Với kĩ thuật hiện đại như bây giờ thì phẫu thuật nâng mũi chỉ là chuyện nhỏ, một tiểu phẫu đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Chính vì vậy nên rất nhanh bác gái và cả gia đình nhà Đại Thần đã kéo nhau xuất viện.
Tịnh Nhi thật sự nghi ngờ, cái tiểu phẫu nho nhỏ như vậy lại có thể nhập viện trong cái bệnh viện thẩm mỹ lớn và đông đúc như thế này? Chắc chắn bạn nam chính nhà chúng ta đã sử dụng đến vài thủ đoạn bất chính!
Mặc dù thời gian ở cạnh không nhiều, đã vậy lại lệch múi giờ nên rất ít khi giáp mặt. Thế nhưng với một đứa nhóc 15 tuổi như cô mà nói.. với ba người ấy bỗng dưng đã nảy sinh ra một thứ tình cảm mơ hồ khó nói. Có lẽ do đó là những người đầu tiên cô tiếp xúc sau một thời gian dài, và hơn thế còn là tiếp xúc có phần thân thiết hơn cả anh trai và bố già nhà cô ngày xưa nữa ..
Ai da~ Luyến tiếc gì chứ?
Tịnh Nhi bĩu môi cố gắng khỏa lấp toàn bộ trống trải trong lòng mình bằng một bộ đam mỹ cổ trang đang hot..
*
Truyện thuộc sở hữu trí tuệ của Sumonster098, chỉ update duy nhất trên wattpad.
*
Liệu trình chữa trị của Tịnh Nhi kéo dài khá lâu, mặc dù tiên tiến thật nhưng sự đau đớn hậu phẫu vẫn là không thể tránh khỏi. Lắm lúc Tịnh Nhi muốn bỏ ngang.. Những ca phẫu thuật liên tiếp và dồn dập này làm cô mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác, đã vậy bên cạnh còn không có ai ở cùng để động viên. Thế nhưng sau một đêm suy nghĩ cô lại lo lắng, nếu như mình bỏ rồi thì biết làm thế nào? Đi đâu bây giờ khi con đường từ bệnh viện về chỗ trọ cô chưa từng được đi qua nên không hề nhớ? Cô cũng đã quên luôn mỹ danh của khu ổ chuột đó rồi.
Hơn nữa, nếu thực sự tìm được đường về thì tới nhà rồi cô sẽ ăn gì mà sống? Đi làm như Tịnh Nhi sao? Một ngày vất vả quần quật mấy công việc?
Tâm lý tiểu thư của Tịnh Nhi có phần hơi run sợ, và cái tâm lý này người bình thường vẫn hay gọi kiểu âu yếm chính là: LƯỜI!
Có điều cũng khó trách, Vi Tịnh Nhi này vốn là tiểu thư ăn sung mặc sướng từ bé, giờ bảo cô tự dưng nhào đi làm việc này nọ làm sao cô có thể thích ứng ngay được chứ? Nhất là khi những công việc của Ái Nhi trước đây đều là những việc làm nặng nhọc không phải ai cũng làm nổi..
Tịnh Nhi cứ day dứt mãi với những suy nghĩ ấy, cô phân vân còn chưa xong xuôi thì người ta đã làm xong phẫu thuẩn cho cô mất rồi.. Tự dưng làm Tịnh Nhi đau đớn liên tưởng đến chuyện nàng Bân, vụng về học người ta đan áo cho chồng, đan xong thì rét đã hết từ lâu.
Cũng còn may trong quá trình đó Tịnh Nhi có vài lần sáng dạ nhớ ra chuyên tìm hiểu rõ thực hư chuyện cô xuyên thư. Quả nhiên nơi này không có ba đại gia tộc lớn nào hết, lại càng không tồn tại gia tộc nào mang họ Vi giống như cô! Có điều, bản đồ vẫn là địa cầu, thời gian vẫn song song với khoảng thời gian ở thế giới cô sống trước đây.. Thật sự kì lạ! Nếu thế có phải thân thể cô ở bên kia đã bị con em gái khốn khiếp Ngọc Nhi đẩy cầu thang ngã chết rồi hay không?
Nếu như vậy thì thật thảm quá sức.. Dù gì cô cũng là tiểu thư con gái nhà giàu, không biết có bị lên báo không nữa? Tư thế ngã lúc đó của Tịnh Nhi cũng chẳng đẹp đẽ gì hết.. Ối giời ôi, rồi nhỡ lại bị giật tít kiểu: Hiểm họa kinh hoàng từ cầu thang; Béo thật sự có tốt? Mỡ có tự cứu được mình?; Án mạng trong lâu đài Vi gia...
Mẹ nó! Rồi cái con của khỉ Ngọc Nhi kia nữa, người ta có điều tra ra nó là kẻ đứng sau giết cô hay không? Nhìn mặt nó lúc nào cũng nhơn nhơn giả tạo, lúc nó đẩy cô lại không có ai ở đó chứng kiến kiểu gì nó cũng tìm được cách thoát tội cho coi..
