Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 37: Chương 37: Dứt đời không dứt tơ lòng vấn vương (9)




Editor: Mòi học tra

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Lâm Dung Vi rủ mắt nhìn túi thơm đoan chính nằm trong tay Lãnh Văn Uyên, hắn hai tay như dâng lên trân bảo cho y.

"Sư tôn, đệ tử đã tìm được rồi." Thanh âm Lãnh Văn Uyên khẽ run.

Lâm Dung Vi sợ hãi không thôi, trước mắt luôn hiện lên hình ảnh Lãnh Văn Uyên không chần chừ mà nhảy xuống núi. Chật vật lại gấp tới như vậy, dù khiến cho khắp người nhếch nhác khó coi cũng phải cẩn thận đem cái túi nhỏ như vậy lên.

"Ngươi có bị thương không?" Y nhận thấy hắn té quả thật lợi hại.

"Đệ tử không sao." Ánh mắt Lãnh Văn Uyên khẽ động, lại mang theo chút khẩn cầu, "Vừa rồi là sư tôn vô tình đánh rơi sao?"

Tựa như là cố ý ném gậy gỗ đi thật xa, chó nhỏ lảo đảo chạy xuống núi lần tìm bằng được rồi lại cố gắng leo lên. Cắn chặt gậy gỗ trong miệng, cả người bẩn thỉu vẫy đuôi với chủ nhân.

Sự tin tưởng cùng phụ thuộc hoàn toàn thế này khiến Lâm Dung Vi cảm thấy y rất quá đáng, cứ thế mà đem sự trung thành này chà đạp.

"Vi sư vô ý."

Rốt cuộc ánh mắt này vẫn khiến y bại trận. Lâm Dung Vi nhận lấy túi gấm, càng cảm thấy không biết phải làm sao.

Lâm Dung Vi buồn rầu chọc hệ thống,

[Cuối cùng vẫn là bị tiểu yêu tinh nam chính này làm mù mắt.] Hệ thống thở dài thườn thượt, [Ngươi sẽ phải hối hận.]

"Sư tôn." Lãnh Văn Uyên chớp chớp mắt, "Hoa trong túi thơm rơi hết rồi, đệ tử lại đi hái chút hoa có được không?"

Lâm Dung Vi gật đầu tùy ý, hắn liền tự làm phép cho mình sạch sẽ như cũ, sau đó vui vẻ chuyên chú hái vài cánh hoa Thùy Vân bên lầu các.

Từng bụi hoa nhỏ khẽ nở trong nắng mai, Lãnh Văn Uyên kiễng chân kéo xuống một chùm hoa khiến những cánh hoa bay lả tả theo. Vài cánh rơi trên tóc, cổ áo, cánh hoa như trong suốt lại mềm mại. Tôn lên nụ cười lóa mắt của của thanh niên kia, so với Thùy Vân Hoa còn rực rỡ hơn vài phần

<Mở mắt thấy hoa nở, nhắm mắt thấy chim tàn*> Lâm Dung Vi cảm thấy hơi say,

[Biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Kí chủ, ngàn vạn lần đừng để bị hắn lừa!] Hệ thống đau lòng khuyên nhủ.

<Hắn sẽ không lừa bản tôn.> Lâm Dung Vi khó giải thích được mà tin tưởng Lãnh Văn Uyên, <Như chuyện tâm ma, hắn thà rằng giằng co cùng bản tôn mà không tùy tiện bịa ra nguyên nhân để lừa dối ta.>

[Nếu hắn lừa ngươi thì sao...] Hệ thống lo lắng.

<Nếu hắn lừa bản tôn sao?> Lâm Dung Vi cười khẩy một tiếng,

Hệ thống chìm vào yên lặng, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, không nhiều lời nữa.

(眼开则花明, 闭眼则鸟寂: câu đúng là 眼开则花明,眼闭则花寂: mở mắt thấy hoa nở, nhắm mắt thấy hoa tàn. Câu này nói về chủ nghĩa duy tâm, hoa nở hay tàn là do cảm nhận của người nhìn dù sự thật vẫn không thay đổi. Nhưng mà anh tôi thích nhắc về chim lắm và hình như vẫn nghĩ mình có thể nằm trên hix.)

"Sư tôn, sư tôn!" Lãnh Văn Uyên thích thú chạy tới, hai bàn tay chụm lại nâng đầy cánh hoa, vui vẻ như muốn tung hết lên trời.

