Người Em Chọn ..... Là Anh

Chương 15: Chương 15: Chương 14




Cô đẩy anh ra, nói lánh sang chủ đề khác:

-Anh mau ăn đồ đi nguội hết rồi kia!!!

Sau đó chỉ đến chiếc hộp màu hồng đang nằm trên bàn. Anh thây vẻ bối rối của cô mà cười thích thú ngồi xuống cạnh cô mở chiếc hộp ra và thưởng thức. Trên một đống cơm, thức ăn và sushi anh nhìn thấy một hình chữ nhật làm từ lòng đỏ trứng được cô khéo léo cắt cẩn thận bên trên có chữ được phun từ tương cà “Chí Lâm cố lên” kèm theo hình trái tim bên cạnh. Trên thế giới này chưa có ai dám gọi anh là Chí Lâm ngoài vú sữa và em trai của anh vậy mà cô lại thản nhiên gọi một cách đáng yêu khiến người ta mềm long như vậy, anh cũng không biết nên hạnh phúc hay tức giận nữa. Họ cùng nhau ăn trưa. Chí Lâm bỗng cầm cổ tay cô kéo cô khỏi ghế sofa. Cô bất ngờ, khững lại không cho anh kéo đi, trề bờ môi ra cô cau mày, mặt như thám tử đang thẩm vấn tội phạm:

-Anh muốn kéo tôi đi đâu?Hửm

Anh cười trừ, tại sao mọi khoảnh khắc cô đều dễ thương như thế cơ chứ? Anh tiến lại gần cô lại lùi ra xa nhưng sau đó lại bị anh vòng tay qua eo ôm lấy cả thân thể vào lòng. Anh cười gian:

-Thế em nghĩ tôi đưa em đi đâu?

-NHìn anh như thế này là biết anh có ý nghĩ đen tối rồi!!!Hứ! Tôi còn lâu mới đi theo anh!

Cô gõ nhẹ vào trán cô một cái “cốc“. Anh cười, nói:

-Có mà đầu óc em đen tối! Tối nay có buổi dạ hội tôi đưa em đi làm bạn nhảy thì tất nhiên phải sửa soạn cho em rồi!

-Anh đã có sự đồng ý của tôi chưa mà đưa tôi đi?Hả

-Thế chủ tịch có cần sự cho phép của thư kí khi đưa người đó đi làm việc không hả?

-Ờ thì...không

- Vậy thì đi thôi, tôi dẫn em đi mua váy dạ hội....

* Ở nhà của Bảo Nhi

Nó trở về nhà nhìn qua chiếc cửa sổ ở ngoài lan can, nó có thể biết giúp việc đã làm tốt như thế nào. Hắn đang đứng đó à không phải mà là đang nhảy ở đó, vừa cầm chổi lau nhà vừa hát um xùm đã thế còn còn nhảy điệu “lắc mông bên này, lắc mông bên kia” chẳng giống ai. Cô cười khì khì, dọn dẹp mà cũng lố như thế này hả?

Cô đi vào trong nhà:

-Àn nhon người giúp việc!! Trông anh buồn cười quá đi mất! Ha ha....

đặt bàn tay trắng trẻo thon dài của mình lên trên má anh (thật ra là khẩu trang) vỗ nhẹ vài cái như một chú cún con. Bảo Nhi bỗng bị mất thăng bằng, trượt chân vì sàn trơn mà ngã xuống, vô thức bám lấy khẩu trang đeo trên mặt hắn, nhã sõng soài vô tình nhìn ra bộ mặt của Mã Kỳ. Cô khó khắn ngồi dậy, kinh ngạc khi nhìn thấy tổng giám đốc của mình. Cô mấp máy:

-Tổng...giám...đốc...anh...anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.