Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 19: Chương 19




Đây là buổi tối đầu tiên từ sau khi Yến Giác trở về.

Chung Hàn theo thường lệ bưng một ly sữa, gõ cửa phòng Yến Giác.

“Vào đi.”

Người trong phòng đáp lại rất nhanh, âm cuối còn mang theo chút lười biếng. Chỉ bằng một câu, Chung Hàn đã đoán ra Yến Giác nhất định mới uống rượu, hắn nhăn mày, đẩy cửa tiến vào.

Yến Giác lười biếng ngồi trên ghế mây được ánh trăng gột rửa. Y mặc áo sơ mi trắng, cổ áo tùy ý rộng mở, vạt áo lôi thôi lộ ở bên ngoài, hạ thân vẫn mặc quần âu phục, ngón chân tinh tế bại lộ bên ngoài, y để chân trần đạp lên tấm thảm lông. Ánh đèn trong phòng nghiêng xuống tập trung trên người y.

“Hàn gia.” Yến Giác nghiêng đầu, mỉm cười say lòng người.

Chung Hàn đem ly sữa đặt bên cạnh, điều khiển xe lăn đi tới trước cửa sổ: “Tôi cho rằng hôm nay cậu rất vui.”

“Ồ? Thế sao?”

Chung Hàn nhìn y, ngữ khí điềm tĩnh: “Công ty Yến Văn Sơn bị cậu thuận lợi thu mua, đây chẳng lẽ không phải chuyện vui sao, Yến tổng?” Yến Giác đong đưa ly chân dài trong tay, cảm thán nói: “Không có cái gì có thể gạt được Hàn gia cả… Công ty kia vốn dĩ là vật trong tay, giờ vật về nguyên chủ cho nên không có gì đáng giá để vui mừng.”

Y tạm dừng một chút mới chậm chạp mở miệng: “Nhưng thật ra có một chuyện khiến tôi buồn rầu hoang mang. Không biết Hàn gia có thể vì tôi mà giải đáp chứ?”

“Ồ? Còn có chuyện làm Yến thiếu hoang mang sao? Thật đáng giá để nghe.” Ngón tay Chung Hàn đánh lên tay vịn, bên miệng treo nụ cười nhẹ.

Yến Giác giơ ly rượu lên nhấp một ngụm, chất lỏng đỏ tươi thuận lợi chảy vào khoang miệng, trái khế gợi cảm trên cần cổ mê người chuyển động một chút, nuốt thanh âm trong cổ họng. Trong lúc nhất thời trong không khí tựa hồ phát ra hormone nam tính vô âm vô ngữ khiêu khích dục vọng nguyên thủy giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng.

“Là lòng người…” Yến Giác nhìn hư không nhẹ nhàng mà nói: “Tôi muốn được tâm của một người.”

Chung Hàn không cố gắng ép bản thân dời tầm mắt khỏi cổ của Yến Giác, ngược lại còn quang minh chính đại thưởng thức, thành thạo trả lời rõ ràng vấn đề của Yến Giác: “Nếu tôi nhớ không lầm thì mấy năm nay bên cạnh Yến thiếu hồng nhan tri kỷ vô số, phong quang vô hạn, muốn tâm ai đều dễ như trở bàn tay, sao lại còn có tâm người nào không chiếm được.”

“Tâm vốn rất nhỏ, làm sao chứa được nhiều người. Phần lớn bất quá chỉ là gặp dịp thì chơi thôi. Vả lại hồi trước Hàn gia không phải cũng chê tôi trải nghiệm không đủ, sợ tôi chẳng nhận rõ tình cảm của chính mình mà. Hiện giờ tôi đã thưởng thức vạn bụi hoa rồi, cuối cùng vẫn chỉ nghĩ tới tâm một người.” Y nhìn Chung Hàn, thanh âm mềm nhẹ: “Trái tim này của tôi chỉ chứa đầy là hắn, mà tôi cũng hy vọng có thể nhanh chóng dọn nhà vào trong trái tim hắn… Hàn gia, ngài có biện pháp nào không?”

“Tôi à…” Chung Hàn cười, con ngươi đen thẫm phản chiếu thân ảnh đẹp đẽ của Yến Giác.

Hô hấp ẩm ướt ngày càng gần, thân thể Yến Giác có chút cứng đờ, vào lúc y cho rằng Chung Hàn sẽ hôn y, đỉnh đầu bỗng nhiên được phủ lên bởi một bàn tay ấm áp, sau đó tóc bị vò cho rối.

“Tôi cũng không có cách nào. Yến thiếu, kiến nghị cậu nên đọc sách xem báo, uống ít rượu ngủ nhiều lên. Có lẽ cậu sẽ tìm được đáp án.”

“….”

Không khí kiều diễm bị Chung Hàn không hiểu phong tình đánh vỡ, Yến Giác cắn chặt hàm răng.