Lâm Dung Vi chọn vài cánh hoa bỏ vào túi gấm, chỉ chốc lát trong túi liền chứa đầy cánh hoa. Sau khi cột chặt miệng túi, y nhẹ nhàng đặt vào trong tay Lãnh Văn Uyên.

"Túi thơm này, trong lòng vi sư có ngươi."

Lãnh Văn Uyên hơi há mồm ngạc nhiên, trong tay hắn là túi thơm Lâm Dung Vi tặng. Khóe miệng giương cao thành một nụ cười tỏa nắng. Dáng vẻ hân hoan tột cùng của hắn khiến đáy lòng Lâm Dung Vi tràn vào một mảnh ấm áp.

"Sư tôn! Đệ tử- đệ tử rất vui!" Lãnh Văn Uyên nói năng lộn xộn, kích động đến huyết dịch cũng muốn sôi trào. Mặt đỏ tới tận mang tai vì phấn khích, hận không thể nhảy cẫng lên.

Trong mắt Lâm Dung Vi mang nhàn nhạt dịu dàng, nhìn Lãnh Văn Uyên cười khúc khích xoay quanh y. Thật vất vả mới bình tĩnh lại. Ở phía y không nhìn thấy, hắn nâng túi gấm lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên đó, hai mi mắt ửng đỏ.

Mùa hoa Thùy Vân ngắn ngủi chỉ kéo dài được ba ngày. Sau một cơn mưa nhẹ khiến cánh hoa tàn rơi rụng trên con rạch trên núi, uốn lượn theo dòng nước chảy xuôi.

Sau cơn mưa thoáng qua, hương hoa nồng đậm ban đầu bị cơn mưa rửa trôi không ít khiến không khí trên núi trong lành hơn. Giờ đây chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng thanh nhã. Khí lạnh cơn mưa đem đến cũng làm mọi người cảm thấy hơi rét.

"Mua túi thơm đi. Hai linh thạch thượng phẩm một cái..." Tiếng thiếu niên uể oải rao hàng vang vọng khắp núi.

"Sư tôn, đệ tử nghe nói ở trên đỉnh núi có thể ngắm được cảnh bình minh rất đẹp..." Nam tiên huyền y đang đi bên vị bạch y kia, bước chân nhanh nhẹn, tràn đầy sức sống nhìn khác hẳn tình trạng khi vừa tới núi.

Thiếu niên thấy hai người ánh mắt lập tức sáng lên, tiếng rao lớn hơn nhiều, "Các vị tiên hữu đi ngang không nên bỏ qua nha!"

Toàn bộ sự chú ý của Lãnh Văn Uyên đều đặt lên Lâm Dung Vi, hắn vui vẻ liến thoắng không ngừng, "Sư tôn, đệ tử hái được rất nhiều Thùy Vân Hoa. Đều đã ngắt cuống ướp với đường và bột, còn trộn thêm cả bách hoa hương mật..."

Sạp hàng nhỏ kia lọt vào tầm mắt Lâm Dung Vi, y nhìn sơ thấy trên sạp còn gần cả trăm cái, e là không bán hết được trong hôm nay. Y suy nghĩ một chốc liền bước về phía sạp.

Lãnh Văn Uyên lúc này mới phát hiện ra thanh niên mờ nhạt bên cạnh, liền thu liễm ý cười, vững vàng đứng bên người Lâm Dung Vi. Thần sắc trầm ổn hỏi, "Túi gấm này bán như nào?"

"Hai- hai linh thạch thượng phẩm một cái." Thiếu niên cẩn thận cầm một cái lên.

Lâm Dung Vi tiện tay cầm lấy một cái, nhận ra túi gấm này không khác là bao với cái mà Thẩm Tửu đưa cho y.

"Ngươi bày sạp mấy ngày nay bán được bao nhiêu rồi?" Lãnh Văn Uyên vừa nhìn y phục của thanh niên liền biết ngay đây là sư đệ mà Thẩm Tửu nói.

"Hồi tiên hữu, tổng- tổng cộng bán được hai mươi bảy cái." Thiếu niên mặt đầy chua xót, bây giờ làm ăn khó khăn ghê.

