Tịnh Nhi dù thần kinh thô cũng nhận thấy được một vấn đề cực kì to: bà của Hải Ninh ghét Ái Nhi!
Không!
Nhìn cái ánh mắt kia thậm chí còn có thể trực tiếp thăng cấp thành căm hận..
Cô thực sự nghi ngờ, bạn Vi Ái Nhi, bạn làm người thế nào mà trẻ con gặp ném đá, người già gặp lườm nguýt thế này? Đã xấu, đã nghèo, đã số nhọ.. còn có tính cách không ra gì thì quả thực là cực phẩm! Nhất định sẽ không có ai rước..
Nhưng không phải Hải Ninh này vẫn rất yêu quý Vi Ái Nhi đó sao?
Rốt cuộc là chuyện gì đây trời?
Ôm một bụng thắc mắc, Tịnh Nhi không hiểu vì sao bản thân vẫn cứ cố gắng ngồi cạnh bà Hải Ninh, giả bộ mỉm cười. Trước đây nếu không thích ai đó, hoặc ai đó không ưa cô, nhất định cô sẽ lấy cớ chuồn thẳng. Nhưng dạo này quả thật Tịnh Nhi có chút thay đổi, cô áy náy sợ bạn Ninh thấy cô vừa tới đã về sẽ mất hứng..
“Vi Ái Nhi thật sao?” Vì có cháu trai ở cạnh nên bà Hải Ninh không tỏ rõ thái độ, giọng nói trầm xuống hỏi lại “Khác quá!”
“Dạ..” Cô biết điều cúi đầu, cố gắng làm giảm đi sự tồn tại của bản thân. Cơ mà nói thật, ghét đứa nào thì đứa ấy giống như cát trong mắt, dù nó nhỏ nhưng vẫn làm người ta khó chịu. Bà Hải Ninh cũng tuân thủ quy luật này, vừa nghe giọng cô đã âm thầm nhăn mày một cái.
“Chị ấy bị tai nạn, phải sửa mặt!” Hải Ninh ngắn gọn giải thích, ngay sau đó y tá phía xa vẫy tay với cậu, ý gọi cậu đi qua đó “Chị cứ ngồi đây, em qua bên kia lấy thuốc với đóng viện phí đã!”
“Hả?” Tịnh Nhi suýt hóa đá, vội vã đứng dậy muốn nói gì đó rồi té theo bạn Ninh. Ai ngờ cô phản ứng chậm - hay nói nôm na là ngốc nên không theo kịp người. Chưa nói hết câu bạn Ninh đã đi xa quá, Ninh đi xa Nhi quá ~~
“Sao? Muốn theo nó?” Bà Hải Ninh thực hiện skill lật mặt nhanh, túm ga giường nhăn nhúm gằn giọng “Sao cô không đi luôn đi? Trở lại làm gì? Mặt đẹp rồi thiếu gì người để bám, cứ nhất quyết đi theo Hải Ninh nhà chúng tôi làm gì?”
“Cháu đâu có..” Bám? Rõ ràng là bạn Ninh làm trợ lí cho cô, nếu nói thế cũng nên là Hải Ninh bám cô mới phải!
Có điều.. Nói vậy lẽ nào trước đây Vi Ái Nhi luôn theo sau Hải Ninh, có ý đồ không tốt với cậu ta nên mới bị bà bà ghét bỏ?
Cũng phải, cháu trai nhà người ta tuổi trẻ phơi phới, đẹp trai lại có tài, năng nổ, nhiệt huyết.. nhất định tương lai sẽ sáng lạn vô cùng. Còn Vi Ái Nhi ban đầu vừa nghèo vừa xấu lại còn số nhọ.. Ây da, hai người này ở chung một chỗ muốn quái dị bao nhiêu thì quái dị bấy nhiêu!
“Hừ, tai nạn xong còn có tiền sửa mặt..” Bà Hải Ninh ngâm dài giọng, mỉa mai “..Đúng là lời quá nhỉ?”
“Dạ, là do người đâm phải cháu chi trả tiền..” Tịnh Nhi cúi đầu ngoan ngoãn trả lời, tựa như câu người ta vừa nói ra là câu hỏi dành cho cô không bằng.
“Đàn ông hay đàn bà?” Bà ấy cười cười, tiếp tục khai thác “Có vẻ giàu quá ha!”
“Đàn ông ạ.” Cô gật đầu thật thà “Đúng là anh ta rất giàu!”
“Giàu?” Bà liếc mắt qua, sắc lạnh lườm cô “Giàu sao không cố mà bám? Chẳng lẽ người ta chơi chán rồi bỏ nên cô mới quay lại đây?”“...”
“Tôi biết ngay mà! Lí nào tự dưng buông tha thằng Ninh, đi lâu như vậy cũng không quay lại..” Bà ấy hung dữ gắt, vì lớn giọng mà phía bên kia không ít người cũng chú ý. Bọn họ nghe lỏm một chút sau đó thi nhau đoán già đoán non, chỉ trỏ Tịnh Nhi mà cười nhạo một hồi.
Tự dưng làm cô nhớ lại khoảng thời gian trước..
Ngọc Nhi xuất hiện, thật nhanh đoạt đi sự chú ý của mọi người, sau đó tính kế đẩy cô ra ngoài. Khiến cô từ một công chúa nhỏ trực tiếp giáng cấp xuống nô tì hạ đẳng. Bị cười nhạo, bị ghét bỏ, bộ xỉa xói..
