Một đội trưởng khác ở bên cạnh nói xen vào: “Ngày đó còn giáng một đạo sấm sét xuống, đám người tôi dẫn tới sợ quắn quéo, ngay cả súng cũng cầm không chắc, may mà chưa rớt xuống đập ngón cẳng ấy!”
Miles sờ cằm: “Điện cao thế.... sấm sét.... ồ, thứ đồ chơi gì đây....”
“Lẽ nào bọn Hoa quốc lại chế tạo ra vũ khí kiểu mới?” Hắn khó hiểu cầm laptop nhìn tới nhìn lui mấy tấm hình.
Cuối cùng là một đoạn video, là trước khi máy bay không người lái bị hỏng kịp đuổi theo ra ngoài đường lớn.
Trong hình, hai người đàn ông mở cửa xe, chiếc xe phóng nhanh ra đường cái. Miles ấn tạm ngừng, híp mắt, cẩn thận quan sát mặt hai người trong hình.
“Không được, không đủ độ sáng, khoảng cách quá xa. Chỉ có thể nhìn được phân nửa gương mặt, dáng dấp đám người Hoa này cứ xêm xêm nhau, không có hình chính diện, tao không thể phân biệt được.” Hắn đặt laptop qua một bên, đưa tay sờ ngực lôi ra một điếu thuốc: “Không phải nói còn hai tên à, bắt được chưa?”
“Phương hướng chạy trốn của chúng không giống nhau, hai tiểu đội đang truy đuổi.”
Miles lắc đầu: “Truy cái gì mà truy, trực tiếp nã một phát tên lửa banh xác đi.”
Mặt tên đội trưởng kia cứng đờ: “Tiên sinh, nơi này là Anh quốc, không phải khu chiến loạn, nếu làm vậy chúng ta sẽ gặp phiền phức.”
“Ồ, tao tưởng bọn mày đã sớm dính phiền phức rồi chứ.” Miles liếc mắt nhìn người kia, đứng dậy: “Hai đứa đi về phía tây hiện giờ đã tới đâu rồi?”
Tiểu đội trưởng lập tức nói: “Máy bay không người lái đang bám theo phía sau, phỏng chừng là đang đi về hướng thành phố Cantel, ven đường có mười mấy thị trấn, quy mô không lớn.”
“Xem đoạn video kia thì một trong hai đứa đã bị thương không nhẹ, trên đường chắc chắn phải dừng lại tìm nơi chữa trị.” Miles cười cười: “Tao có chút hứng thú với vũ khí bí mật của chúng, thu dọn nơi này đi, chúng ta đi tìm bọn chúng chơi một chút.”
X x x x X
Giống như Miles đã đoán, Diệp Văn Hiên lái xe tới thị trấn gần nhất thì lập tức quẹo vào.
Ý thức Hình Uyên lúc này đã có chút không rõ nhưng vẫn biết hiện giờ không phải thời cơ tốt để dừng lại: “Nơi này... cách trang viên Beaks quá gần....”
Diệp Văn Hiên quét nhìn phòng ốc xung quanh, tìm kiếm phòng khám bệnh: “Đừng có ngủ, bây giờ anh cảm thấy thế nào, lưng còn cảm giác không?”
Hình Uyên: “Không chết được....”
Đảo một vòng quanh thị trấn nhỏ, Diệp Văn Hiên không thu hoạch được gì, cậu dứt khoát xuống xe tìm người hỏi thăm.
Người nọ thấy dáng vẻ của cậu thì khiếp sợ, sau khi nghe thấy câu hỏi mới nói: “Ách, bác sĩ Aini không có phòng khám, bà ấy khám bệnh cho bệnh nhân ở nhà mình, noi này quá nhỏ, bệnh nặng đều chạy tới thị trấn lớn hơn.
Diệp Văn Hiên mím môi: “Vậy nơi này có bán thuốc không?”
“Có thì có, nhưng mà....” Người nọ vẫn duy trì khoảng cách an toàn với Diệp Văn Hiên: “Cậu thoạt nhìn không ổn lắm, cần tôi báo cảnh sát giùm không?”
Diệp Văn Hiên không rõ, cảnh giác hỏi lại: “Cái gì?”