Chung Hàn một thân nhẹ nhàng, tươi cười đầy mặt: “Yến thiếu, ngủ ngon.”

Yến Giác mệt tâm, gằn từng chữ một:

“Chúc! Ngài! Mộng! Đẹp!”

Nguyên nhân quan trọng nhất của lần trở về này của Yến Giác chính là Chung Hàn muốn đính hôn.

Thời điểm y nghe thấy tin tức này thiếu chút nữa đem toàn bộ đống tin này ném xuống bồn cầu, xả nước cuốn trôi đi. Đương nhiên, xúc động chỉ là nhất thời, sau khi bình tĩnh y cũng không có đi chất vấn đương sự mà trước tiên cho người đi điều tra rõ ràng. Đối tượng đính hôn là con gái nuôi của Lương Thất, chị của Lương Dương.

Một năm này tình trạng thân thể của Lương Thất ngày càng đi xuống, Chung Hàn và Lương Dương ngầm đấu đá tranh đoạt, ông ta thật sự sợ ngày nào đó không còn nữa, con ruột Lương Dương nhất định sẽ bị Chung Hàn xử lý nên vắt hết óc nghĩ cách. Lương Thất lại không tự suy nghĩ bây giờ thế lực của Chung Hàn đã lớn mạnh tới đâu rồi, chỉ là Chung Hàn thâm tàng bất lộ, bây giờ mới nghĩ cách phòng bị thì đã muộn. Phần lớn quan trọng của tập đoàn đều đã bị Chung Hàn hoàn toàn khống chế, muốn cứng đối cứng quả thực là khó càng thêm khó, chỉ có thể tìm đường khác. Vì muốn chế trụ Chung Hàn, Lương Thất chỉ có thể nghĩ tới đem con gái nuôi ra làm công cụ liên hôn. Như vậy Chung Hàn và Lương Dương sẽ có quan hệ thân thích, ít nhiều giảm bớt đối kháng gay gắt.

Yến Giác khinh thường Lương Thất hồ đồ, cho rằng dùng đàn bà là có thể khiến Chung Hàn thỏa hiệp, thế nhưng nào ngờ tới Chung Hàn lại đồng ý. Lập tức y liền cảm thấy người đàn ông này nhất định là trên xe lăn quá lâu nên tế bào não thoái hóa, bị virus chiếm lĩnh nên cmn mới đi sai kịch bản!

Y thật sự không nhịn được mới ngồi trên máy bay im lìm quay về nước.

Vốn tưởng y trở về sẽ thay đổi thái độ của Chung Hàn với y nhưng rốt cuộc vẫn không có gì biến hóa. Tuy nói là xương cốt già khó gặm nhưng Yến Giác nhất định phải gặm, thậm chí nuốt xuống không chừa lại miếng nào.

Sau mấy phen thử nghiệm, Yến Giác quyết định trước tiên cứ dời tới mục tiêu vị hôn thê chưa bao giờ xuống tay.

Lần đầu tiên Chung Hàn và Sở Du Kỳ chính thức đơn độc gặp mặt, địa điểm ở một gian phòng cách biệt. Chung Hàn với người phụ nữ này không hề keo kiệt, đặc biệt là với phụ nữ thông minh càng thêm thưởng thức, lễ gặp mặt đương nhiên vô cùng quý trọng.

“Ngài Chung có tâm.” Sở Du Kỳ thoải mái nhận lấy, mỉm cười giơ lên ly rượu: “Kính ngài.”

Chung Hàn lịch sự chạm ly, uống ly rượu vang đỏ.

Ánh sáng phòng ăn không rõ không mờ, không khí nhuốm đầy hương vị tốt đẹp.

Đêm nay Chung Hàn ăn mặc vẫn rất điển trai, tây trang màu xanh phẳng phiu, tóc mái trên trán được chải gọn ra sau để lộ vầng trán khiến cả người hắn càng thêm văn nhã. Đôi tay hắn để trước bàn, mười ngón tùy ý giao nhau, cười đùa trò chuyện với Sở Du Kỳ.

Không khí rất thoải mái, vừa lúc từ trong phòng vang lên tiếng đàn piano.

Không biết từ khi nào trước chỗ ngồi dương cầm xuất hiện một người rất tuấn lãng.

Người con trai nhắm hai mắt, lông mi dày khẽ dập dờn, trên đỉnh đầu ánh sáng xảo diệu tập trung lên người y làm dày thêm khí chất đoạt hồn nhiếp phách của y. Ngón tay hiện lên rõ khớp xương linh hoạt khiêu vũ trên phím đàn.

Cuộc nói chuyện tự nhiên dừng lại, Chung Hàn mới đánh giá người đánh đàn, đáy mắt tối đen như mực.

