Người Điện Tử Mười Vạn Vôn

Chương 26: Chương 26: Mười vạn vôn giật chết mi




Nhiệm vụ bọn họ hôm nay là tới phía đông thành phố Luân Đôn, tới viếng thăm trường đại học Westhall, Hình Uyên sẽ ở bãi cỏ lớn bên cạnh thư viện trường đại học diễn thuyết ngoài trời hai tiếng cho mấy chục ngàn sư sinh trường đại học.

Diệp Văn Hiên nghe nói sẽ có một ít cảnh sát tới duy trì trật tự, thế nhưng hẳn là không có cảnh lực như buổi hội nghị tài chính hôm qua, đối với người vừa trải qua sự kiện tập kích tối qua như Hình Uyên, này không thể nghi ngờ là cực kỳ nguy hiểm.

Ban đầu Diệp Văn Hiên còn cho rằng Hình Uyên sẽ hủy bỏ hành trình, có lẽ sẽ liên hệ cảnh sát, giao hai kẻ tự tiện xông vào phòng cho cảnh sát Anh quốc lập án điều tra, kết quả cậu đợi một đêm, tin tức cư nhiên lại là xì căng đan bát quái của Hạ Viêm Bân cùng Hình Uyên chứ không hề có chút thông tin nào đại loại như “khách sạn xuất hiện bom điều khiển từ xa này nọ kia“.

Nếu nói Hình Uyên lặng lẽ liên lạc cảnh sát thì cũng có thể.

Di động trong túi đột nhiên “ting” một tiếng.

Diệp Văn Hiên lôi ra xem thử, phát hiện là bộ đặc vụ gửi tới.

[Sau khi xem tin lập tức xóa ngay.]

[Wilson - Bick, người nối nghiệp gia tộc quý tộc lâu đời của Anh quốc, người sáng lập hội sở Red Rose, hội sở mở chi nhánh khắp châu Âu, Trung Đông và Bắc Mỹ, hiện giờ ít nhất có ít nhất năm mươi hội sở chi nhánh. Có nội tuyến tra được Wilson Bick có dính líu tới buôn bán đạn dược súng ống, thế nhưng không có chứng cớ, không biết thật giả.]

[So sánh nhận dạng gương mặt, xác nhận người này gọi là Jason, người Libya, hai năm trước gia nhập Phi Lang Hội, thường xuyên gây án ở Ả Rập, bị bắt một lần, sau đó được tổ chức cực đoan cứu đi.]

[So sánh nhận dạng gương mặt, xác nhận người này gọi là Jiei, người Yemen, năm năm trước gia nhập Phi Lang Hội, là thành viên trọng yếu trong tổ chức đả kích chính phủ, giết người như ngóe, giỏi chế tạo bom, là một nhân vật khó gặm.]

[Đề nghị Pháp Sư tiên sinh đừng hành động thiếu suy nghĩ, lẳng lặng ẩn núp bên cạnh mục tiêu là được, nếu gặp nguy hiểm thì tránh bại lộ bản thân. Bên ta đã phái Thực Nhân Hoa cùng Tiểu Muội tới tiếp viện, xin chú ý an toàn bản thân.]

Diệp Văn Hiên bình tĩnh xóa bỏ tin nhắn, nghĩ lại thì không biết hai phần tử khủng bố nguy hiểm này đã bị Hình Uyên đưa đi đâu.

Trải qua tiếp xúc mấy ngày qua, cậu ít nhiều phát hiện Hình Uyên không yếu ớt như vẻ ngoài biểu hiện.

Nhất là tối hôm qua, lực đạo nắm cằm cậu.... đến bây giờ vẫn còn có cảm giác đau.

Chỉ hi vọng hành trình hôm nay không xuất hiện hỗn loạn.

Diệp Văn Hiên thở dài, chống cằm ưu sầu nghĩ.

Thế nhưng ý nghĩ này tựa hồ lại phù hợp với định luật Murphy, thật sự là sợ cái gì thì sẽ tới ngay cái ấy.

Đó là ý tưởng duy nhất hiện lên trong đầu Diệp Văn Hiên sau khi tiếng súng vang lên trong sân trường tấp nập người.

