Tiểu Ngọc xuất viện nên Tịnh Nhi cũng dựa theo đó mà trở về căn hộ của mình. Tất nhiên đợt này Hải Ninh không có thời gian xuất hiện, nghe trợ lí tạm thời nói chuyện gia đình cậu ta rất loạn, thời gian trông bà ngoại ốm còn thiếu chứ đừng nói gì đến đi làm. Vậy là với sự đẹp trai của mình.. Ây, với năng lực xuất sắc của mình chứ nhỉ, Hải Ninh đã thành công thuyết phục Lý tổng khó ở cho mình nghỉ dài hạn.
Thư và quà của người hâm mộ mấy ngày nay vẫn đến tay cô đều đều, nhưng Tịnh Nhi đã vướng vào một bộ tiểu thuyết mới nên không có lúc nào rảnh để mở quà với trả lời thư. Trợ lí tạm thời cứ hàng ngày đem đồ tới, chất đống đầy một góc, thông báo cho cô chút tình hình rồi nhanh chóng rời đi để không gian cho cô sáng tác.
Bình thường Tịnh Nhi dậy lúc 8h, viết lách đến hơn 12h mới đi gọi đồ ăn, ăn xong lại viết, viết xong lại ăn.. Và công việc của cô chỉ kết thúc khi đồng hồ điểm đúng 1h đêm. Mệt mỏi nhưng vui vẻ, mọi cảm xúc và diễn biến câu truyện đều được viết theo đúng ý cô. Đáng tiếc là không được up ngay để mọi người đọc, Lý tổng nói cái này phải để anh ta kiểm duyệt sau đó mới đăng lên mạng.
Kiểm duyệt cái gì chứ?
Truyện nào Tịnh Nhi cô đây viết ra không xuất sắc? Không hay bá đạo? Không cẩu huyết ngập trời???
Hôm nay cũng như thường lệ, Tịnh Nhi viết lách đến hơn mười giờ đêm, đang chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện trong phòng có mùi thực khó chịu. Thứ mùi gay nồng giống như mùi của sinh vật gì đó chết thối lâu ngày vậy. Cô nhăn mũi đi qua lại các phòng cẩn thận kiểm tra toàn bộ, tất cả đèn đóm trong nhà đều được bật sáng trưng.
Kì lạ thật, chung cư này dù không phải nơi cao cấp nhưng cũng thuộc vào hàng trung bình khá. Từ lúc cô tới đây đến giờ chưa bao giờ gặp con chuột con gián nào hết. Lý do gì lại có mùi này? Đồ ăn Tịnh Nhi dùng thừa xong luôn vứt ra thùng rác ở đầu hành lang, lâu nay cô cũng không nấu nướng nên không thể là mùi phát ra từ bếp được..
Đi quanh khắp lượt cũng không thấy gì, Tịnh Nhi ra ban công đẩy tung cửa để gió bên ngoài lùa vào. Ngoài này không khí trong lành nên cũng loại trừ được khả năng mùi phát ra từ nhà hàng xóm.
Ôm tâm tình khó chịu, cô tiếp tục tuần tra thêm một vòng..
*
Hải Ninh bất chấp sắc trời đã có điểm tối, cắm cúi đi tới khu phố A. Cậu nghĩ ngợi một chút, rồi thật nhanh nhận ra đó là phố đèn đỏ, khu hoạt động mua bán dâm rầm rộ nhất cả thành phố.
Mặc dù chưa tối hẳn nhưng những người phụ nữ hoặc đàn ông nhỏ bé xinh đẹp đã trang điểm, ăn vận tinh tươm đứng ngồi ven đường đón khách. Bọn họ ồn ào, vui vẻ đối thoại những câu chuyện không đầu không cuối, khuôn mặt mệt mỏi nhưng miệng lúc nào cũng cười.
Cười đời, cười người, cười chính bản thân mình có bao nhiêu dơ bẩn..