Khi Yến Giác đánh tới nốt cuối cùng, trong phòng mới vang lên tiếng vỗ tay. Y đứng dậy, phong độ khom lưng sau đó tiếp nhận hoa tươi của nhân viên đưa tới, chậm rãi đi xuống. Ánh mắt y nhu tình như nước, cầm bó hoa hồng tới gần Chung Hàn.

Cảnh tượng này dường như chỉ có thể thấy trên phim truyền hình.

Yến Giác dừng lại, cúi xuống nhìn chăm chú Chung Hàn, đem bó hoa trong tay không chút do dự đưa cho Sở Du Kỳ.

Sở Du Kỳ hơi ngoài ý muốn, đôi mắt trắng đen phân rõ mở to, bất quá vẫn khách khí nhận lấy. Phụ nữ nói gì thì cũng rất thích được nhận hoa, đặc biệt là từ anh đưa hoa đẹp trai.

Yến Giác cứ thế không mời mà tới.

Sở Du Kỳ là minh tinh điện ảnh, không tính là quá nổi nhưng số lượng fan vẫn rất khả quan.

Yến Giác chọn đúng chủ đề nên nhanh chóng thân thiện với mẹ nuôi tương lai, Chung Hàn ngồi bên bị hai người lạnh nhạt.

Chung Hàn đối phó với phụ nữ rất có bài, Yến Giác so tới thì càng không chút nào kém cỏi, thậm chí trò giỏi hơn thầy. Vài phút sau đã đem người phụ nữ cường này thế thành cô gái e thẹn với hai má đỏ hồng.

“Tôi rất mê phim của chị Sở. Nếu chị Sở có thể làm mẹ nuôi của tôi thì thật là vinh hạnh cho tôi.” Yến Giác chống cằm, ánh mắt nhìn chuyên chú Sở Du Kỳ ngồi đối diện, biểu tình thưởng thức mang theo kiêu ngạo.

Hoa ngôn xảo ngữ của người trẻ tuổi luôn dễ dàng đả động đến tâm của phụ nữ, ngay cả Sở Du Kỳ kinh nghiệm phong phú cũng suýt nữa thất thủ, may là cô còn biết người ngồi đối diện cô là hôn phu nên giọng điệu có phần thu liễm lại.

“Có thể được cậu đồng ý chính là lễ vật tốt nhất của tôi đêm nay.”

“Tôi tất nhiên là đồng ý rồi.” Yến Giác nhìn Chung Hàn ngồi bất động, mỉm cười: “Tôi tin tưởng ánh mắt của ba ba.”

Dường như là cảm thấy không tận hứng, Chung Hàn mời Sở Du Kỳ tới đại trạch. Hai người làm trò trước mặt Yến Giác rồi đi vào phòng cho khách, cô nam quả nữ ở chung một phòng.

Yến Giác đứng ngoài cửa, vẻ mặt đau khổ.

Tưởng tượng đến có thể bọn họ là làm chuyện sung sướng nào đó khiến lồng ngực dâng lên lửa giận khó dập tắt.

Không biết qua bao lâu, Chung Hàn ngồi xe lăn đi ra, hắn đi nghe điện thoại.

Cửa phòng không có khóa.

Yến Giác không bỏ qua cơ hội này, bưng bữa ăn khuya từ phòng bếp sải bước vào trong.

Chung Hàn nghe điện thoại hơi lâu, đến khi trở về không khí trong phòng nghiễm nhiên đã thay đổi.

Gò má Sở Du Kỳ trắng nõn đỏ ửng mê người, cực kỳ giống thiếu nữ mới lần đầu mà Yến Giác vén tóc cô lên, chậm rãi đặt ở bên môi, thâm tình nhẹ hôn xuống.

Nụ hôn này không chỉ làm nóng tâm tình Sở Du Kỳ mà đồng thời còn làm bốc lên ngọn lửa trong nội tâm Chung Hàn, hắn không nói gì nhấp môi. Yến Giác cũng không dừng lại, giống như một lãng tử, nâng cằm nữ nhân lên, trên mặt mang theo tà khí, một chút tới gần —

“Phanh!”

Động tác bị bắt buộc đình chỉ, đại trạch lâm vào bóng tối.

“Là cúp điện sao?” Sở Du Kỳ nghi hoặc hỏi.

Yến Giác đứng dậy chuẩn bị đi xem xét, bên người có một bàn tay im lặng tới gần chặn ngang bế y lên. Thân thể y theo thói quen ngửa ra sau, cả người ngã vào cái ôm kiên cố.

Cái ôm này y rất quen thuộc, hương vị càng quen hơn.

Yến Giác khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.

Thân thể bị dùng sức giam cầm, hơi thở ẩm ướt càng ngày càng gần, chóp mũi đối phương thân mật cọ cọ vành tai y.

“Bảo bối, ba ba muốn trừng phạt em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.