa là trình độ dạy học ở nơi đây vô
cùng lạc hậu, lực lượng giáo viên thiếu trầm trọng, đến bàn ghế ngồi học còn
khập khiễng, cái cao cái thấp, nói gì đến các cơ sở hạ tầng phần cứng khác. Học
sinh đi học cũng rất ít khi được làm các bài kiểm tra, sau khi học xong cơ
bản lại quay về làm ruộng, điều này càng khiến người dân thấy rằng tiền bạc đầu
tư cho giáo dục ở địa phương giống như bong bóng xà phòng.
Chẳng mấy chốc nửa tháng đã trôi qua, Hà Linh Tố thấy con
gái đi theo mình đến thôn nọ xóm kia mà không kêu mệt tí nào, cũng không chán
ghét cuộc sống bất tiện của nơi đây, bà lại cảm thấy có phần lo lắng. Trong đôi
mắt to của Vệ Tử không chỉ thấy hiện lên sự hiểu biết mông lung của ngày trước,
mà thỉnh thoảng còn thấy cô ngẩn người suy nghĩ điều gì đó, đến khi mẹ cô hỏi
thì Vệ Tử lại nở một nụ cười tươi rói nói là không sao cả.
Lần đầu tiên trong đời, cô con gái có biểu cảm khiến bà
không hiểu, có tâm sự mà đến bà cũng không thể chia sẻ, tâm trạng của Hà Linh
Tố rất phức tạp, có niềm vui khi thấy con gái trưởng thành, còn có cả cảm giác
khác không thể nào nói thành lời, điều ấy khiến bà phiền lòng.
Tiếng động cơ ô tô vang lên khiến cho hai mẹ con ở trong
phòng tò mò ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ở đây bình thường có rất ít khi nghe thấy
tiếng động cơ, chắc là người đến từ thành phố.
Bà Hà Linh Tố ra hiệu chạy ra ngoài xem sao, Vệ Tử đã nhìn
thấy chiếc xe jeep mà cô từng ngồi lần trước, thì ra là Cát Minh Thăng lại đến.
Cát Minh Thăng lần này còn mang đến một tin vui -có một
người giấu tên đã ủng hộ khoản tiền rất lớn cho vùng này và yêu cầu lập một quỹ
riêng chuyên dùng cho sự nghiệp giáo dục và khám chữa bệnh trong vùng.
Hai mẹ con nhìn nhau, không ai bảo ai, cả hai đồng thanh hỏi
con số của khoản tiền kia, sau khi nghe được, Hà Linh Tố đã vô cùng sửng sốt.
Chương 54
Vệ Tử không ngạc nhiên giống mẹ, cô chỉ thấy niềm vui
sướng trào lên từ tận đáy lòng, có tiền rồi thì làm việc cũng dễ hơn rất nhiều.
“Việc sử dụng khoản tiền này có giới hạn gì không, do ai
quản lý?”, sau giây phút xúc động và phấn khởi ban đầu, Hà Linh Tố liền nghĩ
đến vấn đề thực tại.
Cát Minh Thăng mỉm cười nói: “Người kia nói rằng khoản tiền
này do tôi chỉ định người quản lý, nhưng tôi chưa biết chọn ai, mọi người ai
cũng rất bận, hay là giao cho hai mẹ con chị nhé?”.
Hà Linh Tố càng ngạc nhiên hơn, bà không nghe nhầm đấy chứ!
Cát Minh Thăng không phải người thích đùa, ít nhất là trước mặt bà từ trước đến
nay Cát Minh Thăng chưa bao giờ nói đùa, làm sao lại nói ra những lời không có
giới hạn như trò đùa vậy, mà còn liên quan đến việc quan trọng như thế!
Thấy Hà Linh Tố có vẻ không tin, Cát Minh Thăng một lần nữa
xác nhận tính chân thực của sự việc, ông liếc nhìn Vệ Tử đang suy nghĩ, cười ha
ha rồi nói: “Chị Hà Linh Tố này, chúng ta đều già rồi, khả năng tiếp nhận sự
việc cũng kém, chị xem A Tử đâu có ngạc nhiên như chị”.