Ngay sau đó là tiếng thứ hai, thứ ba, thậm chí là thứ tư thứ năm, phá vỡ bầu không khí.

“A a a-----”

“Thượng Đế ơi.... xảy ra chuyện gì vậy?!”

“Ầm! Ầm! Ầm-----!”

Giống như một hòn đá rơi vào giữa mặt hồ, mặt nước an tĩnh bị phá vỡ, hơn mười ngàn sư sinh hét chói tai, hiện trường nháy mắt rơi vào hỗn loạn.

Biến cố ập tới quá bất ngờ làm người ta không kịp đề phòng, Diệp Văn Hiên thở dốc, cơ hồ ngay khoảnh khắc tiếng súng vang lên, một tấm lưới điện vô hình cũng lập tức giăng lên bảo hộ Hình Uyên ở trên bục giảng!

Tấm lưới điện vừa mới thành hình liền nghe “ầm” một tiếng thật lớn, một viên đạn cuốn theo tia lửa điện màu lam xoay tròn với tốc độ cao ở ngay trước người Hình Uyên năm mươi cm.

Xẹt------

Con ngươi Hình Uyên co rút, anh có thể nhìn thấy rõ ràng viên đạn kia bị một tia điện quang giữ lại ở giữa không trung không thế tiến cũng không thể lùi.

Lưới điện biến mất tăm, tựa hồ ngoại trừ Hình Uyên không ai biết viên đạn kia làm sao bị cản lại.

Chernow thừa dịp này vọt tới bên cạnh, lách người che chắn trước mặt Hình Uyên, vừa một tay rút súng bóp cò bắn về phía nào đó ở dưới đài vừa nhanh chóng đẩy Hình Uyên chạy xuống dưới đài.

Phát su1g kia bắn rất nhanh, cơ hồ không có ai chú ý, thế nhưng phía bên trái sân khấu có một người bịch một tiếng ngã xuống đất, rất nhiều người nhìn thấy.

“Trời ơi, anh ta bị bắn trúng rồi!”

“Đừng tới đó! Trong tay hắn có súng, tôi thấy súng rớt xuống đất....”

“Cứu mạng....”

Diệp Văn Hiên tiện tay lau giọt nước trên mắt kính, sau đó khom lưng xuyên qua đám người kinh hoàng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía hướng Hình Uyên rút lui.

Lúc này, Hình Uyên đã được nhóm vệ sĩ che chắn đi xuống đài diễn thuyết.

Hai trợ lý của anh vẫn còn ngây ngô ở phía hậu đại, chuyện xảy ra quá đột nhiên, hai người chỉ có thể núp ở phía sau đạo cụ hậu đài.

Thấy nhóm Hình Uyên tới, hai người lập tức bình tĩnh không ít, Nguyễn Ngọc San nói: “Hình tổng, tôi vừa mới báo cảnh sát.”

Một nữ trợ lý khác gọi là Trương Tình Tuyết, lúc này sợ tới mức hoa dung thất sắc, ngã nhào vào người Hình Uyên: “Hình tổng.... Hình tổng, người ta sợ quá...”

Thế nhưng còn chưa đụng phải người đã bị nhóm vệ sĩ kéo ra.

Trương Tình Tuyết rưng rưng: “Hình tổng....”

Hình Uyên phất tay tỏ ý hai người trốn đi.

Từ phía hậu đài dõi mắt nhìn ra, khắp nơi đều là sư sinh chen lấn la hét, thỉnh thoảng có tiếng súng vang lên nhưng nhanh chóng bị tiếng hét chói tai che đi.

Tình huống giẫm đạp bắt đầu thăng cấp, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Nhóm Hình Uyên lúc này đang ở trong phòng điều khiển được dựng tạm thời ở phía sau đài diễn thuyết, phía trước có đài che chắn, lại có một đám vệ sĩ cầm súng canh giữ xung quanh ngăn cản đám người bỏ trốn chạy tới, tạm thời có thể coi là nơi tương đối an toàn.

“Tay súng, ẩn trong, đám sinh viên.” Chernow đứng phía ngoài cùng, vừa tìm kiếm kẻ tập kích vừa nói: “Khó tìm, đi mau.”