Người nọ chỉ tai cậu: “Tai cậu đang chảy máu, trên mặt nữa.... trên quần áo cũng có rất nhiều máu... cậu đã gặp chuyện gì vậy...”
Lúc này Diệp Văn Hiên mới vô thức sờ sờ tai mình, không ngờ sờ trúng một mảnh ẩm ướt.
Đưa tay tới trước mắt thì quả nhiên dính rất nhiều máu, Diệp Văn Hiên suy đoán có lẽ sóng xung kích của mìn đã chấn thương màng nhĩ. Nhìn lại người mình, quần áo nhăn nhúm, bởi vì mìn nổ mà dính đầy bùn đất, vạt áo trước dính máu tươi của Hình Uyên lúc đối phương bổ gục cậu xuống.
Như vậy trên mặt chắn chắn cũng rất thê thảm.
Người đối diện phỏng chừng suy đoán cậu là người bị hại đang trốn chạy, có chút thương hại lại có chút cảnh giác, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xoay người bỏ chạy.
Diệp Văn Hiên luống cuống buông tay xuống: “Tôi... tôi bị cướp...”
“Èo, thật là...” Người nọ nhìn phương hướng cậu chạy tới: “Cậu là khách du lịch à? Gần đây có không ít đám côn đồ, bọn chúng làm gì cậu?”
Có lẽ hình thể hơi gầy gò đặc trưng của người châu Á không làm người này phản cảm, lại còn máu me khắp người, quần áo nhăn nhó, thoạt nhìn giống như vừa mới bị bắt nạt.
Người tốt bụng kia dẫn cậu tới tiệm thuốc, ông chủ tiệm thuốc kinh hô một trận, hai người cùng khuyên bảo cậu lập tức báo cảnh sát, cũng chỉ hướng đồn cảnh sát ở trấn trên. Diệp Văn Hiên mua chút đồ cầm máu, thuốc giảm đau, vải thưa, sát trùng này nọ kia rồi cám ơn hai người, nói rằng sau khi xử lý vết thương sẽ lập tức báo cảnh sát.
“Bác sĩ Aini ở trên trấn Cayenne, trên đó có bệnh viện cùng phòng khám, chỉ là cách nơi này một đoạn.” Cuối cùng ông chủ tiệm thuốc nói: “Nếu cậu có tình huống khẩn cấp thì có thể tới bệnh viện tư ở đó, lỗ tai chảy máu không phải chuyện đùa đâu.”
Diệp Văn Hiên: “Cám ơn.”
Cậu mượn nhà vệ sinh trong tiệm thuốc để tẩy rửa sạch sẽ máu trên người, sau đó xách bịch thuốc rời khỏi trấn nhỏ.
Lượn hai vòng ở phụ cận, xác định xung quanh không có ai theo dõi, Diệp Văn Hiên mới chạy trở lại chỗ chiếc việt dã đậu trong khu rừng nhỏ.
Đến gần phát hiện cửa sau nửa hé mở, bắp thịt cả người Diệp Văn Hiên nháy mắt căng cứng.
Tay phải để sát bên người dần dần ngưng tụ một tia sét tím đậm, Diệp Văn Hiên chậm rãi bước tới, đồng thời lưu ý động tĩnh xung quanh.
Trong rừng an tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim hót cùng tiếng côn trùng râm ran trong cành cây bụi cỏ.
Ngoài ra thì không hề có dấu hiệu nhân loại đã tới đây.
Diệp Văn Hiên đi tới bên cạnh xe, liếc nhìn bên trong.
Hình Uyên đang nghiêng người dựa vào ghế ngồi, cúi đầu nhìn thứ đặt trên đùi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, thu hồi tia sét, đi tới vỗ thân xe: “Có thể bò dậy rồi à?”
Hình Uyên ngẩng đầu nhìn cậu, ừ một tiếng.
Sắc mặt anh trắng bệch dọa người, vết thương chảy máu trên trán vẫn chưa lau, phối hợp với phần máu rướm ra trên vai trái cùng sau lưng, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.