Hà Linh Tố lúc này mới chú ý đến vẻ mặt của Vệ Tử, từ khi
nào vậy, bà hơn năm mươi tuổi rồi mà vẫn không giữ được bình tĩnh như con gái
Vệ Tử ư? Nếu không phải như thế, có thể có lý do khác.
Hà Linh Tố bỗng nảy ra một ý nghĩ, liền hỏi: “A Tử, con có
biết người ủng hộ khoản tiền kia là ai không?”.
Quay sang thấy Cát Minh Thăng, ông cười híp mắt song tỉnh
bơ, rồi nhìn lại người mẹ đang nhìn mình đầy hoài nghi, Vệ Tử vẫn không có thói
quen nói dối: “Có thể con biết, nhưng không dám chắc”.
Bất luận người ủng hộ khoản tiền kia là ai, song tiền chắc
chắn đã có rồi.
Tiền không phải là vạn năng, song không có tiền tuyệt đối
không thể làm được việc gì, mấy người đều hiểu được ma lực ghê gớm của nó.
Có tiền rồi, mọi thứ sẽ dễ làm hơn. Phòng khám của bà Hà
Linh Tố lập tức sẽ được nâng cấp, nhà sẽ được mở rộng, dụng cụ y tế sẽ được
mua, thuốc men sẽ được bổ sung, bác sĩ y tế chuyên nghiệp cũng sẽ được mời
tới - còn có thể mở ra nhiều phòng khám như thế ở những vùng xung
quanh.
Các lớp tiểu học trong thôn cũng giống như thế, theo quy
hoạch, rất nhiều trường tiểu học Hy Vọng sẽ được xây dựng trong vùng này, cố
gắng đảm bảo chặng đường trẻ em đi học chỉ trong vòng ba kilomet, tiền mời giáo
viên đến dạy học cũng được trích ra từ quỹ giáo dục và y tế kia.
Tại các thôn xóm trong vùng, hằng ngày đều có người đi tuyên
truyền quy định mới của trường học: Học sinh đi học miễn phí sách vở, học phí
cũng được miễn, lại còn có chế độ học bổng, những học sinh đạt kết quả xuất sắc
và giỏi sẽ được quỹ cấp tiền trợ cấp.
Người dân trong thôn xóm thì thầm to nhỏ với nhau, mọi người
đều không dám tin, trong bữa cơm dưới gốc cây ở đầu thôn, mọi người đang thảo
luận chuyện này. Từ trước đến nay, chưa ai từng nghe nói đến việc đi học không
phải nộp học phí, lại còn được lĩnh tiền, song đây là lời nói của đích thân cán
bộ trong thôn xóm, còn có sự bảo đảm của bí thư Cát trong vùng, không thể là
giả được, về nhà bàn bạc với vợ xem sao, nếu phải nộp học phí thì chúng ta lại
cho con nghỉ học tiếp!
Mặc dù đã bố trí trợ lý chuyên môn giúp đỡ, song Vệ Tử và mẹ
cô vẫn bận luôn chân luôn tay - khắp nơi đều đang động thổ khởi công,
chỉ trong một tháng ngắn ngủi, rất nhiều công trình xây dựng của địa phương đã
có thể nhìn thấy hình hài, mùa xuân khi khai giảng năm học, học sinh sẽ có thể
được sử dụng lớp học mới.
Ánh nắng mùa đông không gay gắt lắm, song do nơi đây thiếu
cây cối, không có vật che chắn, nước da trắng sáng của Vệ Tử đã nhuộm một lớp
màu mật ong, tuy vậy vẫn mịn màng như trước, không xấu đi, trái lại còn khỏe
mạnh hơn, người Vệ Tử cũng gầy hơn rất nhiều.
“A Tử, công việc ở đây đã đi vào nề nếp, thực ra con cũng
không thể nán lại ở đây mãi được, mấy ngày nữa hết kỳ nghỉ, con hãy quay về Bắc
Kinh đi.” Hà Linh Tố hễ rảnh rỗi lại bắt đầu thuyết phục con gái.
