Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 24: Chương 24




Làm ở nơi công sở so với làm ở nhà còn dễ hưng phấn hơn.

Yến Giác cưỡi trên đùi Chung Hàn, eo lắc theo tiết tấu, còn Chung Hàn thì ngược lại, quần áo chỉnh tề, chỉ kéo xuống khóa quần, đôi tay vuốt ve cánh mông mềm mại của Yến Giác. Hai người ngồi gần sát cửa sổ lớn chạm đất, vì được làm từ thủy tinh đặc thù nên ở trong có thể nhìn ra ngoài rõ ràng nhưng ở bên ngoài lại không thấy được ở bên trong, vừa bảo vệ sự riêng tư lại vừa tăng thêm phần kích thích.

Nơi tư mật được kết hợp chặt chẽ với nhau, nhục huyệt ẩm ướt bao bọc lấy dương vật nam tính, cửa huyệt bị kéo căng ra không chút lưu tình.

Chung Hàn thưởng thức mông thịt trong tay, tùy ý xoa bóp, dùng ngón tay sờ lên nơi kết hợp rồi lại sờ tới cửa động phấn nộn.

“Ưm… Anh không thể vào nữa, bên trong lớn lắm rồi, nếu tiến vào nữa… sẽ hư mất. Em không muốn bị chịch chết…” Yến Giác lắc mông, nói đứt quãng, nghe không ra là đang oán giận hay hưởng thụ nhiều hơn.

Chung Hàn từ trong lồng ngực phát ra tiếng cười trầm thấp khiến lỗ tai y ngưa ngứa, đôi tay vuốt ve từ mông Yến Giác lên đùi, lại từ đùi về mông: “Đừng sợ, tôi không tính để em ăn ngón tay của tôi, tôi chỉ sờ thôi. Nơi này thật mềm, thật ướt, thật muốn cắm mãi bên trong.”

“Vậy cứ ở trong đi, em thích.” Cánh tay Yến Giác nhẹ đáp lên vai hắn, mị nhãn như tơ.

Dương vật to lớn ở trong tràng đạo lại lớn thêm một vòng khiến nhục huyệt càng căng đầy, kín kẽ ôm lấy nhau.

Yến Giác cả kinh mở to hai mắt, Chung Hàn nhìn y cười xấu xa, vẻ mặt lưu manh, hoàn toàn là biểu tình mà ngày thường không nhìn thấy được ở hắn.

“Yến công tử, Chung mỗ khát, không biết có thể cho tôi miếng ‘sữa’ giải khát được chứ?”

Con ngươi đen thẳm sáng ngời mang theo ý cười tà khiến Yến Giác bị quyến rũ, tim đập thình thịch, toàn thân như có dòng điện chảy qua, đầu vú trước ngực lập tức cứng rắn ngứa ngáy, phảng phất có thứ gì sắp tuôn ra, chỉ có thể ở trong miệng hắn mới giảm bớt khó chịu.

Ngón tay Yến Giác run rẩy cởi bỏ áo sơ mi, hai đầu vú không có gì che lấp liền lộ ra ngoài. Y ưỡn ngực lên, tay kéo ót Chung Hàn lại gần, dùng đầu vú cứng rắn cọ cọ môi Chung Hàn.

“Em… ưm, mời ngài Chung từ từ thưởng thức.”

Chủ động dụ hoặc như thế lại không đổi lấy được cái hút mạnh mẽ từ người đàn ông.

Yến Giác ngứa muốn khóc, vành mắt đỏ lên. Núm vú hồng diễm hoảng loạn ma xát trên môi Chung Hàn muốn tách môi hắn ra để đi vào trong.

Chung Hàn liếm một chút rồi lập tức dừng lại, vỗ mông Yến Giác nói: “Yến công tử lẳng lơ tới mức thành công khiến ba ba muốn ăn em tới xương cốt không còn.”

Yến Giác bị hắn nói khiến hai vành tai đỏ rực lên rồi tự nhéo núm vú của mình, vừa hổ thẹn vừa chờ mong đáp: “Núm vú thật sự ngứa mà, ngứa muốn mạng em rồi. Cầu ba ba tới ăn được không?”

Hai viên thịt màu hồng như trái cây mọng nước run run rẩy rẩy chờ người tới hái.