Nhưng tốt xấu gì ý thức cũng còn thanh tỉnh. Truyện Tiên Hiệp
Diệp Văn Hiên: “Lưng anh không đau à, nằm úp xuống nghỉ ngơi đi.” Sau đó nhìn thấy thứ đặt trên đùi đối phương, ánh mắt cậu trở nên nghiêm túc: “Này... này không phải máy bay không người lái loại nhỏ bay đầy trời nhà Wilson trước đó à?”
“Nó bay chếch ở phía sau chúng ta... phỏng chừng muốn tiếp cận để chụp hình.” Hình Uyên nói chuyện cũng thực tốn sức, anh thở hổn hển vài cái rồi mới nói tiếp: “Tôi nhìn thấy nó nên tiện tay bắn một phát rớt xuống...”
Diệp Văn Hiên nhìn dấu vết rõ ràng trên cánh quạt, thực khó tưởng tượng người này bị thương nặng như vậy làm sao có thể bắn rơi thứ này.
Đã bị thương rồi mà vẫn không chịu thành thật, Hình Uyên cúi thấp đầu thưởng thức camera lớn cỡ ngón tay cái trong tay, ống kính đã bị đạn bắn bỏng, anh đưa ống kính bị bắn rạn thành hình mạn nhện về phía Diệp Văn Hiên: “Tôi thấy trên máy bay không người lái có gắn đạn pháo, liền suy đoán là người điều khiển có thể công kích từ xa.”
Diệp Văn Hiên thuận miệng nói: “Ồ, vậy thì may mắn chúng ta gặp phải đám Phi Lang khá là nghèo, mua không nổi hàng tốt.”
Thừa dịp Hình Uyên còn nói chuyện nổi, Diệp Văn Hiên vỗ vỗ bả vai k bị thương của anh: “Xoay người lại đi, tôi xem vết thương của anh một chút.”
Hình Uyên liếc nhìn bịch thuốc trong tay cậu, không lên tiếng, yên lặng xoay nửa người lại, lộ ra bờ vai dày rộng. Diệp Văn Hiên cẩn thận lột chiếc áo đã rách bươm kia ra, lộ ra mảng lưng bị mìn oanh tạc tổn thương.
Động tác cởi quần áo tuy cẩn thận nhưng vần khó tránh chạm phải vết thương, Hình Uyên đau đớn rên khẽ một tiếng, camera trong tay bộp một tiếng rớt xuống chân.
“Anh còn sức mà giơ súng bắn máy bay cơ mà, chút thương tích này tính là cái gì đâu.” Diệp Văn Hiên căm tức cái người này đã bị thương còn không chịu nằm yên, mặc kệ người ta kêu rên, miệng nói: “Bắn chuẩn thật đấy, một phát là rụng hử?”
Hình Uyên cắn chặt răng, mồ hôi lạnh từ thái dương trượt xuống, nhỏ xuống ngực: “Tôi đã sớm... muốn nói... tôi với cậu rốt cuộc ai giống lưu manh hơn...”
Diệp Văn Hiên đang tẩy rửa cùng băng bó vết thương giúp anh, lại kiểm tra cánh tay trái bị thương cùng một thân mồ hôi của Hình Uyên, sau khi kiểm tra xong vết thương ở lưng cùng vai mới chậm rãi thở hắt một hơi.
Diệp Văn Hiên nhìn anh một hồi rồi thuận tay cầm lấy chai rượu bên chân, chui vào trong xe nói: “Nằm yên đừng nhúc nhích, ngẩng đầu lên để tôi rửa vết thương trên đầu.”
“Tôi tự làm được.” Hình Uyên nghiêng đầu đi, đưa tay muốn cầm lấy chai rượu: “Chúng ta phải nhanh chóng rời đi, máy bay đã bại lộ phương hướng của chúng ta, nơi này không thể ở lâu.”
Diệp Văn Hiên: “Tôi có thể đối phó bọn họ.”
Hình Uyên nhíu mày: “Tật xấu này của cậu thật là...”
Anh nghiêng đầu nhìn Diệp Văn Hiên một chút, ánh mắt đối phương cực kỳ thản nhiên.