Thoáng thấy bóng chàng trai lạ mặt, đám người bên đường lập tức dừng lại những câu chuyện phiếm, thi nhau chào mời. Nhất thời Hải Ninh bị một luồng lực ngoại sinh lớn lôi kéo, những câu mời gọi tục tĩu nguyên thủy nhất liên tục vang lên bên tai. Cậu nhíu mày hất mạnh tay, cũng dứt khoát chạy thẳng khỏi chỗ đó, đến ngôi nhà số 9 - nơi đã hẹn với kẻ ẩn danh gọi điện.
Mẹ của cậu ở trong này?
Nhìn nơi trước mặt Hải Ninh không nhịn được căng thẳng, nuốt nước bọt thêm một lần.
Đây là một club, nói như vậy nhưng thực sự chẳng khác gì động gái. Nơi này vào ban đêm là thiên đường của đàn ông, của những kẻ thừa tiền muốn tìm của lạ.Mẹ cậu.. Lẽ nào là bị lão già kia lừa bán vào đây?
Mẹ nó! Mỉa mai làm sao! Người mình yêu thương nhất lại đẩy mình vào chốn tù đầy dơ bẩn thế này. Hi vọng sau hôm nay, khi cậu cứu mẹ mình ra rồi bà ấy sẽ chết tâm với con người bội bạc kia, tránh làm bà ngoại tức chết!
Hải Ninh trẻ trâu không ý thức nơi mình vừa tiến vào có bao nhiêu nguy hiểm, cậu - một thanh niên hai mấy xuân xanh tự tin mình đủ năng lực cứu mẹ. Nếu không thì cũng có thể đàm phán với bọn chúng, cậu sẽ chi tiền để mẹ mình trở về. Nếu tất cả đều không được cũng không sao hết, Hải Ninh đã báo chuyện này cho cảnh sát rồi, lát nữa họ sẽ tới ngay thôi!
“Hải Ninh phải không?” Phía trong quán tối mờ, vì chưa tới giờ mở cửa nên chủ không bật đèn, cũng chưa có phục vụ tới. Một người đàn ông trong góc phòng thấy cậu đẩy cửa vào, bàn tay đang cầm cốc rượu liền nhanh chóng nốc thẳng nó vào cổ, chậm hỏi “Tìm mẹ?”
“Phải!” Hải Ninh nuốt nước bọt nhìn người đàn ông to con trước mặt, nếu đánh nhau cậu đủ khả năng đánh thắng không? Cậu không biết nữa.. Trái tim nhỏ bé của Ninh đập ầm ầm, giờ này cậu mới tự trách bản thân không suy nghĩ cẩn thận đã vội chạy đến đây..
Nhưng nếu cậu không tới mẹ cậu sẽ nguy hiểm. Chung quy lại cũng không còn cách nào!
Cuối cùng, chỉ hi vọng đám người này nói chuyện bằng đầu óc. Dễ thế lắm,nếu không họ cũng chẳng mất công gọi điện cho cậu, còn để cậu nghe giọng mẹ nữa chứ.. Nhất định là muốn cùng cậu thương lượng đòi tiền!
“Đi theo tao!” Người đàn ông đè mạnh cốc rượu rỗng xuống bàn, khóe miệng hé ra nụ cười quái dị “Nhanh lên!”
Cả hai im lặng, cậu nối gót theo chân người đàn ông đó vào sâu trong quán. Nơi này nhỏ hẹp, cộng thêm không khí yên tĩnh càng làm cho người ta cảm thấy áp lực. Hải Ninh cũng không dám hít thở sâu, bởi mùi vị nơi này quá hỗn tạm, mùi nồng của rượu mạnh, mùi thoang thoảng của nước hoa, son phấn.. Khó chịu vô cùng. Một khoảng hành lang nhỏ hẹp không biết dài đến đâu, cũng không rõ đi mất bao lâu. Tận tới lúc Hải Ninh cảm thấy mình chịu không nổi nữa, người đàn ông trước mặt mới dừng lại hô lớn: “Đến nơi rồi!”