Chung Hàn không trêu y nữa, dùng hàm răng cắn một viên, mơ hồ nói không rõ: “Thật hết cách với em.” Sau đó liền mạnh mẽ hút lấy.

Yến Giác sướng run người, lưng cong lại ưỡn ngực lên.

Y chưa bao giờ biết nơi này của đàn ông sẽ mẫn cảm như vậy, mẫn cảm đến mức bị Chung Hàn ngậm trong miệng thôi dương vật đã rỉ nước, nhục huyệt hưng phấn co bóp. Y một bên ôm chặt lấy Chung Hàn để hắn ngậm mút, một bên nhịn không được rên rỉ.

Chung Hàn hút phát ra tiếng chụt chụt, xong một viên lập tức đổi bên kia cho đến khi cả hai bên đều sưng đỏ lên mới bằng lòng bỏ qua.

Yến Giác đã bị làm tới điên đảo, đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Chung Hàn nâng hai chân y lên treo ở khuỷu tay rồi ôm chặt người trong lòng đâm mạnh.

“Bảo bối.”

“Dạ…”

Chung Hàn nhìn đôi mắt đong đầy nhu tình của y liền cúi xuống cướp đi hô hấp của y. Môi Yến Giác có cảm giác tê dại như có dòng nước ấm chảy qua tim rồi lan ra khắp toàn thân, hạnh phúc dâng trào. Từ lần Chung Hàn với y ngả bài với nhau y chưa thấy mẹ nuôi Sở Du Kỳ nữa. Kỳ thật vài lần y muốn hỏi có còn đính hôn nữa không nhưng cảm thấy mình quá mức ra vẻ nên không mở miệng được. Cũng may Chung Hàn không cùng người phụ nữ kia gặp mặt. Hai người cơ hồ luôn quấn lấy nhau nhưng chẳng ai cảm thấy đủ cả. Thời gian hạnh phúc luôn tới nhanh mà cũng trôi nhanh, không ai biết rằng sau ngọt ngào là sóng gió đang ập tới.

Lương Thất rốt cuộc đã chết.

Chuyện xảy ra rất đột ngột, lúc có người tới báo, Yến Giác đang nằm ghé trên đùi Chung Hàn đọc sách, cằm dựa lên đùi hắn, đầu lắc qua lắc lại. Chung Hàn trấn tĩnh ừ một tiếng rồi đút quả anh đào cho Yến Giác. Thẩm Xuyên khép năm ngón tay để bên sườn quần, mặt không biểu cảm hỏi: “Hàn gia, chúng ta khi nào xuất phát?”

Chung Hàn lau vệt nước trên tay: “Bây giờ.”

Yến Giác nhanh chóng đứng lên đeo áo khoác hắn tới, một bên hầu hạ Chung Hàn, một bên nói: “Em đi theo anh.”

Chung Hàn đeo bao tay da, trầm giọng đáp: “Không được quậy. Ngoan ngoãn ở nhà đợi, tôi sẽ về nhanh thôi.”

“Em không có.” Yến Giác rũ mắt giúp Chung Hàn cài nút áo, giọng nói rất bình tĩnh: “Em đi cùng anh, em sẽ đợi ở ngoài. Chung Hàn, xa anh khiến em rất lo lắng.”

Chung Hàn trầm mặc vài giây rồi đột nhiên cười. Hắn nâng cằm Yến Giác lên hung hăng hôn một cái, nói: “Được, ba ba cho phép.”

Mắt Yến Giác sáng lên, đội mũ lưỡi trai, ăn mặc điệu thấp đi theo phía sau.

Nơi bọn họ tới là một bệnh viện tư nhân.

Trước cổng lớn có mấy chục chiếc xe hơi màu đen đậu nghiêm chỉnh thành hàng cùng các anh all-black (Đen từ đầu đến chân) vây kín cái bệnh viện. Yến Giác ngoan ngoãn làm theo lời hứa ở lại trên xe, y đè thấp vành nón, hơn nửa khuôn mặt giấu trong tối chỉ lộ ra chiếc cằm thon dài.

Lương Thất chết thì vấn đề đính hôn sẽ được giải quyết dễ dàng, Chung Hàn sẽ không cần kiêng kỵ gì nữa. Y nhìn không khí nghiêm túc bên ngoài, chậm rãi ngẩng đầu nhìn từ dưới sảnh lên trên tầng thượng.

