Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 15: Q.1 - Chương 15: Chọn lựa áo lót




“. . . . . . Hả?”

“Ha ha, tiểu thư, tôi phát hiện thiếu gia còn tỉ mỉ hơn cả tôi, tôi cũng không nghĩ đến, cô lớn như vậy, cũng nên mua áo lót mới phải. Sáng sớm hôm nay…, thiếu gia rời giường rất sớm, phân phó tôi mang tiểu thư ra ngoài mua áo lót a, như thế nào? Có cảm thấy rất hạnh phúc không? Thiếu gia rất thương cô có phải không?”

Vương tẩu nhéo nhéo cái mũi vểnh lên của cô, cười nhẹ nhàng nhìn cô, từ sau khi đứa nhỏ này tới Phong gia, mình cũng tới Phong gia, trở thành bảo mẫu của đứa nhỏ này. Thiếu gia đối với Bối Bối thật là tốt, tốt đến nỗi nếu mình không biết Bối Bối là do thiếu gia nhận nuôi thì sẽ cảm thấy Bối Bối chính là người thân của thiếu gia rồi!

“A? Là hắn? Là hắn kêu bác dẫn cháu tới mua áo lót sao?”

Hắn phát hiện rồi! Động tác tối hôm qua của cô, nhất định khiến hắn có cảm giác rồi! Trong lòng của cô rốt cục chậm chạp dâng lên một cỗ ngượng ngùng!

“Đúng vậy a, cho nên tiểu thư, cô thật hạnh phúc đó, có một người cha nuôi tốt với cô như vậy!”

“. . . . . . Ách, hắn không phải là cha nuôi!”

Cha nuôi? Thật là khó nghe, cô một chút cũng không thích! Bởi vì không thích, cho nên cô chưa bao giờ gọi hắn là ba ba, chỉ gọi là cha! Gọi cha sẽ làm cho cô thấy không quá khó chịu! (Phong: theo như ta tra nghĩa được thì ba ba = cha ruột, còn lại ta chỉ dịch theo cv @@)

“A? Tiểu thư, làm sao cô có thể nói như vậy? Thiếu gia cậu ấy đối tốt với cô như vậy!”

“Không phải, Vương tẩu, bác không nên nghĩ quá nhiều, cháu đã nói nhiều lần, hắn là ngươi giám hộ của cháu, là người giám hộ của cháu! Không phải là cha nuôi!”

Người giám hộ? Được rồi, cái này cô có thể chấp nhận một chút, tra qua tài liệu, người giám hộ. . . . . .Quan hệ đối với người giám hộ, kéo dài đến 18 tuổi, sau 18 tuổi, cô liền tự do, cô không muốn có quan hệ cha nuôi con nuôi gì với hắn. . . . . .Khó nghe!

“Ách? Người giám hộ? Cùng cha nuôi có điểm khác nhau sao? Tôi cảm giác giống nhau. . . . . .”

“Vương tẩu, bác không phải đến đây giúp cháu chọn áo lót sao, cho nên không cần nói nhiều nữa, chọn y phục cho cháu đi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xị xuống, hơn nữa thoạt nhìn thật giống như không vui vẻ, làm cho Vương tẩu vội vàng ngậm miệng lại, chuyên tâm chọn áo lót cho cô, bất quá ánh mắt thích thú của cô không thể hiện trước mặt Vương tẩu là được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.