Người Giải Mã Tử Thi

Chương 43: Chương 43: Vụ Án Thứ Mười Bốn – Tay Lái Mất Mạng Phần 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi đọc thì mọi người hãy quan sát những bức hình này để dễ tưởng tượng hơn

1.

Xe máy có cốp sau

2.

Vết thương dập rách mang đặc điểm điển hình của dạng vết thương hình thành bởi vật tày, thường thấy ở trên đầu. Phần da bị thương dập rách có thể phản ánh tương đối tốt độ rộng của mặt tiếp xúc với vật gây thương tích. Ở dạng vết thương này, thường chỉ có bề mặt da bị rách, hai bên miệng vết thương cùng thành vết thương không có những tổn thương hoặc trầy xước quá rõ ràng. Vết thương tương đối nông, nhìn từ thành vết thương có thể thấy tổ chức còn liên kết, chưa đứt đoạn.

Thành vết thương là tiết diện của vết thương. Trong đó:

+ Vết thương do vật tày tạo ra sẽ có thành không phẳng, tổ chức dưới da chưa đứt đoạn.

+ Vết thương do vật sắc tạo nên sẽ có thành phẳng, đứt lìa.

+ Vết thương do các vật nóng như đạn tạo ra sẽ chia làm phần hoại tử, phần tổn hại và phần chấn động.

Để dễ hiểu thì các bạn có thể kiếm quả vú sữa làm hình minh họa, vì mình thấy quả này có tổ chức khá tinh tế. Muốn ăn loại quả này thì phải bóp bóp mới ra sữa đúng không? Khi quả nứt ra một khe để chảy sữa ra, thì sẽ thấy dạng vết thương do vật tày tạo ra, hoặc các bạn cần cái chày đập vào quả cho nó nứt ra, phần sợi dưới vỏ vẫn liên kết với nhau. Thậm chí còn có thể từ vết dập trên quả để suy ra hình dạng cái chày. Nếu cầm dao cắt thì sẽ thấy luôn vết thương do vật sắc tạo ra. Còn đạn thì mình chưa thử, vì nhà mình không có súng =)))))))) chim thì có. Ngoài ra các bạn có thể thử nghiệm trên quả na, quả mãng cầu gì đó, mấy loại quá có phần thịt nạc ấy.

3.

Cây cầu trong truyện tương tự thế này, tức là cầu thẳng nhưng hai bên hông dốc xuống. Cầu trong truyện có mặt xây bằng xi măng, có dốc đất hai bên.

————————

“Tôi nghĩ vẫn có khả năng.” Anh cảnh sát giao thông nói, “Khi chúng tôi tìm thấy thì chiếc xe đang đổ nghiêng, tay lái và cốp sau tạo thành khoảng trống. Trừ phần đầu của thi thể nằm ngoài gầm xe, còn thân thể đều nằm dưới khoảng trống này. Có thể chiếc xe trùng hợp đập lên đầu anh ta.”

Tôi xem ảnh chụp từ máy ảnh kỹ thuật số, gật gù, cảm thấy những lời anh cảnh sát giao thông nói cũng có lý.

Bác sỹ Lâm thấy tôi có vẻ tán đồng với ý kiến của anh giao thông, vội nói: “Gầm xe máy làm sao hình thành được vết thương dập rách?”

Tôi cười nói: “Anh đừng vội, có tranh luận tức là vụ án này rất thú vị. Những vụ án thú vị vẫn tồn tại rất nhiều điểm trùng hợp. Về hình thái tổn thương thì phải để đến lúc khám nghiệm tử thi rồi tính tiếp. Như em vừa nói, nếu lái xe rồi ngã từ trên cầu xuống, vậy tại sao bên mép cầu lại không có dấu vết ma sát?”