Những lúc như thế phần lớn Vệ Tử không trả lời, tiếp tục làm
công việc của mình, không nói quay về cũng không nói ở lại, nghe mẹ nói mãi,
thỉnh thoảng cô lại tinh nghịch nói: “Mẹ à, có phải mẹ muốn đuổi con đi để một
mình nắm quyền hành tài chính không?!”.
Hà Linh Tố không nói được gì, song những lần sau đó khi rảnh
rỗi, bà vẫn nhắc lại chuyện kia.
“Mẹ, con không phải muốn nán lại nơi này, con chỉ cảm thấy
thời gian gần đây là những ngày tháng đẹp nhất trong cuộc đời con, thậm chí con
nghĩ, hay là ở lại đây làm cô giáo trong thôn.” Nét mặt Vệ Tử rất nghiêm túc,
không có một chút gì là đùa cợt.
Hà Linh Tố cố gắng kìm nén không phát cáu: “Ở đây giáo viên
dạy trung học và tiểu học không cần đến sinh viên tốt nghiệp trường đại học X,
hoặc là những người từng ra nước ngoài đào tạo thêm”.
“Nơi đây toàn là bác sĩ ‘chân đất’, cũng không có bác sĩ
trưởng khoa mà các bệnh viện lớn đang cần giống như mẹ!” Đã có một số lần, Vệ
Tử cũng nhanh mồm nhanh miệng đáp lại mẹ.
“Con!” Không quen với sự phản bác của con gái, bà Hà Linh Tố
suýt nữa nghẹt thở, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kiên định của cô, bà lại thở dài
nói: “Mẹ già rồi, làm ở đâu cũng thế cả, con thì khác, con còn có tiền đồ xán
lạn”.
“Mẹ, con không thích công việc ở Bộ S, làm việc ở phòng
Liên lạc Đối ngoại con cảm thấy mình giống như một con ngốc, cho dù là
phòng Phiên dịch, con cũng cảm thấy như đang làm những việc rất vô nghĩa, chi
bằng con dạy tiếng Anh cho học sinh tiểu học còn có ích hơn.” Đôi mắt to của Vệ
Tử hơi tối lại, nghĩ lại những công việc mà cô làm trong mấy tháng ngắn ngủi
trước đây, dường như không có nơi nào đáng phải lưu luyến.
“Thế còn chuyện kết hôn! Con ở lại nơi đây thì gả cho ai
được?!” Hà Linh Tố gần như gào lên, cuối cùng bà phải nói ra việc mà bà lo lắng
nhất.
Lần này Vệ Tử không nói gì, chỉ cúi đầu, mãi một lúc sau mới
chậm rãi nói: “Con chưa nghĩ đến chuyện đó”.
Hà Linh Tố vẫn không ngừng kiên trì răn dạy và trách mắng cô
con gái, một trợ lý vội vàng chạy đến: “Bác sĩ Hà, bác sĩ Hà, có người từ thành
phố đến, là tài xế của bí thư Cát, nói là phải đưa cô Vệ vào trong huyện để gặp
mặt Phó huyện trưởng vừa mới nhậm chức”.
Hai mẹ con ngừng tranh luận, cùng nhìn nhau, đều tỏ ra nghi
hoặc, ngoài Cát Minh Thăng ra, hai mẹ con không có người quen nào ở đây cả,
không lẽ là Phó huyện trưởng vì thấy hai mẹ con chịu khó làm việc, có nhiều
công lao mà muốn gặp mặt? Dù là như thế cũng không cần người có chức vụ cao như
Cát Minh Thăng đi cùng, cái mác Phó huyện trưởng lớn lắm chứ!
Nhưng bất kể thế nào, mệnh lệnh của quan phụ mẫu không thể
không nghe, quan huyện lại đang đương chức, mở phòng khám hay mở lớp học ở nơi
đây sau này ắt không tránh khỏi phải tiếp xúc.
“Đã là Cát Minh Thăng sắp xếp thì chắc không có vấn đề gì,
chỉ có điều là người không quen biết, con cần chú ý an toàn, có chuyện gì gọi
điện thoại cho mẹ.” Sau khi kết nối lại đường dây, điện thoại ở trong bưu điện
cuối cùng đã được duy trì thông suốt.
