Làm xong hết thảy, Diệp Văn Hiên quẹo vào hành lang trước phòng phẫu thuật của Hình Uyên, thấy cửa phòng mở ra lập tức kéo y tá lại hỏi.
“Là người nhà của bệnh nhân vừa nãy à?” Y tá chỉ lên lầu: “Phẫu thuật xong rồi, nghe nói là không nguy hiểm tính mạng, đã chuyển lên phòng bệnh rồi, cậu lên lầu hỏi một chút đi.”
Diệp Văn Hiên cám ơn, sau đó xoay người lập tức chạy lên lầu.
Hình Uyên được xếp vào phòng bệnh ba người, hai giường bên cạnh đều kéo màn, giường cạnh cửa có người thân đang thăm bệnh, lúc Diệp Văn Hiên đi vào thì thấy một đại gia đình đang vây bên giường, phòng bệnh khá ồn, tiếng con nít la hét ẩn ẩn làm tai cậu phát đau.
Hình Uyên nằm ở giường bệnh chính giữa, hai mắt nhắm chặt, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với tiếng ồn ở xung quanh.
Diệp Văn Hiên đi tới, còn chưa kịp cẩn thận quan sát bốn phía thì phần màn ở trong cùng đột nhiên giật giật.
Một cô bé gái từ phía sau màn chui ra, thấy Diệp Văn Hiên thì đứng lại nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó men theo chân tường chạy đi.
Bé gái mặc chiếc váy không tính là sạch sẽ, mái tóc xoăn vàng khô xơ không hề bóng mượt, trên mặt đeo khẩu trang, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Diệp Văn Hiên thu lại tầm mắt nhìn theo bé gái, đưa tay kéo kín màn lại.
Sau đó cậu xách ghế tới ngồi bên giường, đến lúc này mới có thời gian cẩn thận quan sát tình huống của Hình Uyên.
Người đàn ông trước mặt vẫn luôn dùng hình tượng mạnh mẽ lạnh lùng đối mặt với người khác, lúc này đang bị thương nặng nằm trên giường, nét mặt ít nhiều có chút tiều tụy vì bệnh nên thoạt nhìn có chút yếu ớt.
Giống như tảng băng cứng xuất hiện những vết nứt, tựa hồ chạm vào sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Nhưng đó cũng chỉ là phán đoán của Diệp Văn Hiên, cậu biết rõ nếu như người đàn ông này tỉnh táo lại thì nhất định sẽ nhanh chóng giả trang, một lần nữa khôi phục trạng thái như trước.
Nghĩ như vậy, Diệp Văn Hiên đưa tay, đầu ngón tay đặt trên mí mắt người đàn ông trẻ tuổi, không để lại dấu vết nhẹ nhàng chạm vào con ngươi ở bên dưới lớp da.
Lời nói của Trịnh Hưng Quốc văng vẳng bên tai, Diệp Văn Hiên đột nhiên có chút thất thần, nhớ lại lời kia.
- ---trên thế giới này không phải chỉ có một mình cậu là dị năng giả.
- ---bảo vệ tốt viên ngọc bích kia.
Cậu sờ nhãn cầu bên dưới lớp mí mắt, sau đó chậm rãi thu tay lại: “Ngọc bích.... là chỉ anh à?”
Thật sự rất giống ngọc bích.
Đám người thăm bệnh ở giường bên cạnh lục tục rời đi, trong phòng bệnh khôi phục an tĩnh.
Diệp Văn Hiên vuốt ve ngón tay, thì thầm nói: “Anh ta chả cần tôi bảo vệ.”
Một hồi lâu sau.
Hình Uyên tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, đầu óc có chút hỗn loạn làm anh nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Anh híp mắt cố làm mình tỉnh táo lại, sau đó thử chuyển động ngón tay, đồng thời đảo mắt nhanh chóng quan sát xung quanh.
Xung quanh rất tối nhưng anh có thể nhanh chóng đưa ra kết luận, anh đang nằm trong một căn phòng bệnh.
Nhìn máy móc trị liệu ở bên cạnh thì có lẽ không phải phòng bệnh bình thường, cũng không phải bệnh viện nhỏ.
Bên phải giường bệnh có một thanh niên đang cúi người dựa vào bên tay anh, thoạt nhìn đã ngủ được một lúc.
Đầu tựa vào hai cánh tay chỉ lộ ra một phần nhỏ gương mặt, mái tóc dài không cột lên như bình thường mà xõa ra bên sườn vai cùng trên nệm giường, thoạt nhìn cực kỳ mềm mại làm người ta muốn sờ thử.
Đầu óc Hình Uyên không được tỉnh táo cho lắm, chờ qua vài giây mới phản ứng được, người nọ là Diệp Văn Hiên.