Anh cảnh sát giao thông vẫn giữ quan điểm của mình, đi đến cầu nói: “Đây là cầu xi măng thẳng, nhưng hai bên cầu vẫn là sườn rất dốc đổ xuống dưới cầu. Nếu như người này tránh xe khác, trực tiếp lao từ dốc xuống dưới thì sẽ không để lại dấu vết trên mép cầu xi măng. Còn sườn dốc đất chỉ cần sau cơn mưa là trôi hết, dù có dấu vết cũng chẳng phát hiện được”.

Tôi đến gần xem xét sườn dốc, vị trí ban đầu của thi thể nằm ở sườn dốc phía Đông ở đầu cầu Bắc. Nhìn ảnh chụp có thể thấy đuôi xe cũng nằm áp xuống bờ mương cạn ở phía Đông đầu cầu Bắc.

“Nếu lao xuống dốc với tốc độ cao, cộng thêm động năng ban đầu thì thi thể và chiếc xe sao có thể nằm ở gần đầu cầu như vậy được?” Tôi nói, “Cầu dài hơn mười mét, người này không thể văng xa từ đầu cầu Nam đến đây, đúng không? Vậy có vẻ như người này ngã từ từ xuống dốc, vậy mới không có động năng ban đầu”.

Lời tôi nói khiến anh cảnh sát giao thông chìm vào suy nghĩ. Bác sỹ Lâm thấy tôi bắt đầu ủng hộ quan điểm của mình, liền cao hứng gật đầu: “Đúng đúng đúng! Bác sỹ Tần phân tích rất có lý.”

Tôi cười đáp: “Ha ha, đây chỉ là phỏng đoán. Rất nhiều vụ tai nạn giao thông có hiện tượng kỳ lạ, chỉ có thể tìm rõ nguyên nhân của từng cái một, do quá trình dẫn đến tai nạn giao thông là thiên biến vạn hóa, không có mặt ở đó thì rất khó dựng lại hiện trường ban đầu.” Tôi trích dẫn lại những điều sư phụ đã từng nói, muốn tránh để mọi người chủ quan tin vào phán đoán ban đầu, thay vào đó phải dùng đầy đủ căn cứ để phá án.

Tôi nói tiếp, “Căn cứ vào những gì chúng ta vừa nói, hẳn là người này ngã theo hướng đi từ đầu Bắc sang đầu Nam. Giờ tôi muốn biết nhà anh ta ở bên nào? Nhà máy ở bên nào? Con đường này có bắt buộc phải đi qua không?”

“Nhà Ngô Minh Lộ ở phía Bắc, nhà máy ở phía Nam, muốn đi làm thì phải đi qua cây cầu này.” Công an địa phương nói.

“Tức là người này ngã xuống cầu theo hướng đi từ nhà đến chỗ làm.” Tôi nói.

Anh cảnh sát giao thông gật đầu tỏ vẻ tán đồng, đột nhiên lại chợt nhớ ra, nói: “Đúng rồi! Xe máy vẫn ở tình trạng vào số”.

Tôi xem xét chiếc xe, thấy đúng là đang trong tình trạng vào số, có lẽ sau khi ngã xuống thì bị tắt máy. Nhưng tôi lại chú ý đến chiếc đèn pha không bật sáng.

“Đừng nhiều lời như vậy, lập tức triển khai công tác đi.” Tôi học theo giọng điệu của sư phụ, bắt đầu chỉ huy: “Chia làm bốn giai đoạn. Thứ nhất, xuống xem hiện trường phát hiện thi thể. Thứ hai, đến xem xét nhà Ngô Minh Lộ. Thứ ba, kiểm nghiệm quần áo. Thứ tư, giải phẫu thi thể. Bây giờ xin nhờ đồng chí phụ trách nhà xác đưa thi thể đi, tôi xuống dưới xem sao”.

Nói xong, tôi thay ủng cao su cổ cao, cẩn thận đi theo sườn dốc phía Đông ở đầu cầu Bắc xuống dưới mương cạn. Sườn đất này thực sự rất dốc, hơn nữa vì hai ngày trước có mưa nên vẫn rất trơn, để có thể an toàn đi từ trên cao xuống dưới đó quả thật không phải chuyện dễ dàng. May là tôi vẫn chưa quên căn bản hồi học ở Học viện cảnh sát hình sự, nhảy vài bước dài đã thuận lợi xuống đến đáy mương.