"Sư huynh Thẩm Tửu của ngươi từng nhắc qua chuyện này với ta. Năm đó hắn có bao nhiêu đều bán hết, ngươi so với hắn kém hơn nhiều." Lãnh Văn Uyên đang kể lại bỗng nhiên chuyển chủ đề, "Nhưng mà sư huynh ngươi chuyên tâm vào những việc lặt vặt như vậy cũng không tốt."

Lãnh Văn Uyên lấy ra hai hạt linh châu tử đưa cho thanh niên, "Sư huynh ngươi đã có lời nhờ ta chiếu cố ngươi. Cứ cầm lấy để không phải bị phạt."

Thiếu niên kia cảm động nước mắt rưng rưng, đang muốn chìa tay ra nhận linh châu tử, lại bị Lâm Dung Vi cắt ngang.

"Bán hết cho bản tôn." Lâm Dung Vi thả liền bốn năm viên linh châu tử vào trong tay thiếu niên.

"Sư tôn!" Lãnh Văn Uyên trợn mắt nghiêng người nhìn y, "Sư tôn, người-"

Lâm Dung Vi dửng dưng mở miệng, "Đệ tử của bản tôn rất nhiều."

Lãnh Văn Uyên hít sâu một hơi, một tay ôm ngực. Ban đầu không dám tin nhưng sau đó mặt đầy tủi thân, hệt như đả kích sâu sắc. Mắt đỏ ửng lên như nén khóc.

Lâm Dung Vi cố tình liếc mắt nhìn về phía hắn, biểu tình lạnh nhạt.

Chóp mũi Lãnh Văn Uyên cũng đỏ lên, cố nén sự chua xót, "Đệ tử không có ý tranh giành tình cảm. Chỉ là- chỉ là..."

Lâm Dung Vi cười thầm, đem những túi gấm kia cất vào trong nhẫn trữ vật.

Lãnh Văn Uyên mím môi thành một đường.

Thiếu niên lặng lẽ vân vê linh châu tử rồi nhét vào trong túi càn khôn, đáy lòng cảm thấy hơi thoải mái.

Mấy ngày nay thấy nhiều cảnh tình trong như đã mặt ngoài còn e, rồi thì tình chàng ý thiếp uyên ương quấn quýt, những cô nương thẹn đỏ mặt nhõng nhẽo cùng tình lang. Người người thành đôi, chỉ có mình độc thân trăm năm nay.

Hôm nay nhìn nam tử bạch y này vô tình lạnh lùng, thêm cả vị huyền y kia tổn thương như vậy. Quả thật khiến tinh thần sảng khoái, máu huyết lưu thông.

Làm khá lắm! Thiếu niên nhìn Lâm Dung Vi, trong mắt mang đầy tán thưởng. Như vậy thì khi về mình có thể nhạo báng sư huynh mắt mờ nhìn nhầm dây tơ hồng.

"Bản tôn tuy có rất nhiều đệ tử." Lâm Dung Vi lời nói vẫn lạnh lùng, "Nhưng chỉ yêu mến một mình ngươi."

Y lấy ra một túi gấm, "Sau này vi sư dùng một túi gấm đề nghị ngươi làm một việc, ngươi có đồng ý không?"

Lãnh Văn Uyên lập tức chuyển bi thành hỉ, nhìn túi gấm kia cảm thấy hết sức đẹp mắt. Liền gật đầu như gà con mổ thóc, "Lời của sư tôn, đệ tử nhất định tuân lệnh!"

"Như vậy quá tốt rồi." Lâm Dung Vi đặt túi gấm y đang cầm vào tay Lãnh Văn Uyên, "Một túi này, vi sư muốn cùng ngươi chiêm ngưỡng thắng cảnh Long Môn Sơn. Lắng nghe tiếng chuông Thương Lâm. Cùng nhau thưởng trăng ở Thiên Cẩm. Dạo chơi ở Lạc phố. Khi đêm đến lại trông về Mang Sơn, du ngoạn Tiên Vực."

"Đệ tử tuân lệnh!" Lãnh Văn Uyên vui vẻ nhận lấy túi gấm, cả người đều toát ra sự hạnh phúc.

Như vậy thì làm nhiệm vụ dễ dàng hơn rồi.

Lâm Dung Vi thầm khen mình một trận vì sự thông minh cơ trí, sau đó lại thấy Lãnh Văn Uyên khéo léo dò xét, "Sư tôn, đệ tử có một đề nghị, sư tôn có muốn nghe không?"

"Ngươi nói thử xem." Lâm Dung Vi có dự cảm không lành.

