Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 4: Chương 4: Vĩnh biệt ngàn năm lạnh giá (4)




: Vĩnh biệt ngàn năm lạnh giá (4)

Editor: Mòi học tra

Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

"Ngươi không sao chứ?" Lâm Dung Vi chạm nhẹ vào y phục nam chính, y phục rách rưới vốn đang ướt đẫm ngay lập tức trở nên khô ráo và ấm áp.

Gửi nam chính đại nhân, xin đừng chết cóng.

"Ta- Ta không sao." nam chính so với Lâm Dung Vi còn cao hơn y một cái đầu, lúc này lại như một đứa trẻ to xác vậy. Hắn cúi đầu không dám nhìn vào người trước mắt nữa.

Lâm Dung Vi cũng làm cho mình một cái pháp quyết hong khô y phục của mình, cả người lúc này mới dễ chịu hơn chút.

"Tên ngươi là gì?" Lâm Dung Vi dịu dàng nhìn nam chính một lượt, mình bây giờ có chút tài lẻ, đừng làm nam chính sợ.

"Ta- Ta họ Lãnh, tự Văn Uyên." Nam chính ngẩng đầu lắp bắp, thấy y phục của tiên nhân trước mắt đã khô ráo nhưng hắn vẫn không dám nhìn thẳng.

"Bản tôn thấy hình như thần thức ngươi bị tổn thương." Lâm Dung Vi kéo tay nam chính tiến vào hang động của yêu thú.

Lãnh Văn Uyên cúi đầu nhìn bàn tay mảnh khảnh kia đang nắm tay mình dắt đi, vừa ấm áp vừa khô ráo.

"Ở đây có một bụi Thanh Tâm Tử Đan Tham, ngươi lấy uống đi. Nó có thể giúp ngươi khôi phục thần thức." Lâm Dung Vi chỉ vào linh dược đang được thiên quy bảo vệ kia. Nam chính ngoan ngoãn bước về phía trước, hắn nhìn Lâm Dung Vi một chút sau đó nhổ Thanh Tâm Tử Đan Tham ra.

Hẳn một gốc Thanh Tâm Tử Đan Tham sạch sẽ, nói nhổ liền nhổ ra ngay, ngay cả bùn cũng không dính một chút, nam chính có khác!

"Ngươi ăn vào đi." Lâm Dung Vi kiềm chế nội tâm kích động.

Lãnh Văn Uyên cẩn thận bẻ gốc Thanh Tâm Tử Đan Tham làm đôi, đưa một nửa cho Lâm Dung Vi, còn một nửa thì tự nuốt xuống.

Xem thánh mẫu thật sự này, đồ tốt cũng không biết độc chiếm?

"Bản tôn không cần thứ này, ngươi cứ ăn hết đi." Lâm Dung Vi đẩy bàn tay đang cầm một nửa Thanh Tâm Tử Đan Tham của Lãnh Văn Uyên về.

Lãnh Văn Uyên cẩn thận nhìn Lâm Dung Vi một cái, lại rụt rè ăn hết miếng Thanh Tâm Tử Đan Tham còn lại. Ánh mắt trở nên thất thần nhưng rất nhanh liền tỉnh táo trở lại.

Thân thể Lãnh Văn Uyên dần dần thẩm thấu hiệu quả của Thanh Tâm Tử Đan Tham, hơi thở cũng trở nên vững vàng.

Trong <Chí Tôn Lục Quỷ Tiên Thiên Giới>, tiên nhân cũng chia ra theo chủng loại cùng tư chất, pháp có tam thừa, tiên phân ngũ đẳng.

Quỷ tiên có tư chất kém cỏi nhất, xếp theo thứ tự thì là quỷ tiên, nhân tiên, yêu tiên, linh tiên, cao nhất là Thiên Tiên.

