Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 31: Q.3 - Chương 31




Nghĩ tới đây, trong lòng của Vân Cô Buồm không nhịn được mắng, con bà nó, Mang thiếu là người khôn khéo như vậy, làm sao có thể phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy? Thế nhưng để cho hắn cùng Hồng Hồ tới đây… Nếu là cố tình! Hắn biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho Mang thiếu!

Mà người đàn ông áo đen ngồi trên ghế, đồng thời nhìn Vân Cô Buồm cùng Hồng Hồ, cả người tự nhiên vẫn lộ vẻ nhàn nhã cùng thích ý!

“Vân thiếu, không cần khẩn trương như thế, tôi còn chưa đần như vậy, lại ở chỗ này xuống tay với hai người, dù sao người của Ngũ Mang Tinh cũng đều biết hôm nay hai vị tới đây đấy!”

” ………. “

Bị người nhìn thấu tâm tư, chút lúng túng túng trên mặt Vân Cô Buồm lóe lên rồi biến mất!

Mà cùng lúc đó, hắn cũng chú ý Hồng Hồ từ đầu tới đuôi một câu cũng chưa nói, không nhịn được dương tay, dùng cánh tay thọt cô!

“Hả?”

Thanh âm rất nhỏ, có thể không cần để ý! Nhưng không biết từ khi nào người đàn ông mặc áo đen đã từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt bọn họ!

“Vân thiếu…..Ừ, còn có vị này là Hồng Hồ không sai chứ? Mang thiếu gửi tài liệu tới cho tôi, hẳn sẽ không sai, yên tâm, hai vị, tôi đối với hai người không có ác ý, chỉ là muốn hai người trở về giúp tôi nói lại với Mang thiếu, nhiệm vụ lần này, Hắc K, do J của tôi phụ trách, làm phiền người của Ngũ Mang Tinh không cần nhúng tay, các người chỉ cần bảo vệ an toàn của Nam Cung Thần là được!”

Đây mới là mục đích hắn ra mặt!

Từ lúc bắt đầu nhận Case này, mục tiêu của hắn, cho tới bây giờ đều không phải bảo vệ Nam Cung Thần! Chỉ có Hắc K, chỉ có Hắc K năm đó bị hoài nghi động tới cô mà thôi!

“……..Phong thiếu……Tôi nghĩ có phải ngài hiểu lầm gì đó hay không? Từ lúc bắt đầu, nhiệm vụ của chúng ta, cũng rất rõ ràng, đối thủ của Ngũ Mang Tinh là Hắc K, mà việc các người phụ trách là an toàn sinh mệnh của Nam Cung Thần!

“Đúng, bất quá bây giờ chúng ta không phải ở nơi riêng tư hòa giải thương lượng sao? Vân thiếu, liền làm phiền anh!”

Con ngươi sau đôi mắt kính rõ ràng bắn ra một tia hàn quang, khiến cho cả người Vân Cô Buồm nhịn không được mà run lên, mà thời điểm hắn còn chưa kịp nói gì, người đàn ông gọi Phong thiếu này, đã vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại còn mở ra cơ quan vừa rồi!

“Hai vị, không giữ hai người lâu hơn nữa, ý muốn của tôi các vị cũng đã hiểu, SHAN trên bàn, phiền toái hai vị mang đi! Cứ như vậy đi, cụ thể, hi vọng chúng ta đành xem ngày mai rồi!”

……….Choáng nha, đây không phải là hòa giải thương lượng kín đáo, đây rõ ràng là ra lệnh!

Vân Cô Buồm trừng hướng Phong thiếu đã hạ lệnh đuổi khách, đang muốn nói gì, Hồng Hồ nãy giờ vẫn không nói gì lại đột nhiên kéo hắn lại, trực tiếp ôm lấy cái hộp trên bàn! Lôi kéo Vân Cô Buồm lập tức rời khỏi nơi này!

“Xin lỗi, Phong thiếu, ý của ngài chúng tôi đã nhận, bất quá ngài cũng rất rõ ràng, chúng tôi không phải là người quyết định ở Ngũ mang Tinh, chúng tôi chỉ là người làm việc vặt mà thôi, cụ thể có ý gì, còn phải xem lão đại của chúng tôi, nhiệm vụ của chúng tôi hôm nay, chính là tới nơi này, lấy đi SHAN mà thôi! Cho nên hiện tại chúng tôi coi như hoàn thành nhiệm vụ, ý của ngài chúng tôi sẽ giúp nhắn lại, tạm biệt!”

Hồng Hồ lôi kéo Vân Cô Buồm, khẽ run đi đến trước mặt hắn, cô cố ý giảm thấp thanh âm của mình xuống, cố ý để cho mình có vẻ vô cùng thích hợp với thân trang phục này….

Bà cô! Cô bây giờ, chính là một bà cô 25 tuổi trở lên! Hơn nữa lúc này trong lòng cô không biết đã mắng Dạ Huyền Mang bao nhiêu lần rồi!