"Sư tôn chỉ cần lấy ra túi gấm sai bảo đệ tử làm việc, đệ tử tất theo. Nhưng có lúc đệ tử muốn nhờ vả sư tôn, đệ tử có thể lấy một túi gấm ra làm tín vật trao đổi được không?" Hắn chớp chớp mắt.

Ngươi giỏi lắm, còn học được cách mặc cả rồi.

Nói như vậy cũng coi là công bằng, mình muốn sai xử Lãnh Văn Uyên thì cho hắn một chiếc. Hắn muốn nhờ mình thì trả lại một chiếc.

Hiện tại đa số túi gấm ở trong tay mình, nhìn thế nào cũng là mình có lợi.

"Cũng được." Lâm Dung Vi bình tĩnh trả lời.

"Còn có một chuyện." Lãnh Văn Uyên đầy thành khẩn, "Nếu là có một việc sư tôn muốn làm nhưng đệ tử không chịu. Đệ tử dùng một túi gấm từ chối. Như vậy chẳng phải người tới ta lui, giằng co qua lại không có điểm dừng sao?"

Lâm Dung Vi tưởng tượng một phen, đưa một túi gấm cho Lãnh Văn Uyên đề nghị hắn làm, nhưng hắn không muốn làm cũng cầm ra một túi đưa mình để từ chối. Quả thật không ra sao cả.

"Cho nên, đệ tử nghĩ rằng cùng một chuyện chỉ có thể dùng một túi gấm. Ai đề xuất trước thì người còn lại không thể cự tuyệt. Nhưng người đó cũng có thể lấy ra một túi gấm đề xuất ngược lại chuyện khác để can thiệp vào việc ban đầu." Lãnh Văn Uyên giải thích vô cùng khéo léo.

Lâm Dung Vi cảm thấy hơi mơ hồ, giống như xem hợp đồng vậy, khắp nơi đều là điều lệ bẫy người.

"Giống như sư tôn muốn tìm hiểu tâm ma của đệ tử. Đệ tử cầm ra một túi gấm, nói muốn cùng sư tôn dạo chơi Tiên Vực ba năm. Vậy chính là can thiệp vào chuyện sư tôn muốn phá giải tâm ma của đệ tử." Lãnh Văn Uyên đưa ra một cái ví dụ rất thích hợp.

Lâm Dung Vi suy tư chốc lát, chỉ cần mình không đưa hắn nhiều túi gấm nữa thì ba năm sau chẳng phải vẫn có thể hỏi về tâm ma như thường sao?

Mình còn chưa thua thiệt.

Lâm Dung Vi gật đầu đáp ứng.

Lãnh Văn Uyên mừng rỡ khôn xiết, mân mê Huyền Nhẫn trong tay như thể tương lai có hy vọng vậy.

"Sư tôn đối tốt với đệ tử như vậy, đệ tử nhất định ghi lòng tạc dạ. Dù sau này người không cần đệ tử, đệ tử cũng sẽ theo sát người, sinh tử không lìa."

Thiếu niên ở một bên biểu tình dần dần cứng lại, chân mày nhíu lại, trên mặt từng trận khổ sở.

Lãnh Văn Uyên phát hiện ánh mắt đang dò tới hắn, bèn liếc thiếu niên kia và xua tay, "Mùa Thùy Vân Hoa đã qua. Túi gấm ngươi cũng bán xong rồi, sao còn không trở về sơn môn?"

Thiếu niên cố gắng cười gượng, "Ta sẽ trở về ngay đây."

"Đúng rồi, xin tiên hữu chuyển lời cho Thẩm Tửu huynh, đa tạ túi gấm của huynh ấy." Lãnh Văn Uyên cười mãn nguyện.

"A, được." Thếu niên cúi đầu, che lại vẻ thê lương sắp lộ hết cả ra.

"Sư tôn, tiếp theo người muốn chúng ta đi tới nơi nào?" Lãnh Văn Uyên lòng ngọt như mật tranh thủ đến gần Lâm Dung Vi.

"Vừa mới nói với ngươi, ta muốn cùng ngươi ngắm trăng ở Thiên Cẩm." Lâm Dung Vi lấy bản đồ ra xem xét một lúc. Lộ trình này đang đi theo hướng y đã trù tính từ trước, theo như tốc độ này thì không cần tốn tới ba tháng đã có thể đi hết Tiên Vực.

=================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.