Tay phải của anh không bị thương nên liền dùng ngón tay nắm lấy một lọn tóc tán loạn trên giường, dùng sức kéo một cái.
Diệp Văn Hiên giật mình ngay lập tức chống tay bật người dậy.
Diệp Văn Hiên: “?!”
Hình Uyên bình tĩnh nhìn đối phương, anh vẫn còn rất yếu, âm thanh khàn khàn: “Đã bảo phải tới Cantel, cậu lại không nghe lời.”
Diệp Văn Hiên: “...”
Cậu thở hổn hển đánh rớt tay Hình Uyên: “Đệt, làm tôi sợ muốn chết....”
Tay Hình Uyên bị đánh lệch ra vẫn còn giơ lơ lửng trên không trung, vẫn có chút chưa tình táo hẳn.
“Khi đó anh đã sắp ngỏm tới nơi rồi, nếu tôi lái xe tới Cantel thật thì nói không chừng tới nơi thì xác của anh cũng lạnh luôn rồi.” Diệp Văn Hiên vuốt mặt, mệt mỏi nói: “Mới vừa tỉnh lại đã lên mặt dạy bảo rồi, anh đối xử với ân nhân cứu mạng của mình vậy đó hả?”
Vị trên giường không biết nghe được bao nhiêu, chỉ vân vê ngón tay, tựa hồ vẫn còn cảm nhận được cảm giác lành lạnh của sợi tóc khi nãy.
Anh khàn giọng nói: “Cám ơn.” Nói xong lại hỏi: “Đây là đâu?”
Diệp Văn Hiên: “Thị trấn Cayenne, cách Cantel ba tiếng rưỡi lộ trình, có thể coi là thị trấn khá lớn ở khu vực này.”
Hình Uyên muốn ngồi dậy nhưng bị một ngón tay Diệp Văn Hiên ấn nằm xuống: “Bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi, muốn làm gì, tôi sẽ giúp anh.”
Hình Uyên nhìn cậu.
Diệp Văn Hiên bình tĩnh nhìn lại.
Lớn màn chắn các giường bệnh bị kéo lại kín mít, chỉ có đèn ngủ tỏa ra ánh sáng màu quả quýt nhàn nhạt, Diệp Văn Hiên lo lắng người giường bên nghe thấy động tĩnh nên cúi thấp người, áp sát bên tai Hình Uyên nói chuyện.
“Điện thoại di động, USB cùng súng của anh tôi cất rồi, trước đó Chernow có gọi điện tới, tôi đã báo địa chỉ nơi này cho anh ta biết, Lương Hạo Anh thì không có tin tức, cũng không biết đã chết hay chưa.” Cậu nhẹ giọng nói: “Còn muốn biết gì nữa không?”
Hình Uyên chăm chú nhìn mắt Diệp Văn Hiên, âm thanh có chút suy yếu: “Hiện giờ là lúc nào rồi?”
“Rạng sáng....” Diệp Văn Hiên nhìn thoáng qua điện thoại di động: “Ba giờ bốn lăm.”
“Phi Lang với Huynh Đệ Minh sẽ đuổi tới.” Hình Uyên nói: “Nơi này có bệnh viện, máy bay trinh sát của chúng có lắp camera ghi hình, nhất định đã biết chúng ta bị thương.”
Diệp Văn Hiên: “Anh vừa mới phẫu thuật xong, cần phải nghỉ ngơi.”
Hình Uyên ngắt lời cậu: “Dìu tôi dậy, chúng ta lập tức rời đi ngay.”
Diệp Văn Hiên nhìn con ngươi màu lam của anh, đột nhiên đưa tay lên xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt của anh: “Bình tĩnh chút đi, tôi sẽ bảo vệ anh.”
“...” Lời sắp nói ra khỏi miệng bị những lời này của Diệp Văn Hiên nghẹn trở lại.
Diệp Văn Hiên vẫn còn tự nhiên xoa trán anh, cực kỳ nhập diễn nói: “Công chúa điện hạ của tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ ngài lại đâu, ngài mau nhắm mắt lại, ngủ tiếp đi.”
Hình Uyên nổi da gà: “....đệt, lấy tay ra giùm cái.”
Diệp Văn Hiên bất động, còn dựa vào người Hình Uyên, đầu quay về phía bên kia: “Cô bé quấy rầy công chúa điện hạ, em núp ở đó muốn làm cái gì vậy hả?”
Biểu tình Hình Uyên biến đổi.
Cơ thể suy yếu vì bị thương làm giác quan của anh có chút trì trệ, cư nhiên không phát hiện màn chắn không biết từ khi nào đã bị người ta vén lên một góc.
Trước đó Diệp Văn Hiên đã từng phát hiện cô bé trốn phía sau tấm màn, vị trí là ở chiếc giường trong cùng, sau đó Diệp Văn Hiên có hỏi y tá, giường đó chưa có bệnh nhân, là giường trống.