Thời điểm nói xong những lời này, rõ ràng, cũng không kịp nhìn biểu tình của ‘Phong thiếu’, cô trực tiếp lôi kéo Vân Cô Buồm từ nơi thuộc địa bàn của tổ chức J, chạy một đường như lăn ra ngoài!

Thời điểm ra khỏi biệt thự kia, mới phát giác áp lực kia đã biến mất, ra khỏi phạm vi của hắn…. mới phát giác mình sống lại!

Sau khi đưa hộp SHAN cho Vân Cô Buồm, Hồng Hồ trực tiếp xụi lơ trên mặt đất! Từng ngụm từng ngụm thở hổn hển!

Vân Cô Buồm nhìn cô không thích hợp, vội vàng ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô!

“Bối Bối? Thế nào? Bối Bối? Thân thể không thoải mái? Lúc ở trong đó, tôi liền cảm thấy em thật như có cái gì đó không đúng!”

” ……. “

“Bối Bối?”

Thời điểm cô suy yếu, toàn bộ người của Ngũ Mang Tinh cưng chiều gọi cô là Bối Bối, bốn năm nay chưa bao giờ thay đổi!

“……Vân thiếu! Dẫn tôi đi! Dẫn tôi trở về!”

Là hắn! Là hắn, nhất định là hắn……Ô ô —- bốn năm rồi, ròng rã bốn năm a!

Lần này cô trở về, cô đã nghĩ qua vô số cảnh tượng cùng hắn gặp mặt, vô số điều có thể….tuy nhiên cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ qua, thế nhưng lại dưới tình huống loai 囧 này gặp nhau…

Mang thiếu…. Mang thiếu đáng chết!

Hắn cố ý! Hắn tuyệt đối là cố ý! Ông chú biến thái này…. Cô phải đi về cắn chết hắn!

“Bối Bối? Rốt cuộc thế nào? Nơi nào không thoải mái, nói cho tôi, tôi dẫn em đi gặp bác sĩ!”

“Không sao, Vân thiếu…Trở về, trước dẫn tôi trở về, còn có… đừng lo lắng cho tôi, tôi chỉ là… chân chẳng qua có chút mềm nhũn ra mà thôi!”

Tại sao có thể không mềm nhũn chân? Tại sao có thể không khẩn trương?

Chưa bao giờ nghĩ tới hắn thế nhưng xuất hiện ở loại địa phương này, chưa bao giờ nghĩ tới, hắn lại là người của J? Chưa bao giờ nghĩ tới…. hắn sẽ thay đổi lạnh như băng, không lưu tình như thế!

Hắn trong trí nhớ, vẫn là ấm áp như vậy, trong trí nhớ của cô, vẫn là ôn nhu thấu tim như vậy… Cho dù có thời điểm đối với cô mặt lạnh, nhưng là quan tâm!

Hắn như vậy, nhiều năm qua, là lần đầu tiên gặp phải! Hắn như vậy, mang cho cô rung động… quá lớn, quá lớn!

“Được, được, đừng dọa tôi, tôi dẫn em về!”

Nhìn Hàn Bối Bối rất yếu ớt, Vân Cô Buồm chấp nhận ngồi xổm xuống trước mặt cô, cõng cô lên lưng, đi về phía khách sạn có người của Ngũ Mang Tinh!

Hàn Bối Bối nằm ở trên lưng Vân Cô Buồm, cả người sớm đã là một mảnh xốc xếch, đầu óc vốn tỉnh táo, gặp phải ‘tạc đạn’ lớn như vậy, liền sớm đã hóa thành tương hồ — tràn đầy, tràn đầy chỉ có hắn, toàn bộ đều là hắn…

Sau khi trở về, Hàn Bối Bối bất chấp tất cả, càng không quản được ánh mắt kinh hãi của mọi người, sau khi nhảy xuống từ lưng Vân Cô Buồm, thấy Dạ Huyền Mang ngồi bên đó, trực tiếp kéo hắn tới phòng của cô.

Mà trong cả quá trình, Dạ Huyền Mang từ đầu đến đuôi cũng chỉ là hơi cười cười, cười làm cho người ta cảm thấy quỷ dị!

Sau khi kéo Dạ Huyền Mang đến phòng của cô, cả người mềm mại Hàn Bối Bối lại bộc phát giống như con thú, trực tiếp đè cả người Dạ Huyền Mang lại, gắt gao chống đỡ trên cửa, một chút cũng không khách khí!

“Làm cái gì? Tư thế như vậy, rất bất nhã, hơn nữa sẽ khiến tôi cảm thấy, em đang dụ dỗ tôi, Hàn Bối Bối!”

“……Câm miệng, tôi đối với anh không có hứng thú, anh yên tâm, dù là đời sau, kiếp sau nữa, anh cũng sẽ vẫn không hấp dẫn được tôi!”