“Không thể đợi ở đây, chúng ta tiến vào lầu dạy học!” Một vị vệ sĩ khác của Hình Uyên là Lý Phi cấp tốc nói: “Nơi này quá nhiều người, tôi sợ phía lầu cao có tay súng bắn tỉa ẩn núp.”

Hình Uyên xuyên thấu qua đám người nhìn về phía chỗ ngồi của nhân viên nhà mình, nhíu mày: “Chernow, Lý Phi, Lương Hạo Anh cùng Đoạn Nhị đi theo tôi. Tiền Ngũ cùng Triệu Bảo Toàn, hai người đi tìm nhân viên tôi mang tới, bảo vệ tốt bọn họ.”

Hai vệ sĩ không được chọn vội vàng nói: “Nhưng mà... ông chủ, an toàn của ngài...”

Hình Uyên: “Bọn họ cũng rất trọng yếu, đi nhanh đi.”

Lúc này, một vị bảo an trường ở bên cạnh nhanh chóng nói: “Hình tiên sinh, đi ra phía sau chính là thư viện, lùi sâu chút nữa chính là khu dạy học. Ở đó có nhiều phòng học, dễ ẩn núp. Còn nữa, phía tây bắc có cổng, từ nơi đó có thể ra ngoài...”

Hắn nói được một nửa thì Lý Phi đã đi tới, nghe hắn nói xong hai người bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện, xem bộ dáng thì đang nói về địa hình trường học.

Hình Uyên an tĩnh nghe bọn họ nói chuyện, đồng thời nhìn ra ngoài quan sát đám người phân tán.

Bảo an trường cấp cứu người bị thương, giải tán học sinh, cảnh sát được phái tới duy trì trật tự vừa cố gắng trấn an đám người vừa tìm kiếm người nổ súng ẩn trong mấy vạn người.

Này thật sự không dễ.

Mà lúc này, Diệp Văn Hiên đã tránh được đám người, động tác dứt khoát chui vào bên dưới đài diễn thuyết.

Mới vừa nãy tiếng súng vang lên liên tục, ngay từ phát đầu tiên bắn ra Diệp Văn Hiên đã lập tức cảnh giác, nhanh chóng giăng lưới điện bên người Hình Uyên, thế nhưng những tiếng súng sau đó chỉ là ngụy trang, ý đồ rõ ràng là muốn tạo hỗn loạn để thừa dịp tiếp cận mục tiêu.

Hai phát súng sau đó là muốn giết Hình Uyên.

Lần đầu là mi tâm, bị lưới điện của Diệp Văn Hiên chặn lại giữa đường, dòng điện siêu cường trực tiếp bọc viên đạn lại, thẳng đến khi nó không còn lực bắn nữa mới thả lỏng.

Lần thứ hai là ngực trái, lúc đó cậu bị người ta đẩy lảo đảo, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vệ sĩ Chernow kéo Hình Uyên nhanh chóng nhảy xuống đài diễn thuyết, đạn bắn trúng màn hình LED phía sau, may mắn cả hai người đều không bị thương.

Diệp Văn Hiên thở phào, cũng nhân cơ hội xuyên qua đám người, chui vào phòng điều khiển mà nhóm Hình Uyên đang tạm thời né tránh.

Chỗ này không lớn, vị trí nằm ở phía sau đài diễn thuyết, là nơi dùng để điều chỉnh thiết bị âm thanh cùng màn hình lớn, còn có toàn bộ hoạt đội hậu đài.

Lúc Diệp Văn Hiên chạy tới, hai trợ lý của Hình Uyên, vài vệ sĩ, hai nhân viên điều khiển cùng vài vị bảo an trường đều ở chỗ này.

“Đứng lại, không cho phép tới gần nơi này, bằng không tôi sẽ nổ súng!” Một vị bảo an trường hai tay cầm súng chỉa về phía Diệp Văn Hiên, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Sau lưng tựa hồ đang diễn ra màn bắn nhau của bên tập kích cùng cảnh sát, tiếng hét của mọi người lại càng lớn hơn, Diệp Văn Hiên giơ hai tay hô to: “Chờ chút, tôi là nhân viên của Hình tiên sinh, cứu mạng!”