Theo thư tịch <Đạo Tập> ghi lại, quỷ tiên tuy mang hình người, nhưng sống không theo lẽ phải, đan điền thì khô khốc như củi, tâm tính u tối, thần thức trì độn*. Quỷ tiên không phải cơ thể thuần dương như tiên, do tham vọng chấp nhất mà âm khí không thể tiêu tán nên gọi là quỷ tiên. Tuy rằng có "tiên" trong tên gọi thì cũng là quỷ, có nỗ lực tu tập tới đâu cũng không đắc đạo nổi, chẳng khác gì làm trò cười.

(*trì độn: chậm chạp và kém thông minh)

Vậy nên nam chính với thân phận quỷ tiên trong tiểu thuyết này chính là một câu chuyện cười thật to. Cũng chung số phận bị các tiên giả khác xem thường châm chọc mỉa mai đủ kiểu.

Lãnh Văn Uyên hiện tại ngay cả thân thể cũng phải cố chống chịu trong thời gian dài, khó trách bị ức hiếp thành ra thế này, thật là đáng thương.

Năm đó Lâm Dung Vi cố đu theo cuốn tiểu thuyết còn dang dở này cũng vì phần mở đầu nam chính bị ngược đến thảm thương. Lâm Dung Vi dù là một tên đàn ông cũng phải cắn khăn tay rưng rức khóc, cho nên một mực theo, ai biết đâu là đào hố không lấp! (ノ =Д=) ノ ┻━┻

"Thằng ngu kia ra đây!"

"Mau tới liếm giày cho ông nội ngươi đi, ha ha ha!"

Bên ngoài hang động truyền tới tiếng huyên náo, cái bọn binh tôm tướng cá chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu này chính là đối tượng bị vả mặt đầu tiên sau khi nam chính hồi phục.

[Nhiệm vụ thứ hai: Tìm được Cực Tình Kiếm, ban cho nam chính làm quà bái sư.]

Cực Tình Kiếm là thanh kiếm lúc phi thăng nam chính gắt gao ôm lấy. Vì thần thức bị tổn hại, sau khi bị trục xuất về hạ giới, nam chính lưu lạc đầu đường xó chợ thì bị bọn lưu manh đánh tới mức mẹ ruột cũng không nhận ra. Cực Tình Kiếm cũng bị cướp đi không rõ tung tích, chắc hẳn là do bọn lâu la ngoài động này đoạt kiếm rồi.

Nhiệm vụ này lại có nhiều mục thế, nào là tìm kiếm nào là nhận đệ tử, hệ thống ngươi trước kia là tay sai của bọn tư bản chủ nghĩa đúng không?

Lâm Dung Vi nhìn ánh mắt nam chính dần dần trầm ổn, nội lực như được mài giũa qua. Khí thế toàn thân như được gọt giũa qua một lượt. Khí vận bắt đầu hướng về hắn, chỉ cần đứng gần nam chính một chút cũng có thể cảm giác được tiên lực trong cơ thể di chuyển linh hoạt hơn một chút.

"Tiên Tôn chờ ở đây một chút, tại hạ ra ngoài giải quyết chút việc riêng." Lãnh Văn Uyên chắp tay chào tiên nhân trước mặt. Trong mắt mang chút cảm kích, dù như thế nào cũng không thể liên lụy đến người này.

"Ngươi nhớ cẩn thận." Lâm Dung Vi cười nhẹ, thoáng qua như một bông sen trắng thanh khiết. Nam chính nhớ ân tình của mình, tương lai có thể trông chờ vào rồi!

Lãnh Văn Uyên gật đầu, xoay người kiên định dứt khoát ra khỏi hang động.

"Ái chà, xem con rùa rụt đầu cuối cùng cũng chịu đi ra rồi!"

"Đây chính là kẻ đã từng lên đến tiên giới. Mọi người nhìn xem, bộ dáng này thật đúng là làm đẹp mặt tiên giới, bảo sao lại bị trục xuất về hạ giới! Ha ha ha!"

...