“Vâng, con biết rồi.” Nhìn thấy mẹ vừa xong còn cau mày quắc
mắt, lúc này lại trở về vẻ hiền từ, quyến luyến, trong lòng Vệ Tử rất cảm động,
cô ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi lên xe hỏi tài xế, anh ta nói cũng không rõ lắm, chỉ
biết vị Phó huyện trưởng ấy mới được điều động tới, bí thư Cát đã đưa người đó
đi nhậm chức rồi.
“Anh nói bí thư Cát cũng đang ở trong huyện?” Phải để cấp
trên đưa đi nhậm chức, trên đời còn có chuyện này sao!
“Đúng vậy, tôi cảm thấy có thể thân thế của vị Phó huyện
trưởng này cũng không tầm thường.” Tài xế rõ ràng cũng cảm thấy kỳ lạ, có điều
nói xong mấy câu đó thì dường như bỗng ý thức được điều gì, vội im lặng không
nói nữa.
Là tài xế cho lãnh đạo, giữ mồm giữ miệng là việc cần thiết,
từ trước đến nay anh ta đã làm rất tốt, vậy mà trước Vệ Tử, anh ta dường như
mất cảnh giác, quên cả điều đó, vì thế lúc này thấy ân hận vô cùng.
Vệ Tử hiểu rõ, chỉ có điều trong lòng cô cũng đang có rất
nhiều băn khoăn, nên suốt quãng đường còn lại đến thị trấn, cả hai người đều
không nói gì nữa.
Đi qua cổng lớn của chính quyền huyện, đến trước một căn
phòng ở sân sau, tài xế tiến đến gõ cửa, qua cánh cửa cô nghe thấy giọng nói
quen thuộc của Cát Minh Thăng: “Hình như Vệ Tử đến rồi!”.
Cửa phòng được mở ra, tài xế rời đi sau khi đã hoàn thành
xuất sắc nhiệm vụ, Cát Minh Thăng cười mời Vệ Tử vào trong, sau đó cũng đi cùng
với tài xế.
“Bí thư Cát, bác…” Vệ Tử chực cuống lên, thì Cát Minh Thăng
quay đầu lại cười ha ha nói: “Hai thanh niên cứ nói chuyện tự nhiên, tôi còn có
chút việc phải làm”.
Vệ Tử giận dữ, ông không hiểu là cô rất không biết nói
chuyện với người lạ sao? Đối xử như thế này với cô thì đừng trách cô không nói
tốt về ông trước mặt mẹ cô, hừm! Mấy ngày gần đây, ánh mắt đắm đuối khi nhìn mẹ
cô của Cát Minh Thăng đã bị cô phát hiện, còn suy nghĩ của mẹ cô thế nào, Vệ Tử
không cảm nhận được, do đó cũng không dám nói linh tinh. Song nếu mẹ cô bằng
lòng chấp nhận hạnh phúc một lần nữa, cô cũng không phản đối.
Cúi đầu bước vào phòng, đi qua một tủ tài liệu cao ngất, Vệ
Tử nhìn thấy người đang đứng dựa lưng vào cửa sổ, miệng cười mỉm kia chính là
Ngụy Hoa Tịnh!
Trời ạ, chẳng phải anh mất tự do ra khỏi thành phố rồi
còn gì? Tại sao lại có thể đến được đây?
Tiến sĩ tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng ở Mỹ, thanh niên
đẹp trai hào phóng phong lưu, con trưởng cháu trưởng của một dòng họ hiển vinh
lại đến nơi khỉ ho cò gáy này nhậm chức ư?
Mặc dù vừa nãy trong lòng thoáng thấy nghi ngờ, nhưng rồi cô
nhanh chóng phủ định điều đó, Vệ Tử quả thật không ngờ Ngụy Hoa Tịnh sẽ đến nơi
này!