Người da trắng kia còn muốn nói gì đó, nhưng Hình Uyên ở phía sau đã nói: “Để cậu ta vào.”

Bảo an nhíu mày: “Được rồi, nếu ngài đã nói vậy.”

Lúc này bảo an mới kéo Diệp Văn Hiên qua, tay vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng ngăn cản không để người phía sau lợi dụng sơ hổ tới gần nơi này.

Diệp Văn Hiên đi mấy bước tới cạnh đài điều khiển, trộm nhìn một chút thì phát hiện xung quanh có bảo an cầm súng chỉa về phía bên ngoài, bảo hộ chặt khẽ khu vực nhỏ này.

Thỉnh thoảng có người muốn xông vào đều bị nhân viên bảo an cảnh cáo đuổi đi.

Còn không nhìn cẩn thận, Nguyễn Ngọc San đã tiến tới nắm lấy tay Diệp Văn Hiên, lo lắng nói: “Những người khác đâu, cậu có nhìn thấy đồng nghiệp của chúng ta không?”

Diệp Văn Hiên qua loa đáp: “Không... quá loạn...”

Còn chưa dứt lời, sau lưng đã vang lên tiếng nổ lớn cùng tiếng hét chói tai.

Một vệ sĩ ở bên cạnh mắng: “Con mẹ nó, bom điều khiển từ xa!”

Diệp Văn Hiên: “...”

Đệt, đám khủng bố này muốn lên trời sao?

Cậu xoay người tìm kiếm vị trí nổ, còn chưa tìm được thì tóc gáy phía sau đã dựng đứng.

Cảm giác này, giống như có thứ nguy hiểm cực độ đang tiếp cận nhanh chóng.

Diệp Văn Hiên lẩm bẩm: “Thứ gì....”

Nguyễn Ngọc San không nghe rõ: “Cậu nói gì?”

Ngay cả bản thân Diệp Văn Hiên cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì, thế nhưng lúc lấy lại tinh thần thì đã hoàn toàn xoay người lại đạp đất nhảy lấy đà túm lấy Hình Uyên muốn đè ngã xuống đất, thế nhưng phát triển tiếp đó có chút lệch khỏi suy nghĩ của cậu.

Ngay khoảnh khắc cậu khó khăn nhào tới người Hình Uyên, Diệp Văn Hiên đột nhiên cảm thấy hoa mắt, cùng Hình Uyên đảo lộn vị trí, cậu còn chưa kịp phản ứng thì lưng đã nặng nề đập xuống đất.

Diệp Văn Hiên đau đớn rên một tiếng: “Ngô!”

Hình Uyên đè cậu lại: “Đừng động.”

Chernow: “Chủ nhân!”

Cơ hồ ngay nháy mắt hai người ngã xuống đất, lưng Diệp Văn Hiên còn đang đau đớn thì nghe một tiếng “phốc” nhỏ.

Hình Uyên cũng nghe.

Hai người ngã xuống đất đều không vội bò dậy mà cùng quay đầu nhìn mặt đất ở phía bên cạnh.

Nơi đó đột nhiên xuất hiện một cái lỗ nhỏ, thoạt nhìn rất sâu.

...

[tác giả] Biệt hiệu của Diệp Văn Hiên là Pháp Sư tiên sinh.

*** TKT- Thả lỏng một chút

Vệ sĩ A: “Ông chủ, hai người ngoại quốc trong phòng xử lý thế nào?”

Hình Uyên: “Quy củ cũ.”

Vệ sĩ A: “Vâng, ông chủ!”

Ngày hôm sau, tiêu đề tin tức như vầy.

[Cực shock! Sau khi bao dưỡng minh tinh, thủ phú Hoa quốc tiếp tục đêm khuya khiếu áp!] *gọi vịt

[Bí mật của người nắm quyền Hình thị!]

[Đêm khuya hưởng dụng mãnh nam, Hình Uyên cùng hai vị đầu bài hội sở nào đó dây dưa không rõ!]

[Phú hào X, một vị nam nhân “sâu không lường được!]

Hình Uyên đang xem tin tức: “...”

Anh cầm điện thoại gọi cho trợ lý: “Alo, bảo hai tên vệ sĩ xử lý hôm qua từ chức ngay cho ông.”

.25.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.