Lâm Dung Vi nghe bọn râu kia đang tìm chỗ chết bàn tán bên ngoài, cong môi cười có chút ác ý. Như hoa sen bị nhiễm mực, có thể cảm thấy vài phần hắc khí.

Yêu thú bên cạnh run lẩy bẩy trộm nhìn Vi Sinh Huyền Dương, càng sợ hãi hơn mà cố co mình lại thành một cục.

Hầy, có vẻ không đúng nhỉ.

Lâm Dung Vi nhìn về phía yêu thú vẫn còn sang chấn tinh thần kia. Rõ ràng trong nguyên tác một mình nó đơn đả độc đấu với bọn lâu la, lúc bọn chúng hùa nhau xông lên một lượt thì yêu thú này gầm một tiếng thật uy vũ dọa bọn lưu manh chạy trối chết.

Lúc này lại run như cầy sấy, sợ rằng kêu nó gầm lên sẽ là tiếng cừu kêu be be~

Bên ngoài hang động, Lãnh Văn Uyên trên người có thêm hai vết thương nhưng có tận ba tên pháo hôi bỉ ổi nằm đo đất.

Dùng mu bàn tay quẹt máu bên khóe miệng, Lãnh Văn Uyên ánh mắt sắc lạnh như băng, cả người tràn ngập sát khí hệt như sát thần: "Còn ai dám lên?"

Mấy tên lâu la còn lại nhìn nhau, vũ khí cầm trong tay cũng không giữ nổi nữa rồi.

"Cái bọn ngu này!" Một công tử vận y phục gấm lụa trừng cặp mắt tam giác* lên, giọng nói đầy vẻ cay nghiệt, "Cùng nhau xông lên lấy đầu của hắn, bản công tử cho các ngươi thêm linh thạch!"

(Mắt tam giác: Tướng mắt của bọn nịnh hót tham tài không tìm ra điểm nào tốt.)

Bọn lâu la nhất thời nổi lên sát tâm, hô hào cùng nhau xông lên.

"Hừ. Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, còn muốn làm ô uế thanh danh đệ nhất mĩ nhân Linh gia nhà chúng ta." Công tử áo gấm kia giễu cợt nhìn Lãnh Văn Uyên đang cắn răng chịu đựng, trong mắt tràn đầy sự khinh thường.

Lãnh Văn Uyên tuyệt vọng siết chặt pháp phí dùng tiên lực hóa thành, đan điền hắn khô rỗng, cố thế nào cũng không tạo ra thêm chút linh lực nào.

"Không thể để bọn chúng tiến vào sơn động!" Lãnh Văn Uyên trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất, nhìn đám lâu la xông tới như bầy ong vỡ tổ, trong đầu hắn không tự chủ được mà nhớ về nụ cười tuyệt thế phong hoa thoáng qua kia.

Chính là lúc này!

Vô Nhất Kiếm xuất vỏ, trong sơn động như có tiếng hổ gầm rồng ngâm, ánh kiếm trắng bạc lóe lên trước mắt Lãnh Văn Uyên. Chỉ một đường duy nhất đã thấy mấy chục tên lâu la kêu gào thảm thiết, máu tươi phun tung tóe.

"Kẻ nào!" Tên công tử nọ đứng thẳng người, hai tên hộ vệ bên cạnh lập tức giơ vũ khí ra chắn trước mặt hắn.

"Gràooo!!!!"

Trong tiếng gầm thét của yêu thú, ánh kiếm quét một vòng sau đó được một bàn tay như ngọc thu về.

"Kẻ nào ồn ào!"

Gió tuyết tung bay, thanh âm như tỏa ra khí lạnh, ai nghe thấy đều muốn phủ phục dưới chân.

"Thanh kiếm này..." Công tử y phục từ gấm lụa nọ kinh ngạc không thôi, thân thể không ngừng run rẩy. Khí thế này ít nhất tu vi cũng phải là thượng tiên. Mình chỉ là một nhánh nhỏ của Linh Gia dưới hạ giới, vạn lần không thể trêu chọc vào!