Sau đó nó nhất định sẽ tìm cách mồi chài anh trai cô, che mắt bố già của cô, chiếm đoạt tập đoàn nhà cô .. Rồi.. Tiếp đến...
Grrrr!! Nghĩ thôi đã thấy tức đến tím mặt rồi!
Nhưng.. Giờ nghĩ cũng chẳng để làm gì nữa, vì chuyện ở thế giới đó đã chẳng còn liên quan gì tới cô nữa rồi.
Cùng sống ở một khoảng thời gian, cùng trong một châu lục, cùng ở một quốc gia.. Thế nhưng lại là hai thế giới.
“Vi tiểu thư, chúc mừng cô đại công cáo thành!” Bác sĩ phẫu thuật đeo găng tay khử trùng, trước khi giúp cô tháo băng còn cố gắng nói nốt câu “Có được thành quả ngày hôm nay cô đã vất vả nhiều rồi!”
“Bác sĩ, cháu đâu có làm gì..” Tịnh Nhi hơi hồi hộp liếc về phía chiếc gương đằng xa. Lâu nay cô vẫn để dành không xem mặt mình, cố gắng đợi đến tận lúc cuối cùng này mới ngắm một thể “Đều là bác vất vả!”
“Không đúng, nếu cô không cố gắng thì chúng tôi cũng không thể làm gì!” Bác sĩ nháy mắt hóm hỉnh sau đó xắn tay áo chuẩn bị tiến hành công việc “Hơn nữa cô còn trả cho chúng tôi rất nhiều!”
“...” Rất nhiều đó còn không phải do cô trả đâu..
“Được rồi, tiểu thư nhắm chặt mắt vào nhé, khi nào tôi nói mở mắt ra hãy mở!”
“Dạ!”
“Xin lỗi bác sĩ!” Y tá bên cạnh đột ngột lên tiếng cắt ngang trong lúc Tịnh Nhi vẫn đang căng thẳng và hồi hộp nhắm mắt ngồi đó. Nói thật, giờ này đến di chuyển 1 mm cô cũng không dám chứ đừng nói đến cái gì mà dỏng tai lên hóng chuyện!
A da ~ Mà hình như nghe chẳng liên quan gì tới động đậy hay sao ấy.. Tịnh Nhi khẽ xiết hai nắm tay, trong lòng hơi động.
“Có vị trợ lý của cô đây xin vào!”
“Trợ lý?” Bác sĩ nghi ngờ hỏi lại, từ đầu đợt trị liệu tới giờ có thấy cô gái này đem theo người thân nào tới đâu? Tự dưng hôm nay lại có trợ lý tới là ý gì? “Vi tiểu thư, ý cô thế nào?”
“...” Trợ lý.. Là bạn trợ lý của ông tổng giám đốc đó hả?? Đã thật lâu rồi không thấy cô ấy quay trở lại, hình như trước khi đi có nói với cô là bận công tác hay gì đó tương tự mà nhỉ? Được lắm, dù sao có cái gì đẹp đẽ không nên giấu một mình, phải khoe ra cho thiên hạ thèm thuồng mới tốt!
Mặc dù mặt giả mũi giả, không cẩn thận còn có thể bị gãy, bị sứt .. Nhưng là hàng hot thì tội gì không dám bày ra?
Nghĩ như vậy, Tịnh Nhi lập tức gật đầu đồng ý. Cái gật mạnh mẽ ấy làm tất cả những người có mặt trong phòng đều cảm nhận được quyết tâm đang dâng trào của cô. Chỉ là thêm một người tới chiêm ngưỡng thôi mà, có cần phải diễn sâu thế không???
Cánh cửa phía xa bật mở, Tịnh Nhi đang nhắm mắt nên có thể sử dụng thính giác một cách vô cùng nhạy bén. Hình như trợ lý xinh đẹp của chúng ta không đi một mình! Phải rồi, ngay phía sau bước chân của cô ấy còn có âm thanh của tiếng giày da nam giới gõ nhịp nhàng và chậm rãi trên sàn đá hoa cương.
Và đảm bảo nhân vật nam giới này HOT lắm, chính Tịnh Nhi còn thấy không khí trong phòng nóng hẳn lên nữa cơ mà! Đã thế nhịp tim của mấy cô y tá còn tự nhiên tăng vọt, đập ầm ầm như trống trận..
Ai đây?
Lẽ nào là vị tổng giám đốc trong truyền thuyết kia đến để nghiệm thu công trình?
Tịnh Nhi nuốt nước bọt, hai bàn tay lớn chai sần xiết chặt lấy nhau. Cảm giác hồi hộp không tên tuổi đột ngột chiếm lĩnh tâm trí cô gái trẻ yếu đuối..
*Ai đây? Ai đây???