Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 46: Q.3 - Chương 46




Trời cao làm chứng, hắn căn bản còn chưa đưa cô đi, cô liền đã mất tích trước cho hắn nhìn!

“Ghét Dục! Ghét Dục! Rõ ràng bên người Dục không nên có người phụ nữ khác, nếu phải có phụ nữ, cũng chỉ nên có người ta!”

“……”

Ừ, chỉ có cô, hắn bây giờ đã đang nỗ lực thực hiện rồi, hắn đã bắt đầu chia tay từng người phụ nữ có quan hệ mập mờ bên cạnh hắn, tóm lại hắn muốn trở thành duy nhất! Trở thành người duy nhất để cho cô có thể quý trọng, đáng giá cho cô quý trọng!

“Nấc ~~ hồ ly tinh đó không xinh đẹp, lại còn không xinh đẹp bằng người ta, ánh mắt của Dục thật kém!”

“Hừ, người ta so với người phụ nữ kia xinh đẹp hơn gấp trăm lần, người ta còn trẻ tuổi hơn cô ta!”

Mới vừa muốn im miệng, nhưng nghĩ đến cái gì đó, cô lại lập tức bổ sung, cô có biết hay không, dáng vẻ cô giải thích, thật sự rất đáng yêu, dù là cõng cô, dù là không thấy được biểu tình trên mặt cô, thế nhưng hắn có thể tưởng tượng được… tưởng tượng thấy dáng vẻ cô chu mỏ, cau mày!

Bất quá nói cho cùng, nha đầu này đúng là không thể uống rượu nhiều…. sau khi uống rượu, cô sẽ thành thật như thế, sẽ nói ra hết tất cả bất mãn trong lòng!

Cũng bởi như thế, cuối cùng hắn cũng hiểu được, vì sao tối nay cô có gì đó không đúng!

Đứa ngốc, thật sự là một bé ngốc đáng thương khiến hắn đau lòng nha ~~ nhưng không có biện pháp, dù là đứa ngốc, cũng đã không thay đổi được cái gì, đã mệnh trung chú định!

Cô! Hàn Bối Bối! Nhất định rõ ràng là khắc tinh của Phong Thiên Dục hắn!

Đường còn rất dài, bởi vì cõng cô, người hắn đã từ từ nóng lên, hơn nữa có chút từ từ đổ mồ hôi, nhưng dù là như vậy, cõng cô đi bộ, đối với hắn mà nói, một chút cũng không khó…

Gió, từng đợt thổi mạnh!

Hàng cây hai bên đường, cũng đã không đợi kịp trời đông giá rét mà run rẩy từng chiếc lá!

Xào xạc, xào xạc…

An tĩnh mà tốt lành… yên lặng mà tinh tế! Cô trên lưng, cũng biết thích hợp, từ từ yên tĩnh lại!

Hắn cứ như vậy, an ổn cõng cô trên lưng đi về nhà, đoạn đường này….. không phải là khổ cực, là hạnh phúc, là chuyện mà Phong Thiên Dục hắn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, cực kỳ khiến hắn không có chút đề kháng trong bốn năm qua!

Mà thời điểm hắn cõng cô trở lại Phong gia, cũng không biết có phải là cảm giác sai lầm hay không, cảm giác…. sau lưng có gì đó biến mất…

Là ảo giác? Hoặc là lá rụng do bị gió thổi mà bay xuống?

Hẳn là như vậy…. Hẳn là như vậy! Nếu quả thật có người theo dõi, như vậy hắn không thể nào vẫn luôn không phát hiện!

“Lão đại, trở về?”

“Ừ, về thôi!”

Chỗ tối, hai bóng người đi ra! Rõ ràng, trên mặt một người đàn ông để tóc dài có một tia khiếp sợ, có một tia không thể tin được!

Thời điểm ở quán cơm, hắn thiếu chút nữa cho rằng hắn nhìn lầm rồi…. thiếu chút nữa liền cho rằng, đó là ảo giác của hắn…

Nhưng bất kể như thế nào, dù là ảo giác, hắn tuyệt đối cũng không buông tha, cho nên khi cô đi vào toilet, hắn rốt cuộc gặp thoáng qua cô, hắn biết rõ phòng ăn của cô, quả quyết quyết định, bất kể như thế nào, hôm nay sẽ không buông tha cô!

Bất kể có phải là ảo giác của mình hay không, bất kể có phải là mình nhìn lầm hay không, hắn cũng không muốn mình lưu lại tiếc nuối… vĩnh viễn cũng không muốn!

“Lão đại, như thế nào? Muốn bắt sao?”