Lãnh Văn Uyên quay đầu lại liền thấy bạch y tựa tuyết, tóc đen như tơ nhẹ bay, nam tử cao cao tại thượng toát ra khí chất thanh liêm không gì sánh bằng.

Thanh kiếm trong tay y long lanh ánh bạc gần như trong suốt, thân kiếm gợn lên hoa văn màu bạc. Sắc tới mức tóc thổi qua lưỡi kiếm cũng đứt. Chuôi kiếm nạm ngọc càng tôn lên sự thanh thoát của bội kiếm.

Yêu thú đứng phía sau y như hộ vệ, thân hình cao to dữ tợn đối lập hoàn toàn với nam tử mảnh khảnh kia. Yêu thú giương đôi mắt đỏ như máu từ trong bóng tối hiện ra càng tăng thêm vẻ đáng sợ.

Tên công tử nọ hít ngược vào một hơi lạnh, quỳ phục trên đất, "Tham kiến tiên thượng!"

"Tiên thượng, hắn nói chính là tiên thượng!" Bọn lâu la chưa từng thấy qua dung mạo như vậy. Cảnh tượng Tiên Tôn cùng với yêu thú, bị dọa cho chân cũng không nhấc lên nổi, hai chân mềm nhũn chỉ có thể quỳ rạp tại chỗ.

Lâm Dung Vi khẽ thu kiếm đứng bên cạnh Lãnh Văn Uyên, thanh âm trong trẻo mang chút thân thiết, "Ngươi có bị thương không?"

"Ta không sao, phiền Tiên Tôn lo lắng rồi." Lãnh Văn Uyên khom người hành lễ, trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Các ngươi từ đâu tới?" Lâm Dung Vi liếc mắt đã nhìn thấy tên công tử quỳ lạy với tư thế thật chuẩn trong đám người.

Chẳng qua y chỉ liếc nhìn mà uy áp cường đại đã ép cho hắn tóc gáy dựng đứng.

"Bẩm Tiên Tôn." Tên công tử kia sửa lại kính ngữ, lại run rẩy kịch liệt hơn, có thể được cái danh xưng "Tiên Tôn" này tiên giới không vượt quá con số trên ngón tay hai bàn tay. Lần này hắn càng không dám ngẩng đầu lên: "Tiểu bối... tiểu bối là một nhánh của Linh gia dưới hạ giới."

Linh gia. Lâm Dung Vi lập tức hiểu rõ.

Tiểu thuyết huyễn ảo vả mặt đều có tiết mục này: Hủy hôn cô nhi tư chất kém.

Đệ nhất mĩ nhân Linh gia chính là người có hôn ước từ nhỏ với Lãnh Văn Uyên do cha mẹ hai bên sắp đặt. Linh gia là gia tộc có tiếng ở tiên vực, hủy hôn là điều không thể xảy ra. Thế nhưng mĩ nhân Linh gia này lại cực kì coi thường Lãnh Văn Uyên, vì vậy các "đấng anh hào" trong gia tộc Linh gia cũng như các gia tộc khác vốn thầm mến nàng ta từ lâu đều nhân dịp này mà cùng nhau xuất thủ. Xem như hào kiệt ra oai mà giải quyết tên nhãi nhép có hôn ước với vị mĩ nhân này.

Lãnh Văn Uyên lúc tới tiên vực đã trở nên mơ mơ màng màng, nàng ta làm sao có thể vừa mắt một nam nhân si ngốc như vậy.

Nhưng hôn ước này vốn là bí mật, Vi Sinh Huyền Dương chỉ vừa mới xuất quan, tất nhiên sẽ không thể biết được những chuyện này.

"Tại sao lại ức hiếp một quỷ tiên?" Lâm Dung Vi đã biết tất cả nhưng vẫn cố tình lạnh nhạt hỏi.

