Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 7: Q.2 - Chương 7: Chui vào phòng của hắn cùng hắn ngủ




“Hàn Bối Bối! Lúc trước ta đã nói với con rồi, làm nũng vô dụng!”

Hắn tự tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mặc dù không nói thêm gì thừa thãi, thế nhưng hắn cũng đã đứng dậy, giúp cô lấy cơm chân vịt hoa quế trong bếp ra!

“Oa ~~ cha, người tốt nhất!”

Nhìn cơm chân vịt đã bưng tới, đôi mắt to của cô đã bắt đầu sáng lên, quả thật cùng hình tượng của cô một chút cũng không phù hợp!

“Kiểm điểm lần này không phải là không thể miễn trừ, nhưng Bối Bối, đáp ứng ta, không phải vì có trách nhiệm với ta mà là có trách nhiệm với chính con một chút, nếu con có chuyện gì xảy ra, ta sẽ không xen vào nữa con hiểu chưa?”

“Vâng. . . . . . Hiểu, hiểu!”

Vừa nói, cô vừa cầm chiếc thìa Phong Thiên Dục đặt trong tay cô, rất không khách khí cắm đầu ăn cơm, hơn nữa thời điểm được ăn rất vui vẻ, cô trực tiếp dùng thìa của mình, múc một thìa canh thật to, đưa đến bên miệng hắn!

“Cha, cơm thơm quá, người cũng ăn một miếng đi!”

“. . . . . .”

Hắn không nói gì! Nhìn chiếc thìa trước mặt, chỉ đành nhắm mắt, đem một ít cơm nuốt xuống, xem ra mức độ nghiêm nghị của hắn còn chưa đủ a, giống như ở trên người cô căn bản không có tác dụng!

Nên làm gì bây giờ? Thật sự việc đánh chửi cô hắn không làm được, như vậy vẫn là xa lánh một chút xem sao!

Cuối cùng, một đêm kia, kiểm điểm? Miễn!

Cuối cùng, một đêm kia, một nữ sinh mặt dày mày dạn lại lấy danh nghĩa bụng không thoải mái, giống như Tiểu Cường đánh không chết, nương nhờ bên trong phòng của hắn!

Nằm ở bên cạnh hắn, hấp thu bất luận đồ vật gì có mùi thơm của hắn đối với cô mà nói, đều là một loại hạnh phúc!

————————————-

“Thiếu gia? Cậu muốn dọn ra ngoài ở?”

“Ừ, Vương tẩu, ba mẹ tôi hàng năm hầu như sẽ không tới đây, bình thường bọn họ đều sống trong căn nhà gỗ kiểu Nhật ở phía Đông, cho nên nơi này, lúc tôi không có mặt, xin nhờ chị!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.