Cô bé này lén trốn vào.
Thấy có người thấy mình, cô bé trốn ra sau, thế nhưng lần này không chạy đi.
Hình Uyên nhíu mày: “Một cô bé cũng có thể tùy tiện xông vào, tôi thực nghi ngờ vấn đề an ninh của bệnh viện này.”
Diệp Văn Hiên tiến tới, khom lưng nhỏ giọng nói: “Em có sao không?”
Cô bé gái vẫn mặc bộ váy khi chiều, cô bé ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn nhìn Diệp Văn Hiên, một lát sau thì chậm rãi đi vào trong màn, đột nhiên đưa tay kéo nhẹ vạt áo cậu.
Diệp Văn Hiên: “Ô.... ba mẹ em đâu?”
Cô bé không nói lời nào, lại kéo một cái, lần này dùng sức một chút.
Diệp Văn Hiên: “?”
Không đợi cậu làm rõ rốt cuộc là chuyện gì, cửa phòng bệnh bị mở ra từ bênh ngoài phát ra một tiếng két, tiếp sau đó một người đàn ông lo lắng nhỏ giọng gọi: “Kathy, Kathy, em có ở đây không?”
Mắt cô bé chớp một cái, sau đó kéo Diệp Văn Hiên đi ra ngoài.
Diệp Văn Hiên: “Ui, chờ đã...”
Màn bị xốc lên, một người đàn ông diện mạo tuấn tú đội mũ len nhìn vào bên trong.
Có lẽ người này chỉ kiểm tra một chút mà thôi, kết quả không ngờ người thật sự ở nơi này, bàn tay kéo màn của anh có chút khựng lại: “Ầy, Kathy, em ở đây làm gì vậy?”
Cô bé quay đầu nhìn người đàn ông kia, tay phải vẫn còn túm vạt áo Diệp Văn Hiên, lúc này đưa tay trái dùng sức chỉ Diệp Văn Hiên, tựa hồ muốn biểu đạt gì đó.
Lúc này Diệp Văn Hiên có thể xác định, cô bé Kathy này không thể nói chuyện.
“Kathy, đây là phòng bệnh của người khác, không thể tùy tiện tiến vào như vậy.” Người đàn ông kia đi tới ôm lấy cô bé, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi xin lỗi, con bé không hiểu chuyện, đã quấy rầy hai vị rồi.”
Cô bé ôm cổ người đàn ông trẻ tuổi, có thể nhìn ra cô bé rất ỷ lại người này.
Ánh mắt Diệp Văn Hiên đảo qua cánh tay cùng phần cổ quấn đầy băng vải của đối phương: “Anh là gì của cô bé?”
“Tôi là anh trai con bé, gọi là Adonis.” Người đàn ông trẻ nhếch miệng cười, vẻ mặt mệt mỏi, ý cười không chạm tới đáy mắt: “Rất vui được quen biết hai người, Kathy đã làm phiền rồi, bọn tôi đi ngay đây.”
Diệp Văn Hiên đưa hai người ra khỏi phòng bệnh, thẳng đến khi bóng dáng một lớn một nhỏ biến mất ở khúc quanh hành lang mới thu tầm mắt lại, không chút biểu tình đặt một cái bẫy tĩnh điện ở cửa phòng bệnh.
Bệnh nhân nằm ở chiếc giường sát cửa ngủ say như chết, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Diệp Văn Hiên trở lại chiếc giường ở giữa, kéo màn ra thì phát hiện Hình Uyên đã tự mình ngồi dậy.
“...” Cậu có chút bất đắc dĩ: “Tôi nói này, anh thật sự muốn bức ép chính mình đến như vậy à? Anh không mệt nhưng tôi nhìn mà cảm thấy mệt thay đấy.”
Hình Uyên ngồi trên giường thở hổn hển hai hơi rồi liếc nhìn cậu nói: “Quen rồi.”
“Vậy anh có thể thử thay đổi thói quen này.” Diệp Văn Hiên đi tới đầu giường, chỉ nút gọi y tá: “Anh đã không muốn nghỉ ngơi thì tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho anh vậy.”
Lần này Hình Uyên không cự tuyệt.
Kết quả lúc bác sĩ đẩy cửa tiến vào thì vừa vặn giẫm trúng bẫy tĩnh điện, toàn thân tê rần muốn khụy gối xuống đất.
Y tá đi cùng nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy đối phương, dòng điện theo cơ thể bác sĩ truyền tới, thế là cô y tá kia cũng trúng chiêu.
Diệp Văn Hiên: “...”
Hình Uyên: “...”
Diệp Văn Hiên ho khan một tiếng, vội đi tới dìu: “Bác sĩ không sao chứ? Gần đây khí trời khá hanh khô, không có việc gì đừng sờ tường nha.”