“Diệp Văn Hiên, lúc cậu tiếp nhận nhiệm vụ, bộ trưởng bộ đặc biệt chẳng lẽ không cho cậu chút lời khuyên à?” Anh chậm rãi ngồi xuống ghế sau, hai mắt nhìn thanh niên ở bên cạnh, ánh mắt rộ ra một tia không đồng ý: “Năng lực của cậu làm cậu có ảo giác 'vô địch', nó làm cậu tràn đầy tự tin. Thế nhưng nếu tự tin bành trướng quá độ thì cậu sẽ trở nên tự đại, cuồng vọng, coi thường người khác. Vào thời khắc mấu chốt, những điểm này sẽ trở thành nhược điểm chí mạng.”
Diệp Văn Hiên cùng anh chen chúc trên ghế sau chật hẹp, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp gần như phả vào mặt đối phương.
“Thật không ngờ, có lúc anh lại làm thầy dạy nhân sinh cho tôi.” Cậu nói: “Chỉ là, lời này do anh nói ra, tôi cứ cảm thấy không quá thích hợp.”
Hình Uyên nhíu mày: “Tôi không muốn cãi nhau vào lúc này.”
Diệp Văn Hiên nhìn thẳng anh một chốc, sau đó lùi ra ngoài xe: “Trùng hợp thật đấy, tôi cũng không muốn.”
Cậu ném vải thưa, thuốc giảm đau lên ghế sau, sau đó trở về ghế lái, khởi động xe: “Tôi mới hỏi người qua đường, gần đây không có bệnh viện, cách nơi này gần nhất hình như là trấn Cayenne gì đó, chúng ta tới đó trước, vết thương của anh cần phải để bác sĩ khám.”
Hình Uyên vừa chậm rãi xử lý vết thương vừa liếc nhìn cậu: “Vết thương của tôi không có gì đáng ngại.”
Trầm mặc một hồi, chiếc việt dã một lần nữa lên đường, Diệp Văn Hiên nói: “Anh, đã cứu tôi một mạng.”
“Tôi cho rằng, anh không phải loại người như vậy.” Mắt cậu nhìn thẳng phía trước, ngón tay khẽ gõ nhịp trên tay lái: “Tôi có chút đổi mới cái nhìn về anh.”
Hình Uyên khựng lại: “Tôi là loại người thế nào?”
Diệp Văn Hiên thuận miệng nói: “Là loại máu lạnh cố chấp bảo thủ, không coi mạng người ra gì.”
Hình Uyên: “...”
“Ah, anh còn loại tính cách thứ hai nữa, tôi cũng thuận tiện đánh giá luôn.” Diệp Văn Hiên lại đâm thêm một dao: “Loại thứ hai là.... âm hiểm xảo trá, tam quan bạc bẽo, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.” Vừa nói cậu vừa ngẩng đầu thông qua kính chiếu hậu quan sát người đàn ông phía sau: “Nếu vừa nãy thật sự cùng đường trong trang viên, với loại tính cách thứ hai hày, tôi đoán anh sẽ lập tức đầu hàng gia nhập Phi Lang, giành được lợi ích lớn nhất ở trong nghịch cảnh, lợi dụng tất cả người ở bên cạnh để mình sống sót đến cuối cùng.”
Hai người đối diện nhau ở trong tấm kính.
Một lát sau, Diệp Văn Hiên dời ánh mắt đi: “Tôi không ngờ, anh lại cứu tôi.”
“Đại khái là lần này tôi đã nhìn người không quá chuẩn.” Cậu thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi vì những lời châm chọc anh trước đó, nhưng tôi cho rằng, cách làm của anh cực kỳ, cực kỳ không thỏa đáng.”
Hình Uyên dán băng gạc lên vết thương, anh mím chặt môi, nhẹ nhàng nói: “Trực giác của cậu không sai.”
Diệp Văn Hiên có chút kinh ngạc liếc nhìn Hình Uyên.
“Tôi chính là loại người như vậy, nếu như lúc đó không có cậu ở đó, tôi sẽ cân nhắc tới việc đầu quân cho bọn chúng. Không phải lũ hỗn tạp Phi Lang này, là Huynh Đệ Minh sau lưng chúng.” Ném vải thưa dính đầy máu vào trong túi, Hình Uyên nói tiếp: “Tôi vẫn cho rằng, chỉ có sống mới có thể kéo hết những kẻ hãm hại mình xuống địa ngục, mà chỉ có chiếm được quyền lợi cùng tiền tài mới có thể thực hiện được mục đích tôi muốn.”