“Trời, hai tháng không gặp, sao em lại biến thành cô thôn nữ
thế này!” Đúng là miệng kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế, Ngụy Hoa Tịnh mở đầu
câu chuyện như thế.
Vệ Tử tiến lên trước một bước, đang định phản kích thì một
bóng đen trùm xuống, một giây sau cô bị ôm trong vòng tay ấm áp, và rất chặt,
chặt đến nỗi gần như cô không thở được.
Vệ Tử vùng vẫy, song không thoát ra được đành để mặc hắn ôm,
mặc cho nụ hôn của hắn lướt đi lướt lại trên cổ cô. Một lúc lâu sau, vòng tay
cuối cùng cũng nới lỏng một chút, Vệ Tử đang định ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt
của hắn thì một nụ hôn cuồng nhiệt ập đến.
Nụ hôn bắt đầu từ mái tóc của cô, men theo trán, đến lông
mày, mí mắt, rồi đến hai má, cuối cùng đến môi, rồi hắn đột ngột buông ra, nhìn
thẳng vào mắt cô.
Hai mắt của hắn sáng khác thường, hơi thở dồn dập, ấm áp phả
lên mặt cô mơn man, khiến trong lòng Vệ Tử cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Ánh mắt hắn hầu như không rời lấy một chút, hơn nữa mỗi lúc
một nóng bỏng hơn, bàn tay cô đột nhiên bị hắn nắm chặt, giơ lên đến trước mặt
hai người, rồi hắn mở miệng ra, đưa những ngón tay nhỏ nhắn của cô lên miệng,
ngậm từng ngón một.
Vệ Tử cảm thấy như bị sét đánh, toàn thân run rẩy, máu nhanh
chóng dồn lên đầu, mặt nóng ran tới mức tưởng chừng có thể rán trứng được, cô
vội vàng vùi đầu vào ngực hắn, áp sát vào chiếc áo khoác lành lạnh của Ngụy Hoa
Tịnh để hạ bớt nhiệt.
“Thô quá.”
“Ừm?” Chiếc áo khoác của hắn trơn mềm, chạm vào thật dễ
chịu, Vệ Tử kề sát mặt vào, một hồi lâu vẫn không chịu ngẩng đầu lên.
“Ý anh nói tay của em, thô ráp quá.”
Vệ Tử liền rút tay ra, đẩu môi đang định mở miệng nói thì
đột nhiên hắn lấn tới, ngăn cản lời trách móc của cô.
Vệ Tử thấy đầu óc như quay cuồng, cô người thấy mùi đàn ông
trên người hắn, nghe thấy tiếng tim đập dồn dập và mạnh mẽ của hắn, cảm giác
mãnh liệt này khiến cô bất giác nhắm mắt lại. Cơ thể cô trong vòng tay hắn ấm
áp, mềm mại chẳng khác gì bọt biển, Vệ Tử thấy mình như đang phát sốt, như đang
bay lên. Cánh tay hắn ngày càng siết mạnh, hơi thở của cô vì thế cũng trở nên
gấp gáp hơn.
Nụ hôn lần này của hắn không giống nụ hôn lướt qua hôm trong
khách sạn ở thành phố sòng bạc, mà đầu tiên lướt qua môi cô, đầu lưỡi lướt một
vòng quanh viền môi hoàn mỹ của cô, đợi khi đôi môi đó trở nên ướt, hơi thở của
cô trở nên hỗn loạn hơi hé ra thì bất ngờ tiến công.
Vệ Tử hốt hoảng cắn chặt hàm răng lại, nhưng đối phương vô
cùng kiên nhẫn, từ từ lướt qua lướt lại, cho đến khi cô không chịu được thả
lỏng ra, thì đột nhiên chiếc lưỡi linh hoạt tiến thẳng vào, tìm tòi, khám phá
trong miệng cô, đưa Vệ Tử đến một thiên đường xa lạ.
Một lúc lâu sau, đến khi Vệ Tử hoàn toàn không thể đứng vững
được nữa, mà dựa toàn bộ cơ thể vào người Ngụy Hoa Tịnh, hắn đỡ lấy cô, đồng
thời ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “A Tử, lấy anh nhé”.