Đáy mương phủ đầy cỏ dại và rác rưởi, được cái hôm nay nắng to, nhiệt độ cao nên đáy mương không lầy lội bùn nhão.

Dưới đáy mương mạn Đông đầu cầu Bắc có thể thấy một hình người lõm vào, hẳn đó là vị trí thi thể nằm, do hai ngày đổ mưa liên tục nên thi thể bị lún xuống, để lại hình người trên đất mềm. Trong cái hố hình người và xung quanh đều rải đầy rác rến, trên rác không có nhiều vết máu. Tôi ngồi xổm xuống, đeo găng tay, lấy từng miếng rác trong hố trũng hình người ra, đất cát trong hố dần xuất hiện. Thì ra dưới đáy mương toàn là cát vàng tơi xốp, thoạt nhìn không thấy gì khác lạ.

Nhờ sự trợ giúp của anh cảnh sát giao thông, tôi lại leo từ đáy mương lên cầu. Tôi phủi sạch đất cát trên người, đứng ở đầu cầu tưởng tượng hướng đi của chiếc xe máy. Đột nhiên tôi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng đó chỉ là trong suy nghĩ, tôi cũng chẳng nói ra: “Hay là chúng ta đến nhà anh ta xem sao?”

Tôi lái xe, đi cùng có bác sỹ Lâm và hai điều tra viên. Theo hướng dẫn của điều tra viên, chúng tôi vượt đường gập ghềnh, tìm đến nhà Ngô Minh Lộ.

Nhà anh ta nằm sâu trong một thôn nhỏ, từ xa có thể thấy bụi đất từ công trường đang thi công bay tứ tung. Nhà Ngô Minh Lộ nằm giữa dãy nhà một tầng. Điều tra viên nói: “Chỉ có nhà Ngô Minh Lộ và nhà bên cạnh là có người, còn lại các nhà khác đều đi làm xa, không có ai ở nhà.”

Tôi nhìn quanh nhà Ngô Minh Lộ, một khoảng sân rộng, tường trắng ngói đen, cửa sổ khung nhôm, từ ngoài nhìn vào thấy trong nhà đẹp đẽ sạch sẽ, sàn gạch trắng bóng, sắc vàng trên đồ đạc tỏa ra nét khí phái. Căn nhà này thật đủ đầy, chứng tỏ Ngô Minh Lộ khi còn sống tương đối khá giả, hơn hẳn những nhà xung quanh.

Tôi đi sâu vào trong sân. Vợ của Ngô Minh Lộ là Hồ Lệ Lệ đang nghiêng người dựa vào cửa, mặt thẫn thờ đầy đau khổ. Tôi lặng lẽ đến gần chị ta: “Chị ơi, tôi có thể vào nhà xem xét được không?”

Hồ Lệ Lệ không nhìn chúng tôi, chỉ ủ ê gật đầu.

Khi tôi đi vào nhà, một mùi sơn gay mũi ập thẳng vào mặt tôi.

Tôi lặng lẽ hỏi điều tra viên: “Nhà họ mới sơn tường à?”

Điều tra viên nói: “À, chúng tôi đã điều tra qua. Khu này sắp phải di dời, nhà Ngô Minh Lộ lại khá lớn, nếu sửa sang cho đẹp thì sẽ nhận được nhiều tiền đền bù hơn, nên trước khi Ngô Minh Lộ mất tích đã tiến hành sửa nhà”.

“Sau khi Ngô Minh Lộ mất tích thì sao?” Tôi hỏi.

“Sau khi mất tích vẫn tiếp tục làm, hôm qua vừa mới hoàn thành.”

