. . . . Anh trai! Nghĩ đến điểm này, Dạ Huyền Phỉ cũng cảm giác đầu đau nhức!
Đây rốt cuộc coi là cái gì? Mang một cô nhóc có vấn đề đến, cái gì cũng không giải thích, sau đó liền xếp cô vào tổ chức Ngũ Mang Tinh ? Thật là. . . . .
Được! Dù hắn là lão đại của Ngũ Mang Tinh, dù hắn muốn làm cái gì cũng không cần nói rõ với mọi người, nhưng bất kể như thế nào, hắn vẫn không hiểu được!
“Cái gì cùng cái gì a, tại sao nhất định phải được sự đồng ý của hắn? Này, các người như vậy, rõ ràng là giam cầm tôi một cách phi pháp, là phạm pháp! Tôi muốn trở về, tôi muốn trở về!”
“Trở về làm gì ? Người ở đây ai cũng rất tốt, vẫn không so được với người cha biến thái của em sao? Hừm- — Nhắc đến liền thấy kỳ quái, Hàn Bối Bối, em nói một chút xem lão đại biến thái kia ăn thứ gì? Thậm chí có con gái lớn như em, mà vẫn không già đi chút nào? Có lầm hay không?”
“. . . . . . Đã sớm nói với anh, hắn không phải là cha của tôi!”
Phiền não, càng nói về hắn, càng nhớ!
Ô ô —- Dục, không biết mấy ngày nay không có cô, hắn có nhớ cô hay không? Hơn nữa dù là có, hiện tại cô cũng không thấy được, càng muốn thấy nhưng vẫn không thấy được, cũng bởi vì như vậy, căn bản là hoàn toàn đau khổ!
“Ách? Không phải là cha em?”
——- Cái gì ? Em nói cô cùng người giám hộ của cô có tình yêu trái với luân thường đạo lý?
Bỗng nhiên, một câu nói không có thêm chút giải thích nào của anh trai vào ngày mang cô đến đột nhiên chui vào đầu Dạ Huyền Phỉ, làm hại hắn có chút hóa đá!
Không. . . . . không phải đâu ? Chẳng lẽ người giám hộ anh trai nhắc tới lần đó, chính là cha của Hàn Bối Bối?
Kinh hãi! Chuyện này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một tin tức vô cùng kinh hãi! Rõ ràng hắn đã tận lực kiềm chế, nhưng vẫn có chút kinh khủng mà nhìn cô!
“Ừ. . . . . Hắn thật sự không phải là cha tôi, hắn chỉ lớn hơn tôi 10 tuổi mà thôi, làm sao có thể là cha tôi?”
“Ách? Vậy hắn là?”
“Có thể xem là người giám hộ của tôi!”
. . . . . Sụp đổ! Quả thật là người kia! Lý trí trong đầu Dạ Huyền Phỉ trong nháy mắt bị đánh bay toàn bộ!