Người ta thường nói thời gian chính là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương..
Tổn thương trong lòng Đại boss khi mẹ anh ra đi lớn như thế nào tuyệt không ai rõ, chính anh cũng không thể hiện ra mặt nên càng chẳng ai hay.
Chỉ biết rằng kể từ ngày hôm đó Đại Thần cắm cọc ở nhà Tịnh Nhi, còn về chuyện đêm hôm đó có bế hay không.. E hèm, tất nhiên bạn Nhi da mặt mỏng sẽ không cho phép anh làm như vậy rồi.
Hai người có phân chia rõ ràng, bởi vì nhà Tịnh Nhi chỉ có một giường nên anh sẽ “được” tĩnh tâm trên ghế dài ngoài phòng khách, hoặc nếu thích thiên nhiên thì trực tiếp kéo salon ra ngoài ban công là được rồi. Chuyện ôm hôn gì đó miễn cưỡng có thể có, nhưng ngủ chung phòng nhất định Tịnh Nhi vẫn còn ngây ngô sẽ không chấp nhận.
Cô còn tưởng chuyện này sẽ không kéo dài bao lâu, Đại Thần cành vàng lá ngọc chẳng mấy chốc sẽ vì đau lưng mà trở về chung cư cao cấp của mình, không cần quan tâm nó có rộng lớn và cô đơn hay không. Nào ngờ ngay ngày hôm sau, khi Đại Thần không dụ dỗ được trẻ vị thành niên với thân xác người lớn - Vi Tịnh Nhi, nằm chung giường, anh đã có kế hoạch tác chiến thứ hai. Gọi nhân viên công ti nội thất, chuyển ngay tới địa chỉ nhà cô thêm một chiếc giường!
Lại lấy cớ không còn nơi khác thích hợp, đường đường chính chính kê giường anh ngay cạnh giường cô.
Hai chiếc giường song song, cách nhau chưa tới 50cm thật sự có chút liên tưởng xấu xa.
Gần như vậy.. Tối nay làm sao cô ngủ nổi?
Nhưng không.. Vẫn như mọi bận, hễ Tịnh Nhi thắc mắc câu này là bạn ấy nhất định sẽ ngủ say như lợn chết. Đại Thần muốn dùng cách này để ngày đêm gần gũi, nói chuyện tâm sự với Tịnh Nhi nhiều hơn. Ngờ đâu cô vừa làm việc xong, đặt mình xuống giường ừ à với anh không quá ba câu liền thở đều thở nhẹ.. chứng minh cho anh rằng cô đã ngủ rất say rồi.
Có vài vấn đề làm Đại Thần từ buồn bực chuyển sang cáu giận mãi không thôi.
Đầu tiên, cô rõ ràng sợ anh cô đơn nên đồng ý cùng anh sống chung. Thế nhưng anh vừa tới cô một câu an ủi cũng không có đã leo lên giường ngủ mất. Mẹ mất, dĩ nhiên là nỗi buồn dai dẳng và day dứt trong lòng, tạo cho anh một vết thương thật lớn. Nhưng Đại Thần đã sắp ba mươi tất nhiên biết tiết chế tình cảm của mình. Hơn nữa mẹ anh bệnh đã lâu, việc chuẩn bị tinh thần đã có từ trước.. Có điều, cô ấy nói không giữ lời thật sự làm người khác tổn thương!
Tiếp theo, chính là về số điện thoại của Tịnh Nhi.
Quả nhiên là thế! Cô ấy bị mất điện thoại, còn là mất từ cách đây rất lâu, ngay khi anh vừa đi nước ngoài. Và giờ, khi mà anh đã trở về nước lập tức không thể liên lạc được nữa.
Vậy thì kẻ nào.. Là kẻ nào đã nhắn tin qua lại với anh trong thời gian qua? Mập mờ ám muội không rõ, còn muốn cùng anh gây sự như vậy là đang cố tìm cách phá hoại quan hệ của anh và Tịnh Nhi đúng không?
Vậy chiếc điện thoại kia bị mất là có kẻ nhằm vào.. Kẻ đó đang đứng sâu trong bóng tối, tìm mọi cách tách Tịnh Nhi khỏi anh. Và hơn hết, hắn vô cùng tinh ranh. Bởi khi anh phát lệnh tìm kiếm thông qua hệ thống định vị điện thoại, lập tức tìm thấy chiếc điện thoại đã mất ấy của Tịnh Nhi trong khách sạn Bảo Bối!
Và cuối cùng, chính là chuyện này.. Tịnh Nhi cùng đàn ông sống chung sao có thể tự nhiên như vậy?
Anh không đủ sức hấp dẫn với cô? Hay cô tin tưởng anh tới mức nghĩ rằng anh ở chung một chỗ với cô nhất định sẽ không làm ra hành động gì quá đáng?Tịnh Nhi.. Em đã quá coi trọng khả năng kiềm chế của tôi rồi. Đã kiềm chế gần ba mươi năm, cũng sắp hỏng mất..