Ác độc dùng chân chặn chân của hắn hung hăng giẫm hắn một cái! Cô tức giận nhìn hắn!

Bốn năm! Vẫn được đám người kia nâng trong lòng bàn tay chăm sóc bốn năm qua, cho tới bây giờ cũng không bị người đùa giỡn như vậy!

Dĩ nhiên, chân chính để ý, cũng không phải là mình bị người đùa bỡn một trận như vậy, cô để ý chính là, vì sao… tại sao lại như vậy chật vật, tại sao lại để cho cô gặp lại hắn dưới tình huông như vậy!

“Phải không? Vậy em còn không buông tôi ra?”

“Ông chú biến thái!”

“con mèo nhỏ!”

“…..Ông chú biến thái, làm phiền anh không cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi! Nói, có phải là cố ý hay không, có phải là anh cố ý hay không?”

Vừa nói, cô vừa gắt gao đem cà vạt của hắn kéo chặt, để cho Dạ Huyền mang tùy thời đều có thể thiếu dưỡng khí!

Nhìn Hàn Bối Bối tức giận như vậy, một tia uy hiếp từ con ngươi Dạ Huyền Mang thoáng qua, đột nhiên một phát bắt được tay Hàn Bối Bối, sau đó dùng sức thoát ly, cả thế cục lập tức nghịch chuyển!

Hàn Bối Bối vốn chiếm thế thượng phong, trong nháy mắt dưới thế công của Dạ Huyền Mang, liền yếu thế! Hơn nữa lần này đổi lại là Dạ Huyền Mang hung hăng đè cô lên cửa!

Hắn nguy hiểm hơi cúi người, mập mờ đem cằm đặt lên bả vai Hàn Bối Bối, hơi thở của hắn, toàn bộ phun lên cổ của Hàn Bối Bối, ở bên tai của cô…

Thế nhưng khiến cho Hàn Bối Bối cảm thấy được không phải là mập mờ, cũng không phải là kia khắc chế không được cử động, mà là run rẩy…. dưới tình huống như thế, một loại sợ hãi khiến cô nhẹ nhàng run rẩy!

“Bối Bối, không nên ấu trĩ như vậy!”

“……..”

“Mới thử dò xét nhẹ nhàng một chút như vậy cũng đã chịu không nổi rồi sao?”

“……..Mang thiếu……”

Cô muốn cầu buông tha! Cô xấu hổ với tư thế như vậy, càng thêm sợ hãi Dạ Huyền Mang hiện tai nguy hiểm như vậy!

“Thời điểm ở Pháp, tôi đã hỏi em, chuẩn bị xong chưa? Xác định em có dũng khí đối mặt với người đàn ông này rồi hả? Làm sao em có thể không thành thật như vậy?”

“…….Tôi không có…..Tôi không có!”

“Không có? Không có, như vậy việc thất kinh hôm nay, lại khoa trương cần Cô Buồm cõng về là ai? Không có, như vậy bởi vì chút tiết mục nho nhỏ này mà tức giận, là ai? Không có, như vậy Hàn Bối Bối! Mời em nói cho tôi biết! Môn sinh đắc ý Hồng Hồ được huấn luyện ở nơi nào? Vì sao hiện tại tôi thấy được cũng chỉ là một nữ sinh Hàn Bối Bối 19 tuổi bình thường lại đơn giản mà thôi?”

Từng câu từng chữ, tuyệt không dung tình! Hung hăng đâm vào trái tim cô!

Cả người Hàn Bối Bối vì Dạ Huyền Mang nói những lời này không nhịn được mà run sợ…

Dạ Huyền Mang cố ý không nhìn thống khổ trên mặt cô, bức bách mình, để cho cô thấy rõ ràng cô chân chính! Thấy rõ ràng Hàn Bối bối chân chính của hiện tại!

“Bối Bối đừng đùa, ngày mai em trở về Pháp đi!”

“……Không cần!”

“A, không cần? Như vậy tôi hỏi em, em lấy cái gì lưu lại? Hàn Bối Bối, nói cho tôi biết, em lấy cái gì lưu lại? Rời đi bốn năm, chuyện em vẫn muốn, là cái gì?”

“………Tôi muốn trở nên thành thục, tôi muốn trở nên cho hắn lau mắt mà nhìn, tôi không phải là trẻ con….tôi không phải là đứa bé!”

Chuyên cũ rõ mồn môt trước mắt, những chuyện cùng Phong Thiên Dục, toàn bộ hiện lên trong đầu….Tất cả lý trí, cũng toàn bộ ở nơi này trong giây lát đó hỏng mất!

Đúng vậy, bốn năm….. bốn năm nay, mục đích của cô không phải chỉ có một sao? Nỗ lực để cho mình lột xác! Nỗ lực để cho mình trở nên thành thục quyến rũ! Nỗ lực muốn mình trở thành một người phụ nữ xứng với hắn, có thể đứng bên cạnh hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.