“Thì ra là kiếm được đại gia để bám víu, giờ bị người ta đá lại đòi về chỗ này?”
“Cháu..” Tịnh Nhi có chút bất lực không biết giải thích thế nào. Vi Ái Nhi, bạn làm người kiểu gì mà giờ bị chửi dữ dội vậy? Giá như ngày xưa mình cho bạn này viết nhật kí thì hay rồi, chuyện gì cũng có thể nắm rõ..
Đáng tiếc..
Đã thế sau này truyện nào cũng phải cho các nhân vật viết nhật kí thật chi tiết mới được. Không nhỡ đâu mấy nữa lại xuyên thư tiếp còn có chuẩn bị trước!
“Câm miệng!” Bà ấy thấy mọi người đứng về phía mình, cùng lúc chỉ trỏ ghét bỏ cô thì càng hăng máu “Chỗ này không cần cô mở miệng! Nói cho cô hay, thứ con gái không tiền không tài còn nát bét như cô Hải Ninh nhà chúng tôi không cần! Tốt nhất nên cút đi cho khuất mắt!”
“Bà ngoại! Bà nói gì vậy?” Hải Ninh đã quay lại từ lúc nào, cậu ta chạy tới chen giữa hai người phụ nữ mà ngăn cản họ. Khuôn mặt đẹp trai bớt vài phần sáng láng, đôi mắt anh khí ngời ngời cũng trở nên tối tăm “Thì ra trước đây là bà nói nên chị Nhi mới tránh mặt cháu lâu như vậy..”
“A.. Bà..” Khí thế của lão bà lập tức bị dập tắt, công năng của skill lật mặt chưa hồi hẳn nên sự dịu dàng của bà ấy chuyển lại cũng không được tự nhiên “Hải Ninh, không như cháu nghĩ đâu!”
“Cháu cũng không phải trẻ con!” Cậu ta có chút khó chịu nói sẵng, sau đó lắc đầu áy náy nhìn cô “Chị Nhi, chuyện này chút nữa em sẽ giải thích với chị. Bà, bà uống thuốc trước đi, cháu cùng chị ấy ra ngoài một lát!”
“Này, Hải Ninh! HẢI NINH!!...”
*
Hai người cùng nhau ngồi ở ghế đá bệnh viện, không khí buổi sớm trong lành và hương hoa dìu dịu làm Tịnh Nhi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù vướng một vài vấn đề, nhưng rốt cuộc mục đích ra ngoài của cô cũng thành công một nửa rồi!
Đáng tiếc.. Chỗ này không có wifi..
Hải Ninh nãy giờ vẫn im lặng, đôi mắt sâu bối rối nhìn cô, chất chứa đủ thứ xúc cảm kì lạ. Những con sóng ấy Tịnh Nhi vĩnh viễn cũng không hiểu hết, hơn nữa, cô cũng không buồn hiểu. Dù sao thì người chị gái thân thiết với cậu ta cũng chẳng phải là cô.
“Chị Ái Nhi..” Cuối cùng, Hải Ninh vẫn là người không nhịn được mà lên tiếng trước “.. Thật sự xin lỗi! Đều là do em không tốt, xin chị đừng trách bà em!”
“Em đâu có làm gì?” Cô nhăn mày, tự dưng thấy không vui lắm. Vốn nguyên bản Tịnh Nhi không thấy chuyện bà cậu ta hành xử như vậy với cô có gì kinh khủng, nhưng bạn Hải Ninh đứng ra xin lỗi thay vầy là không được rồi.
Bà bạn ấy đâu phải trẻ con mà cần bạn ấy chịu trách nhiệm hộ chứ? Lẽ nào Hải Ninh lại là kiểu nam phụ thánh mẫu?
“Rốt cuộc trước đây xảy ra cái gì? Bà em ghét chị giống như quân thù vậy!”
“Chuyện này..” Cậu ta gãi đầu, sau đó không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa. Khuôn mặt đẹp trai giả bộ quay đi, hai má ửng đỏ ám muội “..Cũng vì em cứ thích chạy theo chị, ai ngờ lại bị bà hiểu nhầm thành chị bám theo em..”
“...”
“Em.. Em thật sự không cố ý gây rắc rối cho chị!” Cậu ta khẳng định, chân thành mà quả quyết gật đầu với cô “Ái Nhi, cũng chỉ vì em th..”
“Hả?” Ối chà, sao tự dưng mặt đỏ gay vậy?? Hải Ninh nhìn thấy cái gì mà thẹn thùng đến vậy?? “Hải Ninh sao thế? Em ốm à? Sắc mặt tệ lắm!”
“Ái Nhi..”
“Ốm thật ư?” Thấy cậu nhóc ngây người, Tịnh Nhi có chút lo lắng đưa tay qua giúp cậu kiểm tra nhiệt độ “Không có, sao thế, em đang nói gì nói nốt.. A.. Ủa??”
Bàn tay đang đặt trên trán Hải Ninh bị ai đó bắt lấy, nó nằm lọt thỏm trong một bàn tay lớn mạnh mẽ vô cùng. Tịnh Nhi còn cảm thấy một chút áp lực, như thể kẻ đang nắm tay cô phải kiềm chế hết sức để không bóp gãy đôi tay ngọc ngà đang bị thương của cô. Chưa kịp ngoảnh đầu lại, phía sau đã vang lên giọng nói âm trầm, lạnh lẽo như băng vĩnh cửu: “Vi Ái Nhi, cô bệnh không nằm trong phòng, chạy tới đây làm gì?”