Vậy là lúc này đây, khi Tinh Nhi cuống lên với hàng loạt công việc, Đại Thần đang ngồi trên tầng cao nhất của Bảo Bối, âm thầm tính cách “thịt” con gà nào đó. Phía ngoài, bóng dáng một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc nâu uốn xoăn gợn sóng, bộ đồ công sở đúng tiêu chuẩn và đôi giày cao gót đen thấp thoáng qua lại...
*
Tịnh Nhi bận bù đầu với hàng loạt công việc mới và cũ. Cô đang hợp tác với Hạo Khánh, rồi còn tiểu thuyết mới đang được update theo lịch của Lý tổng, sau đó là giải thưởng của viện hàn lâm giành cho tác phẩm truyện ngắn thể loại fantasy hay nhất.. Tất cả những dự án đó làm cho thời gian xung quanh cô bị cuốn đi như gió lốc. Thoáng một cái thời tiết đã chuyển từ xuân sang hè, hơn nữa còn là giữa hè rồi mới chết chứ!
Ây, thật sự quá nhanh.. Cô và Đại Thần thế mà đã mập mờ chung phòng được mấy tháng!
Tịnh Nhi nhìn tủ đồ của mình mà ảo não không thôi, nếu cô ở nhà thì còn đỡ. Bật điều hòa sẽ không còn thấy nóng nực gì cả, nhưng đời vốn không như là mơ, công việc của cô đòi hỏi ra đường thường xuyên. Mà.. Bước chân ra ngoài cái là biết tay nhau ngay, nóng như lò thiêu còn trùm quần áo kín mít!
Vậy là trong lòng cô âm thầm hạ quyết tâm, sau khi quay xong phân cảnh này nhất quyết phải đi mua quần áo!
“Alo, Đại Thần?” Đúng giờ cơm tối bạn boss sẽ như một người vợ hiền gọi điện hỏi xem cô xong chưa để tới đón. Cũng chỉ còn vài phân cảnh buổi tối, Tịnh Nhi nhìn quanh mọi người vẫn đang mải mê làm việc, rồi nhìn đến dự định của mình vẫn là quyết định về sớm. Người nào đó đã quen với sự phục vụ của Đại boss, liền xem đó như chuyện đương nhiên, mở miệng sai bảo lưu loát “Em cũng sắp nghỉ rồi, anh tới trung tâm thương mại cạnh trường quay đón em được không?”
“Được, đứng chỗ đông người, không nên chạy loạn!” Mối quan hệ của hai người mặc dù không ai làm rõ với ai nhưng đều ngầm hiểu là ở giữa tồn tại cái gì. Đại Thần mặc dù bất mãn, nhưng thôi, trước tiên anh cứ làm Tịnh Nhi ỷ lại vào mình, tới khi cô ấy không rời khỏi được anh nữa mới thôi. Dù sao anh cũng còn trẻ, nóng vội vốn không phải tác phong của anh đâu! “Anh lái xe tới đón em ngay!”
“Được em biết rồi, em cúp máy đây!” Tịnh Nhi khoát tay với không khí rồi nhanh chóng chạy ra chỗ Hạo Khánh xin cáo lão hồi hương sớm. Đạo diễn trẻ vốn e ngại Đại Thần, thấy cô xin phép như vậy liền gật đầu đồng ý luôn.
Quan hệ của Tịnh Nhi với mọi người trong đoàn làm phim không tệ. Mặc dù khả năng đối nhân xử thế của cô không tốt nhưng vì cô có tài lại không kiêu ngạo nên ai nấy đều muốn tới gần. Hoặc là làm bạn để lấy thêm danh tiếng hoặc là lợi dụng kiếm chút đỉnh. Tịnh Nhi ngốc không nhìn thấu được điểm này nên luôn nghĩ bọn họ thực sự tốt với mình, trước khi ôm túi xách chạy đi còn cẩn thận cúi đầu chào một loạt người.
Tuyết Tuyết liếc mắt nhìn cô khinh thường một cái, sau đó lạnh lùng quay đi bấm bấm điện thoại. Thanh Thúy mím môi nhìn đám người bên cạnh chụm đầu nói cười vài chuyện. Cô biết rõ bọn họ đang nhạo báng Tịnh Nhi ngu ngốc, cũng biết bình thường đám người này hay lợi dụng thẻ của Tịnh Nhi để mua chút đồ này nọ.. Nhưng chung quy cũng không phải chuyện của cô có thể quản đâu, cô mới bước chân vào nghề, tốt nhất nên ít va chạm.
Tịnh Nhi, hi vọng cô đừng trách tôi, chỉ mong cô đủ tinh tường mới có thể tự giúp được mình!
*
Trung tâm thương mại cách điểm quay không xa, lại là con đường huyết mạch của thành phố nên vô cùng đông đúc. Giờ này là giờ phố lên đèn, từng đôi tình nhân nắm tay nhau lãng mạn dạo quanh, những con người trẻ túm tụm cùng nhau tới lui. Tịnh Nhi xắn cao tay áo, để mặc gió thổi tung mái tóc đã có điểm dài của cô, thầm nghĩ trong lòng hôm nào rảnh nhất định đi cắt tóc. Cô tiến đến ngã tư, đợi đèn đỏ để qua đường, chỉ còn một vài giây, hơn nữa từ chung cư của cô tới đây ít nhất cũng phải mất mười, mười lăm phút không kể đợi đèn đỏ. Chính vì vậy cũng không cần lo lắng Đại Thần sẽ phải chờ đợi mình.