“Thời gian sửa chữa cũng trùng hợp quá.” Tôi đi đến sát tường, lấy ngón tay miết lên tường nhà trắng tinh, cảm thấy sơn chưa khô hắn, “Thời gian tiến hành sửa chữa mỗi ngày là thế nào?”

“Từ 9 giờ sáng đến 2 giờ chiều, là lúc Ngô Minh Lộ không ở nhà.” Điều tra viên đáp, “Vấn đề này đã được hàng xóm chứng thực.”

Tôi đảo một vòng quanh nhà Ngô Minh Lộ, bỗng nhiên phát hiện trong góc khuất của chiếc tủ âm tường có một quyển sổ ghi chép chi tiêu hàng ngày, trên sổ viết tên Ngô Minh Lộ. Tôi lớn tiếng hỏi: “Chị ơi, tôi xem quyển sổ ghi chép này được không?”

Hồ Lệ Lệ tựa vào cửa, buồn bã gật đầu.

Tôi mở sổ ghi chép ra, trong sổ viết chi tiết mỗi ngày, ở dưới có ghi đầy đủ các khoản tiêu dùng. Xem các mục thì có vẻ đây là sổ ghi chép cá nhân của Ngô Minh Lộ.

Tôi không quan tâm đến chi tiêu hàng ngày của Ngô Minh Lộ, chỉ lật nhanh đến trang ghi gần nhất. “Ngày 25 tháng 5, thuốc lá 10 tệ, rượu trắng 12 tệ, cơm chiều 8 tệ.”

“Nếu Ngô Minh Lộ đi làm cả ngày thì ban ngày không thể ở nhà viết sổ được.” Tôi hạ giọng, hào hứng nói, “Hẳn là tối hôm 25 Ngô Minh Lộ về đến nhà rồi mới viết đoạn ghi chép này. Chứng tỏ ngày 25 Ngô Minh Lộ đã về nhà an toàn. Khoảng thời gian cần điều tra của chúng ta đã thu hẹp lại rồi”.

Điều tra viên gật gù.

“8 giờ tối anh ta mới về đến nhà, đáng lẽ 7 giờ sáng hôm sau anh ta phải đến nhà máy nhưng lại không có mặt, khoảng thời gian này có lẽ là lúc nạn nhân bị hại.” Bác sỹ Lâm nói.

“Anh em mình không nên chủ quan vào phán đoán ban đầu, chúng ta vẫn chưa có căn cứ nói anh ta bị hại.” Tôi cười, nói với bác sỹ Lâm.

“Ha ha, cũng đúng.” Thái độ của bác sỹ Lâm rõ ràng đã thay đổi rất nhiều. Thấy những phát hiện của tôi trước đó, sự tín nhiệm của anh dành cho tôi cũng tăng lên.

Tôi đi ra khỏi buồng trong, cúi người hỏi Hồ Lệ Lệ: “Chị ơi, sáng ngày 26 sau khi chị về nhà, trong nhà vẫn bình thường chứ?”

Hồ Lệ Lệ vẫn giữ nguyên thái độ, yên lặng gật đầu.

“Chăn vẫn gấp gọn ư?”

Hồ Lệ Lệ gật đầu.

“Chị đừng quá đau lòng.” Xem ra chẳng thể hỏi được gì thêm, tôi an ủi một câu rồi rời khỏi nhà Ngô Minh Lộ.

Khi tôi ra khỏi khu nhà của anh ta, thấy ba người nhà hàng xóm nhìn chúng tôi với ánh mắt ngập ngừng, tôi liền đọc được vài điều từ ánh mắt ấy. Chẳng lẽ họ có gì muốn nói với tôi?

Tôi đến bên cửa nhà họ, ngoái đầu lại nhìn xem Hồ Lệ Lệ có theo ra ngoài không, rồi cầm bình nước ra nói: “Bác ơi, cho tôi xin miếng nước được không?”

Sau khi vào nhà người hàng xóm, tôi lập tức hỏi: “Phiền anh chị một chút, hai ngày trước, tức là tối ngày 25, hai người có nghe thấy gì lạ không?”