“Tiền cùng quyền có thể giải quyết được rất nhiều chuyện, tỷ như thu mua người muốn giết tôi, tôi cũng có thể trả giá gấp đôi để người đó phản chiến, giết ngược lại cố chủ. Thế nhưng dạng này rất nguy hiểm, không hoàn toàn chắc chắn, tôi sẽ không dễ dàng thử nghiệm.”
“Quyền lực có thể thay đổi tất cả. Trước kia... tôi cũng cho là vậy.”
Diệp Văn Hiên hít sâu một hơi, một cước giẫm mạnh chân ga.
Chiếc việt dã đột nhiên tăng tốc, Hình Uyên nhanh tay lẹ mắt chụp lấy tay nắm, suýt chút nữa đã đập phần lưng bị thương vào lưng ghế.
“Nhưng con người sẽ thay đổi.”
“Tôi... mặc dù không phải là người tốt.” Anh thấp giọng nói: “Nhưng tôi căm hận kẻ lạm sát vô tội, cũng hận kẻ lật lọng thất tín.”
Đã nói sẽ dẫn cậu ra ngoài, nếu nuốt lời như vậy, sau này hứa hẹn còn ai tin tưởng?
“Có đôi khi, tôi thật sự không biết huy động lực lượng tới cứu một người như anh rốt cuộc có ý nghĩa gì.” Diệp Văn Hiên thông qua kính chiếu hậu nhìn anh, miệng nói: “Tôi cho rằng, nhiều người liều mạng bảo vệ như vậy, cho dù không phải người có cống hiến kiệt xuất cho xã hội thì ít nhất cũng phải là người có lòng cảm kích, biết trân quý sinh mệnh.”
“Tôi không có ý trào phúng anh, dù sao thì chính anh cũng nói mình không phải người tốt.”
Hình Uyên hạ kính xe xuống, hướng nòng súng ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Đại khái là vì.... tôi vẫn còn chút tác dụng khác.”
Anh bóp cò, chiếc máy bay không người lái bám theo cách bọn họ hơn mười mét rơi xuống, đụng đất thì vỡ nát bét.
May mà trên quốc lộ ngoại trừ bọn họ thì không còn chiếc xe nào khác, bằng không rất có thể sẽ xảy ra một vụ tai nạn.
Diệp Văn Hiên thu lại tầm mắt: “Kỹ thuật bắn không tệ.”
[x]
Tác giả: tôi cho rằng sau khi có được siêu năng lực, thứ cần phải nắm giữ không phải làm sao hung hăng đánh bại kẻ địch, mà là sao khống chế chính mình không tùy tiện sử dụng năng lực đó.
Sức mạnh cường đại sẽ làm người ta bị nghiện, cũng làm người ta sản sinh ra sai lệch về quy tắc cùng nhận thức xã hội, trở thành anh hùng hay ác đồ chỉ là một ý nghĩ.
Diệp Văn Hiên chọn gia nhập bộ đặc vụ, bản thân cậu hi vọng năng lực của mình có thể dùng vào chuyện chính đáng.
Công thụ đều có khuyết điểm, đều đang từ từ cải chính, thế nhưng không ai có thể trở thành người hoàn mỹ. Hiện giờ tiểu thụ đang trong giai đoạn 'có năng lực nên không có gì phải sợ'.
[x]
[TKT] Hôm nay tiểu công cũng thực xúi quẩy
Diệp Văn Hiên: “Ô, anh hộc máu rồi.”
Hình Uyên [mỉm cười tà mị]: “Không có gì đáng ngại, vẫn còn có thể đánh gục mười tên!”
Diệp Văn Hiên ấn đầu ngón tay vào vết thương trên lưng Hình Uyên.
Hình Uyên bẹp một tiếng ngã nhào xuống đất.
Diệp Văn Hiên: “Anh cười lại tôi xem?”
Hình Uyên: “...”
[end 40]