Dựa vào cột đèn gần đó, lơ đãng nhìn lên từng con số trên bảng hiệu đếm ngược. Tịnh Nhi ngơ ngẩn nhận ra trên bầu trời màu xám đầy những sao lấp lánh, đẹp đến mê hồn.
Khung cảnh này thật sự lãng mạn quá mức, nếu như được ngắm sao ở nơi cao hơn, rộng hơn, ít nhà cao tầng hơn thì chẳng phải sẽ càng diễm lệ hay sao?
Đúng đấy!
Trước đây hình như cô đã từng thấy cảnh này rồi.. Nam nữ tình nhân đưa nhau lên núi ngắm sao, bầu trời đêm lãng mạn ôm lấy hai người. Sau đó, một bóng đen vụt qua, mưa máu đầy trời, che lấp máy quay..
Vâng, đích xác là nhân vật phụ trong phim kinh dị, bộ phim ấy tên gì cô cũng nhớ không rõ nữa rồi.
Trong lòng cụt hứng, lại nhớ tới tật sợ ma của Đại Thần, có rủ đi đêm chắc anh cũng nhất quyết không thèm đi đâu! Ai da~ Vẫn là nên ném dự định này ra ngoài đi thì hơn!
Nhưng sao cô nhất định phải đi chung với boss chứ?
Chỉ là.. Chỉ là dạo này nhất định làm việc gì cũng sẽ nhớ tới anh ta, muốn hỏi anh ta trước khi hành động. Còn có, cô cũng tin tưởng Đại Thần gần như vô điều kiện. Tính ngay từ việc cho anh ở cùng một phòng với mình mà không kháng nghị gì đã biết được ngay.
Đổi lại nếu không phải Đại Thần mất mẹ rồi xin ở chung với cô bao lâu mà là người khác, ví như Hải Ninh kia chẳng hạn.. Chắc chắn cô sẽ không đồng ý mà đá thẳng cậu ta ra ngoài!
Có lẽ vì ngay từ đầu Đại Thần đã rất đoan chính nên chiếm được sự tin tưởng từ cô, cũng có thể do quan hệ giữa cô và anh rất khác biệt nên Tịnh Nhi tự dưng không chút phòng bị nào với anh hết..
Có điều thực tế đã chứng minh mắt nhìn người của cô không nhầm!
Đại Thần quả nhiên quân tử, một cọng lông của cô cũng không động vào, hơn thế còn kiêm nhiệm đủ chức trách, từ nấu cơm đến rửa bát, quét dọn nhà cửa..
Cười thầm trong lòng một cái, cố gắng xóa bỏ hình ảnh đẹp đẽ của Đại Thần đang dần khỏa lấp suy nghĩ của mình. Tịnh Nhi tìm cách lái tâm trí đi theo hướng khác.. Các cụ thường nói gì nhỉ? À, là mau sao thì nắng, vắng sao thì mưa.. Như vậy thì mai nhất định lại là ngày nắng to rồi! Cứ diễn quần áo mùa Thu Đông xuyên Hè thế này nhất định cô sẽ bị nóng hun chết mất!
“Cô gái! Cẩn thận!” Giọng nói trọ trẹ, như thể khẩu âm của người nước ngoài mới học tiếng vang vọng sau lưng Tịnh Nhi. Cô nhướn mày quay người trở lại.
Khoảnh khắc cô vừa xoay đi, phía sau ào lên một cơn gió lốc thật mạnh, kèm theo đó là tiếng rít gào gần trong gang tấc của mô tô phân khối lớn.
Tịnh Nhi hoảng hồn tiến lên mấy bước, đứng dẹp hẳn vào trong vỉa hè, đến mấy giây sau mới hoàn hồn. Thì ra trong lúc cô lơ đãng, đèn đỏ đã chạy xong, mấy chiếc xe máy đi ẩu lao lên cả vỉa hè ra sức phóng nhanh. Bọn họ không hề để ý có người đứng ngay cột đèn, cứ thấy nơi nào đường thoáng lập tức chạy tới.
Nhưng.. Phía sau tại sao tự dưng man mát vậy?
Tịnh Nhi ngơ ngẩn đưa tay chạm lên cổ của mình, một nắm tóc đen nhánh theo đó rơi xuống bên chân lả tả. Tiếp đến là một mảnh ướt át mơ hồ cùng mùi máu tươi dậy lên khắp chốn. Cô hốt hoảng đưa tay ra trước mặt, quả nhiên màu sắc đỏ tươi chói mắt đập thẳng vào mặt.
Vậy.. Là sao?
Vậy là sao?
Chuyện này.. Rốt cuộc là như thế nào?