"Bẩm Tiên Tôn." Công tử áo gấm mồ hôi đã thấm ướt lưng. "Chỉ là có chút hiểu lầm. Mong Tiên Tôn dĩ hòa vi quý*, tránh làm Tiên Tôn phí công."

(*化干戈为玉帛: biến chiến tranh thành tơ lụa, dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Tơ lụa thường là những vật phẩm các nước dâng tặng nhau.)

Mồ hôi hắn tuôn như mưa, dùng cả tay lẫn chân bò tới trước mặt Lãnh Văn Uyên: "Tiên trưởng, là tiểu tử có mắt không tròng không biết đúng sai, thỉnh tiên trưởng trách phạt."

Lãnh Văn Uyên hơi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ tiên nhân bên cạnh. Hệt như hoa sen trong nước không vương bụi trần, hơi thở xa vời vợi như không thể với tới.

Cơ duyên nào khiến mình có thể gặp được tiên duyên lớn như vậy.

Như phúc khí trời ban đến quá đột ngột, Lãnh Văn Uyên trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào thành ra tay chân trở nên luống cuống.

Gã công tử nọ không dám ngẩng đầu lên, hắn nhận ra Lãnh Văn Uyên hồi lâu không có động tĩnh gì trong lòng liền rối như tơ vò.

Những chuyện bẩn thỉu trong Linh gia nhất định không thể để cho thượng tiên tiên nhân biết được. Nếu truy cứu tới cùng sẽ liên lụy rất nhiều.

"Tiểu nhân nguyện Tiên trưởng trách phạt, bồi thường tổn thất cho Tiên trưởng, mong Tiên trưởng nương tay." Y phục của vị công tử này đều bị mồ hôi làm ướt sũng, chật vật không chịu nổi. Vốn là hùa nhau giết chết cái tên phế vật bị trục xuống hạ giới mà thôi, ai biết đâu lại dây phải nhân vật tai to mặt lớn!

Hai tên hộ vệ vừa nghe đã vội vàng lấy ra một cái túi gấm giơ lên thật cao.

Lâm Dung Vi vừa nhìn lướt qua túi gấm, nhận ra bên trong đều là chút đan dược cùng linh thạch cấp thấp, không có Cực Tình Kiếm của Lãnh Văn Uyên.

Lâm Dung Vi trong lòng hơi xao động, lại tăng thêm chút uy áp tới cẩm y công tử, "Pháp khí đâu?"

"Hồi bẩm Tiên Tôn!" Gã công tử họ Linh nuốt ngược búng máu vào, mặt đỏ bừng, gân xanh trên thái dương giật giật: "Tiểu nhân không biết pháp khí của Tiên trưởng ở đâu."

Lâm Dung Vi nhìn lướt qua bọn lâu la đang quỳ mọp dưới đất, không khí lập tức trở nên căng thẳng, dưới sự uy hiếp khủng khiếp này có kẻ không chịu được mà trào cả nước mắt nước mũi.

"Tiên Tôn, là hắn. Chính hắn cướp pháp khí của tiên trường! Sau đó bán cho Tụ bảo các giá ba trăm thượng phẩm linh thạch!" Có kẻ không chịu nổi mà khai hết ra.

Tên công tử mặc áo gấm bị dồn tới mức đã nuốt lại mấy ngụm máu tươi, gian nan mở miệng, "Tiên Tôn bớt giận, tiểu nhân nguyện ý đi chuộc pháp khí của tiên trưởng về!"

=======================

Blue: Chào các bạn đọc đáng yêu, hmu hmu chương này mình đã rất cực khổ. Tất cả các từ như "công tử áo gấm", "tên công tử nọ/kia", "công tử vận áo gấm"..., bản gốc mỗi "cẩm y công tử", lặp tử kinh khủng luôn. Mình đã phải thay đủ từ cho nó đỡ đó hmu hmu.

Mòi: yêu ❤

Pé cũng hong bít thay sao nên thui để đó hmu hmu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.