“…..Hắc Long! Làm sao vẫn luôn không học được nghe lời? Bây giờ, không phải là hai mươi năm trước nữa rồi!”

Khuôn mặt người đàn ông từ từ hiện ra một tia bí hiểm!

Đúng vậy, không phải là hai mươi năm trước nữa rồi, hắn 20 năm trước, chỉ biết đánh đánh giết giết, chỉ biết không khéo léo, chỉ biết chọc người kia thương tâm…

Cho nên hắn không thể bảo vệ cô, càng không thể ngăn cản cô đi đến đường cùng!

Như vậy chính hắn 20 năm sau, làm sao sẽ ngu xuẩn tiếp tục đánh đánh giết giết? Làm sao sẽ tùy tiện làm ra hành động bắt người?

“……Dạ! Lão đại!”

“Hắc Long, đi về trước đi! Tạm thời chúng ta không trở về, lưu lại, yên lặng theo dõi mọi chuyện!”

Đến cùng có phải cô hay không…. hoặc là đứa nhỏ cô cùng người kia sinh ra? Những thứ này xem ra hắn cũng phải cẩn thận tra rõ mới được! Chờ điều tra xong, chờ xác định xong, như vậy động thủ lần nữa cũng không muộn!

“Nhưng lão đại, lần này chúng ta tổn thất rất nặng, Đường chủ ở Anh quốc rất lo lắng cho lão đại, chúng ta cũng tính toán tốt rồi, chuẩn bị ngày mai rời đi…”

“Tôi là lão đại, vậy thì cậu là?”

Uy nghiêm mà có lực sát thương! Một chút cũng không khách khí, trực tiếp trúng đích!

Thời điểm Hắc Long nghe người đàn ông nói ra câu này, trong lòng không nhịn được trầm xuống, thông minh lựa chọn, không hề nói tiếp câu nào nữa, sau đó yên lặng ở bên cạnh người đàn ông rời đi!

Ai ~~ lần này rốt cuộc là vì cái gì? Vì sao lão đại làm cho người ta cảm thấy xa lạ không ít?

Đứa bé kia… là ai đây? Thế nhưng có thể như vậy tùy tiện dẫn dắt tim của hắn? Thậm chí khiến cho hắn phá vỡ kế hoạch? Quyết định lưu lại?

Ghê tởm! Hắc K thật vất vả đổi một lão đại sáng suốt, như vậy tuyệt đối sẽ không để lão đại lần này thua ở bất kỳ chuyện nào, nếu đứa bé kia… đối với lão đại có lực uy hiếp, như vậy…cần phải trừ đi, giết!

Giết…. giết…

Hàn Bối Bối uống say, sau khi trở về mới vừa được Phong Thiên Dục đặt lên giường lớn, liền không nhịn được khó chịu toàn thân mà co quắp!

Nhìn Bối Bối trên giường đột nhiên như vậy, Phong Thiên Dục còn chưa kịp cởi giày cho cô, liền hiểu được, tiểu tử này muốn ói, cho nên vội vàng ôm lấy cô nhanh chóng đi về phía phòng tắm!

Dù sao gian phòng hiện tại của cô đang tràn ngập hương thơm, nếu đến lúc đó có mùi nôn ói…. cũng không chỉ mình cô không có cách nào chịu được, ngay cả hắn cũng như vậy, hắn cùng cô đều thích sạch sẽ!

Chẳng qua là mặc cho hắn nỗ lực, tiểu nha đầu vẫn là rất không nể tình, căn bản còn chưa tới phòng tắm, không đợi hắn đỡ cô đến cạnh bồn cầu, cô đã từ trong ngực hắn nhảy ra, sau đó nằm trên mặt đất ói lên ói xuống!

Hắn bình thường không uống rượu nhiều, cho dù nhiều nhất cũng chỉ là rượu đỏ mà thôi, cho nên đối với mùi thối của loại rượu này, thật vô cùng… ghét !

Nhưng không có biện pháp, nếu như là người phụ nữ khác, có thể mặc kệ, có thể để cho họ tự sinh tự diệt, phụ nữ thông minh, tuyệt đối sẽ không uống say trước mặt hắn, nhưng lần này là cô…

Ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, ở lúc cô khó chịu muốn nôn cả mật ra, hắn đồng thời giúp một tay vỗ lưng, rồi sau đó săn sóc dùng một tay lấy nước, để cho cô súc miệng, nhuận hầu!

“Khốn kiếp!”

“…….. “

Lại mắng? Lần này cô rốt cuộc thanh tỉnh một chút nào chưa?