Vẻ mặt bác sĩ ngơ ngác, lúc được đỡ dậy thì vẫn còn cảm thấy khó tin liếc mắt nhìn về phía cửa hồi lâu, sau đó còn cầm thận thử đụng đụng chốt cửa.
Y tá dùng bệnh án chọt chọt lưng ông.
Diệp Văn Hiên giả vờ như không phát hiện động tác của bọn họ, cậu kéo màn chắn giường bệnh ra để hai người tiến tới: “Anh trai tôi vừa tỉnh lại, bác sĩ mau tới xem ảnh đi.”
Y tá lại càng dùng sức chọt hơn, vị bác sĩ trung niên kia rốt cuộc cũng giống như tỉnh lại khỏi giấc mộng: “À... được... được rồi...”
Hai người đi rồi, Diệp Văn Hiên ở xa xa nhìn thấy bác sĩ chủ trị nơm nớp lo sợ sờ vào chốt cửa một phòng bệnh khác mà dở khóc dở cười, cảm thấy mình đã bị tin tức của 'Tiểu Muội' dọa cho sợ bóng sợ gió.
Vết thương của Hình Uyên không bị nhiễm trùng, đây là tin tức tốt, nhưng bác sĩ nói tốt nhất nên nằm viện quan sát ba ngày, Diệp Văn Hiên đoán được Hình Uyên chắc chắn sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, lúc trời còn chưa sáng hẳn Hình Uyên đã đòi xuất hiện rời đi.
Diệp Văn Hiên cân nhắc một chốc, cảm thấy bọn họ cần phải đi: “Trước tiên đi tới Cantel, đến được đó thì bàn lại xem nên tìm cách quay trở lại Luân Đôn hay tới sân bay gần nhất trực tiếp trở về nước.”
Năm giờ rưỡi sáng, Diệp Văn Hiên làm thủ tục xuất viện, ở đại sảnh lầu một lại gặp cô bé Kathy kia.
Không biết vì sao cô bé cứ đi theo mình, Diệp Văn Hiên không phát hiện anh trai cô bé, cậu đi tới hỏi: “Sao em lại ở đây, anh trai em đâu?”
Kathy nhìn cậu, đưa tay chỉ lên cầu thang.
Có thể ý cô bé là anh mình đang ở trên lầu.
“Anh em làm việc ở đây à?” Diệp Văn Hiên thấy cô bé lắc đầu, lại đoán: “Vậy tới đây khám bệnh hả?”
Kathy chớp chớp mắt, gật đầu.
Diệp Văn Hiên: “Sao em cứ chạy loạn trong bệnh viện vậy, như vậy rất nguy hiểm, biết không?”
Kathy lại tiến tới kéo cậu, muốn kéo cậu lên lầu.
Diệp Văn Hiên dở khóc dở cười, lần đầu tiên có con nít thân cận cậu như vậy, cậu rút lại vạt áo từ tay cô bé, xoa đầu cô bé: “Ngoan, em tự mình chơi đi, anh phải đi rồi.”
Nói xong Diệp Văn Hiên xoay người rời khỏi bệnh viện, cậu cần phải lấy chiếc việt dã giấu trong khu rừng ở gần đây.
Lấy xe xong thì tiến vào bệnh viện dìu Hình Uyên đi ra, trước khi đi Hình Uyên thuận tiện lấy đi một chiếc xe lăn, trước giờ cậu không phải người ham thích tiện nghi, chỉ là thời điểm quá đặc biệt, chỉ có thể để lại một tờ giấy nói rõ sau này mình sẽ quay lại bồi thường phí tổn, lúc này mới cảm thấy nhẹ lòng.
Mà lúc này Diệp Văn Hiên không hề hay biết, chỉ chốc nữa thôi sẽ có một chuyện kinh hãi đang chờ cậu.
Sáu giờ hai mươi phút, hai người ngồi ô tô rời khỏi bệnh viện, một lần nữa tiến ra xa lộ.
[*]
[TKT] Bẫy tĩnh điện ở bệnh viện Knicks
Diệp Văn Hiên: “Bệnh viện này người nào cũng có thể tùy tiện ra vào, thật sự không an toàn, mình phải gia tăng độ an toàn của phòng bệnh mới được.”
Vì thế Diệp Văn Hiên đã lập chín chín tám mươi mốt cái bẫy tĩnh điện ở xung quanh.
Ngày hôm đó, toàn bộ người Anh quốc làm việc hoặc tuần tra hoặc thăm bệnh hoặc đi lang thang dạo mát toàn bộ trúng chiêu.
Mọi người: “???”
Cả đám người khụy gối ngã nhào xuống đất.
Chuyện kỳ dị của bệnh viện Knicks lại gia tăng.
[end 42]