Cậu chen lên phía trước, vội vã tìm kiếm bóng dáng mẹ, thế nhưng trong căn phòng lớn lại không có người phụ nữ nào cả. Hải Ninh không kiên nhẫn quan sát lại một vòng, phòng lớn kê một bộ bàn ghế gỗ, không hoa mỹ cũng không có đồ trang trí nào khác. Vài người đàn ông lực lưỡng thấy cậu ào vào đồng loạt quay ra nhìn, ánh mắt ai nấy đều sắc như chim Ưng.
“Mẹ tôi đâu?” Hải Ninh lui lại hai bước, dự cảm nguy hiểm réo vang trong đầu cậu. Thế nhưng chưa kịp lui thêm,phía sau đã bị người dẫn đường chặn lại “Các người giấu mẹ tôi ở đâu? Các người muốn gì?”
“Chẳng có gì..” Người ngồi ghế giữa chậm rãi nhấp trà, vẻ mặt lười biếng mà uy danh vô cùng. Đây có lẽ là kẻ cầm đầu nhóm này.. “Chỉ là trả tiền rồi, bây giờ bọn tao nhận hàng thôi!”
“Nhận hàng..?” Hải Ninh khó hiểu hỏi lại, cậu nhỏ con nhất nên chỉ vài giây sau đã bị kìm kẹp chặt chẽ.
“Có vẻ mày vẫn chưa hiểu nhỉ?” Hắn ta đứng dậy, tách trà nóng bốc khói nghi ngút trên tay “Hôm nay tao vui, sẽ cho mày biết lí do tại sao cả mày và mẹ mày đều phải ở đây..”
“...”
“Bố mày ấy..” Hắn ta tiến sát tới chỗ cậu đứng, bàn tay vẫn còn hơi trà thoang thoảng khẽ đưa lên vuốt gò má thanh lạnh mịn màng của cậu. Sau đó mạnh mẽ mà bá đạo nắm lấy cằm Hải Ninh, nâng cả khuôn mặt câu lên “Ông ta bán đứt cả hai mẹ con mày cho tao rồi!”
*
Tịnh Nhi lục đống quà một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy hộp quà bốc ra hương thối kinh dị kia. Cô thực sự tò mò không hiểu fan hâm mộ ưu ái dành tặng cô cái gì mà mùi mẫn thế này?
Chẳng lẽ lại là sầu riêng?
Không thể nào! Sầu riêng cũng không phải thể loại mùi tởm lợm này đâu!
Hộp quà lớn có hình vuông, phía bên ngoài bọc giấy gói quà màu đỏ điểm xuyết những hình đầu lâu ngộ nghĩnh vô cùng. Chiếc nơ to cùng màu rực rỡ chói mắt cùng với một tấm thiệp gắn bên ngoài ghi vỏn vẹn ba chữ: “Tặng cho cô!”
Tịnh Nhi có chút hồi hộp, nói thật từ lúc cô năm tuổi đã không còn cảm giác này khi mở quà nữa. Nay tự dưng nhờ người này mới tìm lại được cảm giác tuyệt vời này. Tịnh Nhi đưa tay lên ngực trái, cảm nhận tim đập mãnh liệt, cô thở ra một hơi, cuối cùng cũng vẫn quyết định mở hộp ra!
Nói thật, dù không biết thứ trong này tốt hay xấu nhưng nếu không mở nó ra cô sẽ tò mò chết mất! Tò mò chết cả mèo, nói gì đến Tịnh Nhi lớn hơn mèo cả chục lần.
Bỏ đi chiếc nơ lớn, bỏ luôn lượt giấy gói bên ngoài, cô nhìn chiếc hộp lồng trong hộp mà không khỏi cảm thán. Đưa tay gạt bỏ nắp ra, Tịnh Nhi hốt hoảng hét loạn!
Phía trong..
Phía trong..
Đó.. Đó chẳng phải là xác một con mèo hay sao???
*Mai valentine nà các tình yêu ~~
Hi vọng 1chương mới sáng mai sẽ làm các nàng vui vẻ, quà của ta chỉ có mỗi thế thôi, các tình yêu đừng chê nha