Yến Giác nghiêng người hỏi: “Anh không đi cũng không sao chứ?”

Hạ Viêm Tu thả lỏng tựa lưng lên ghế, ngón tay nhẹ nhàng phủi tàn thuốc trên tay áo: “Hàn gia muốn tôi làm bảo vệ cho Yến thiếu nên tôi bắt buộc phải tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên. Hơn nữa nhìn cái mặt của tên Lương Dương làm bẩn mắt tôi nên tốt nhất không nên đi thì tốt hơn.”

Yến Giác nhớ rõ vì sao anh không vừa mắt Lương Dương, có thể nói là đời này y không thể nào quên được. Nếu hiện tại cho y thêm cơ hội nữa thì y nhất định sẽ đập Lương Dương tới xương cốt ra bã.

Trong xe đột nhiên vang lên tiếng di động. Hạ Viêm Tu ngậm điếu thuốc rồi lấy điện thoại ra, ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt nghiêm túc hiếm thấy của anh.

Yến Giác giật giật môi, nhìn đám người dần xao động ngoài cửa sổ, hỏi: “Đã bắt đầu rồi sao?”

Di động bị ném xoay mấy vòng trên không trung rồi chuẩn xác đáp xuống trong tay Hạ Viêm Tu, anh nhếch miệng cười: “Đúng vậy, bắt đầu rồi.”

Lương Thất ngừng hô hấp, tấm vải màu trắng được phủ lên.

Trong phòng bệnh ngoại trừ con gái nuôi Sở Du Kỳ khóc thì không còn kẻ nào rơi nước mắt.

Lương Dương ôm Sở Du Kỳ đóng vai giả mù sa mưa thể hiện tình cảm chị em, còn Chung Hàn lẳng lặng ngồi một bên, mười ngón tay giao nhau.

Lương Dương áp mặt lên tóc của chị mình, thì thầm nói gì đó. Sở Du Kỳ đang nước mắt lưng tròng bỗng nhiên trợn mắt lên, hung hăng đẩy Lương Dương ra rồi cầm lấy túi xách giận dữ bỏ đi. Vì thế, người sống trong phòng chỉ dư lại hai người Chung Hàn và Lương Dương. Lương Dương nhếch miệng xoa xoa ngực bị đẩy, trên mặt không phải là biểu cảm của một người con vừa mới mất cha. Gã nuốt ngụm nước miếng, cà lơ phất phơ tới trước mặt Chung Hàn, nói: “Hàn ca, di ngôn của cha trước khi lâm chung là muốn chúng ta giúp đỡ nhau để cùng phát triển.”

Chung Hàn rũ mắt nhìn đầu ngón tay, cười đáp: “Thất gia vẫn là lão hồ đồ.”

“Đúng vậy.” Lương Dương rút một điếu thuốc rồi ném hộp thuốc không lên di thể của Lương Thất: “Muốn một tên người ngoài tàn tật cùng tao sóng vai cũng không sợ khiến người ta cười đến rụng răng. Hàn ca nói có đúng không?”

Chung Hàn vẫn bình tĩnh: “Lương Dương, mày vẫn không biết lựa lời, miệng lưỡi luôn nhanh hơn não.”

Lương Dương khoa trương cười cười, đột nhiên cúi người xuống, ngũ quan dữ tợn nhìn Chung Hàn: “Từ trong bụng mẹ đã thế rồi, không đổi được. Hàn ca cũng không có năng lực thay đổi.”

Chung Hàn nhàn nhạt nói: “Này thì chưa chắc. Tao đã trị qua không ít thằng có chứng bệnh như mày, chỉ cần dùng đúng cách thì không có tật xấu nào không thể chữa khỏi.”

“Hàn ca vẫn nên chữa khỏi chân cho mình trước đi, trị xong mới có thể chạy nhanh được.” Lương Dương đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng đế giày giẫm nát: “Đi trước, mấy ngày nay Hàn ca nhớ đối tốt với chính mình, sợ về sau sẽ không còn cơ hội đâu.”

Chung Hàn nhìn bóng dáng kiêu ngạo của Lương Dương, không mặn không nhạt mà mở miệng: “Mày cũng vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.