Cặp vợ chồng trẻ đều lắc đầu.

“Anh chị có điều gì muốn nói về cái chết của lão Ngô không?”

Đôi vợ chồng lại tỏ vẻ khó xử.

Tôi liếc nhìn điều tra viên đang chờ ngoài cửa, nói: “Yên tâm, nếu hai người có manh mối thì cứ việc nói ra, anh chị cũng không muốn lão Ngô chết không rõ ràng đúng không? Tôi là công an trên tỉnh, hãy tin tôi”.

Bác sỹ Lâm cũng phụ họa: “Đúng thế! Không sao đâu, cứ nói đi”.

Người hàng xóm nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là hơi nghi ngờ, chúng tôi không nói rõ được, chỉ nghe bảo lão Ngô hôm nay bị tai nạn giao thông mà chết nên cảm thấy hơi kỳ lạ”.

“Anh chị cho rằng có thể lão Ngô đã bị người khác sát hại?”

“Không phải, chúng tôi chỉ cảm thấy đáng ngờ. Một ngày trước khi lão Ngô mất tích, hôm 24 nhà tôi có ba con chó thì mất hai con.”

“Mất chó ư?” Bác sỹ Lâm cảm thấy bất ngờ với câu nói lạc đề của người hàng xóm. Tôi phất tay, ý bảo anh đừng ngắt lời.

Người hàng xóm nói tiếp: “Là thế này, nhà chúng tôi nuôi ba con chó săn, ngoan lắm, nhưng buổi chiều ngày 24 chúng tôi đi làm đồng về thì thấy mất hai con. Trùng hợp là mất hai con hay sủa, còn con chẳng bao giờ sủa thì lại không mất”.

“Ha ha, thế thì có gì khả nghi. Có thể là trùng hợp, bây giờ trộm chó nhan nhản ra.” Bác sỹ Lâm vẫn không nhịn được phải nói chen vào.

“Ý anh chị là có khả năng một kẻ nào đó chủ ý bắt trộm hai con chó hay sủa đi, để có thể vào nhà lão Ngô gây án.” Tôi cắt lời bác sỹ Ngô, nói.

“Đúng vậy, chính là ý này. Nếu không trộm chó phải trộm cả, làm sao chỉ trộm mỗi con hay sủa.” Hàng xóm đáp.

Tôi hiểu rằng manh mối này không thể coi là căn cứ nhận định Ngô Minh Lộ bị sát hại, bèn hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”

“Còn. Nhà lão Ngô sửa từ hôm 15, đến hôm 20 loáng thoáng nghe thấy lão Ngô với Hồ Lệ Lệ cãi nhau, đòi ly hôn này nọ, hình như lão Ngô nghi Hồ Lệ Lệ có quan hệ mờ ám với công nhân sửa nhà.”

“Đội sửa nhà có mấy người?”

“Làm gì có đoàn đội gì? Ở quê chúng tôi muốn sửa nhà thì cứ gọi bạn bè đến, một người làm hết. Quan trọng là sau khi lão Ngô mất tích, nhà vẫn sửa tiếp không dừng, đến tận hôm qua mới xong việc.”

Nghe qua thấy hai manh mối do người hàng xóm cung cấp không có giá trị trực tiếp, tôi cũng coi như chuyến đi này có thu hoạch không tệ, những manh mối nhỏ liên tục va chạm trong đầu tôi, tiếc là không bùng cháy lên như tôi kỳ vọng.

Khám nghiệm hiện trường hoàn tất, chúng tôi đảo lại nhà Ngô Minh Lộ một vòng, không để ý đến thời gian đã quá trưa. Tôi ôm cái bụng réo ầm ầm cùng bác sỹ Lâm đến quán ven đường gần chợ ăn mì thịt bò, đánh chén hùng hục một trận. “Ngon cái mồm, no cái dạ.” Tôi xoa bụng nói, “Đi thôi, đến nhà xác làm việc nào”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.