“Phong Thiên Dục!”

“……..Ừ!”

Rất tốt, lần này tới cả tên họ, như vậy đã tỉnh đi? Ít nhất nên có chút thanh tỉnh!

“Anh nói đi! Bốn năm này anh có bao nhiêu phụ nữ?”

Cô khẽ nguy hiểm nheo mắt lại, rồi sau đó nhìn chằm chằm hắn, ý đồ để cho hắn bị cô lườm có chút chột dạ!

Chẳng qua là cô nhất định không biết, cô làm cho chính mình một mắt lớn một mắt nhỏ, giả dạng bộ dáng lưu manh, cũng chính bởi vì như vậy, có vẻ có chút khôi hài, có vẻ có chút tức cười!

Ít nhất người khác nhìn cô như vậy, ở bên kia bắt đầu nín thở… đừng cười, đừng cười!

“Bao nhiêu phụ nữ a…. tôi suy nghĩ đã…”

Vừa nghĩ, hắn vừa đếm đếm ngón tay! Bộ dạng nghiêm túc tính toán, khiến cho hàn Bối Bối ở một bên có chút thanh tỉnh, nhưng lại không thể khống chế tư tưởng của mình, nhìn đến trong lòng bốc hỏa!

“Đến, cuối cùng, nhiều, ít!”

“Giống như…”

“Nói!”

“Ừ….. giống như thân thể không thuộc về một người phụ nữ, nhưng tâm vẫn luôn thuộc về một người phụ nữ!”

Đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô nhất định không biết, dáng điệu cô ghen, có bao nhiêu đáng yêu, có bao nhiêu mê người, làm hại hắn hiện tại muốn há mồm, hung hăng cắn cô một cái!

“…..Có ý gì?”

“Đàn ông mà, những chuyện như vậy, có lúc tinh lực quá dư, không có chỗ phát tiết, cho nên cần một chỗ phát tiết, cho nên đàn ông cùng phụ nữ không giống nhau, đàn ông có thể cùng người phụ nữ hắn không yêu làm loại chuyện đó, chỉ có vậy!”

Ách ~~ cô hình như uống say, hắn giải thích như vậy, cũng không biết cô có thể nghe hiểu hay không? Điểm này hắn có chút hoài nghi!

Nhìn cô nhíu mày một bộ dáng nghiêm túc suy tính, tất cả nghi ngờ trong lòng, trong nháy mắt tiêu tán! A! Bất kể cô nghe hiểu được hay không, hắn có thể hiểu là tốt rồi, hơn nữa hắn không ngại sau đó giải thích lại một lần…. dĩ nhiên, là phải cần điều kiện tiên quyết, nếu không cần, tuyệt đối không đề cập tới!

“…..Cái đó….”

“Cái gì?”

“Người phụ nữ trong lòng là ai?”

“……”

Vấn đề thật là sắc bén! Nha đầu ngốc này thật sự uống say sao? Hiện tại Phong Thiên Dục sâu sắc tỏ vẻ hoài nghi!

Hắn cũng giống cô khẽ nheo mắt lại nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt, tản mát ra khí tức nguy hiểm…

“Không thể nói sao?”

“Không phải là không thể nói, chỉ là tôi cho rằng, thời điểm nói ra những lời này, phải nói với người phụ nữ trong lòng của tôi!”

“……A!”

“Bối Bối! Hàn Bối Bối!”

Nhìn bộ dáng cô khẽ ngu ngơ, đột nhiên, không có bất kỳ báo trước, hắn phun ra cái tên này, toàn thân tản mát ra một loại nghiêm túc, một loại vô cùng nghiêm túc!

“Ừ?”

Tính phản xạ! Mà cô lúc này, cho ra phản xạ thích hợp mà thôi!

Hắn nói ra cái tên này, cô đáp lời…. đột nhiên, hắn rất muốn cười! Nha đầu này dù thông minh, bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, một đứa trẻ đối với hắn không có quá nhiều tâm cơ phòng bị mà thôi!

“Tôi là nói, người phụ nữ ở trong lòng tôi những năm qua, người phụ nữ không thể để người tùy ý xúc phạm, chỉ có một, gọi Bối Bối, gọi Hàn Bối Bối!”

“………”

Ngu ngơ?

Kinh ngạc?

Kinh sợ?

Có! Đều có! Bởi vì hắn đột nhiên nói ra những lời này, cô liền bị dọa sợ đến tỉnh rượu!

Cô trợn to hai mắt không thể tưởng tượng nhìn hắn, nhìn người đàn ông trước mắt mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.