Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 53: Q.3 - Chương 53




Có lầm hay không? Hả? Rốt cuộc có lầm hay không?

Mấy ngày nay, hắn thật vất vả rốt cuộc biết rõ tất cả mọi chuyện, mới vừa muốn sinh lòng cảm kích đối với hắn, mới vừa muốn không so đo với hắn lần này làm ra chút chuyện với hắc K, cho dù so đo, cũng phải tính lên đầu Ngũ Mang Tinh! Nhưng . . . . . . Nhưng hiện tại, hắn lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy?

Ai cho phép hay sao? Ai cho phép hắn có thể vừa muốn Bối Bối? Vừa mập mờ với người phụ nữ khác?

SHIT! SHIT! SHIT!

Chuyện năm đó hắn không có năng lực ngăn cản, chẳng lẽ còn muốn tái diễn một lần nữa trước mặt hắn sao?

Hoặc là nói con gái Hàn gia, mệnh đều khổ như vậy?

Năm đó Hàn Mặc Mặc gặp phải loại chuyện rác rưởi này, hiện tại lại muốn đổi thành Hàn Bối Bối?

. . . . . . Mặc Mặc! Mặc Mặc ngu ngốc!

Đáng chết! Đáng chết!

Tâm thật đau! Nghĩ đến người con gái 18 tuổi chưa kết hôn mà đã có con đó, cuối cùng vào những năm tháng tuổi đôi mươi, liền chật vật bỏ mạng, hắn đau đớn! Tim của hắn thật rất đau rất đau. . . . . . Hắn nghe được tin tức, Hàn Mặc mặc năm đó. . . . . . Chết ở xứ người. . . . . . Chết trên mảnh đất nươc Anh xa lạ. . . . . .

OH! Đáng chết, chuyện cũ không thể nghĩ đến, nghĩ đến một chút chính là đau đớn như vậy, đau đến khiến cho hắn khó chịu, khiến cho hắn không cách nào hô hấp. . . . . .

Không hề tìm hiểu nữa rồi. . . . . . Đã sớm quyết định không tìm hiểu nữa. . . . . .

Hơn nữa bất kể như thế nào, chuyện trước mắt hắn cần gấp giải quyết, không phải là nghĩ đến Hàn Mặc Mặc, mà là nghĩ đến trái tim của Hàn Bối Bối!

Con đường năm đó Mặc Mặc đi qua, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Bối Bối bước lên!

Sợ. . . . . . Hắn là thật sợ! Thật sợ Bối Bối sẽ giống như Mặc Mặc. . . . . .

Mặc Mặc là một cô gái tốt, căn cứ theo điều tra của hắn, Bối Bối cũng thế, cô cũng là một cô gái tốt. . . . . . Chuyện này, không nên phát sinh trên người bọn họ!

Quả đấm gắt gao siết chặt, hắn nện tay vào khay trà thủy tinh, khay trà ứng tiếng mà vỡ tan, dòng máu lập tức từ trên nắm tay chảy xuống, thế nhưng hắn lại một chút cũng không để ý! Ngược lại, đau đớn càng thêm nhắc nhở hắn, hắn rốt cuộc nên làm những gì!

. . . . . . Phong Thiên Dục sao? Lão đại phía sau J sao?

Rất tốt, nếu có thể trong bốn năm, tạo dựng ra J thực lực ngang với hắc K trăm năm lịch sử, như vậy hắn cũng muốn xem một chút, Phong Thiên Dục rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, hắn cũng rất muốn nhìn một chút, người dàn ông như vậy, có đáng để con gái của Mặc Mặc phó thác cả đời hay không. . . . . .

Hắn không ngu ngốc, hắn hiểu được, chuyện trên báo, nhất là báo giải trí, cơ hồ đều là vô căn cứ. . . . . . Cho nên hiện tại hắn còn chưa xử tử hình Phong Thiên Dục!

Chẳng qua, hắn cũng không phải là kẻ ngu, hắn không thể nào ngồi chờ chết, nếu hắn là người Bối Bối quyết định yêu cả đời, như vậy trước khi Bối Bối bị tổn thương. . . . . . Hắn phải xác định nhân phẩm của người này, trước tiên xác định xem. . . . . . Hắn rốt cuộc có tư cách, đứng bên cạnh Bối Bối của hắn hay không!

Bối Bối của hắn sao? A, thật ra nếu quả thực là Bối Bối của hắn cũng tốt, nếu quả thực là Bối Bối của hắn, vậy hắn đời này, cũng sớm đã không có tiếc nuối! Chẳng qua đáng tiếc. . . . . . Đáng tiếc Mặc Mặc năm đó, không chịu yêu mình, Mặc Mặc năm đó thật hẹp hòi. . . . . . Nói hắn chỉ là em trai. . . . . . Là em trai của cô. . . . . .

Thật là tổn thương, không phải sao? Em trai. . . . . . Ma chú! Thật là ma chú cả đời cũng không thể thoát khỏi!

Cũng chính vì thân phận em trai chết tiệt đó khiến cho hắn cùng Mặc Mặc bỏ qua nhau, không nắm được tay nhau . . . . . . Hoặc là nói, Mặc Mặc chưa từng dự định vươn tay về phía hắn!

Cả đời Mặc Mặc, đều dành để yêu người đàn ông độc ác không nên yêu kia. . . . . .

Bỏ qua, cuối cùng là bỏ qua!

Bỏ lỡ, cuối cùng là bỏ lỡ!

Vẫn nhìn về quá khứ, vẫn sống trong quá khứ vô dụng, cho nên năm ấy hắn không có năng lực bảo vệ Mặc Mặc, hắn như đã chết, như vậy hiện tại liền coi như chuộc tội cũng tốt, mua lấy sự an lòng cũng được, bây giờ Hàn Bối Bối, do hắn tới lần nữa bảo vệ!

“Này, Hắc Long!”

“. . . . . . Lão Đại!”

“Giúp tôi điều tra một người phụ nữ tên là Cát Văn Huệ, tất cả lai lịch của cô ta!”

“. . . . . . Lão Đại!”

Hắc Long bên đầu kia điện thoại, hiển nhiên cả người không nhịn được khẽ kinh hãi một chút, Lão Đại muốn làm cái gì?

Hắn không ngu ngốc, hắn biết Lão Đại vẫn ở lại thành phố A là vì cô bé kia, mà người giám hộ của cô bé kia, lại có chút quan hệ với Cát Văn Huệ. . . . . . Như vậy có thể nghĩ, Lão Đại muốn tư liệu về Cát Văn Huệ, liền tuyệt đối không đơn thuần!

Lần trước vì sự kiện hội triển lãm, cảnh sát đã để mắt tới hắc K, tình thế này vẫn là tốt nhất không cần xảy ra chuyện gì nữa!

“Hắc Long, một giờ sau, tôi muốn thấy tất cả tư liệu cặn kẽ, đặt ở trên bàn của tôi!”

Bóng đen nhéo sống mũi của mình, không cho Hắc Long bất kỳ cơ hội trình bày chi tiết nào, hắn đã trực tiếp cúp điện thoại!

Bởi vì ở bên Hắc Long đã rất nhiều năm, hắn rốt cuộc sẽ nói cái gì, hắn cũng đã sớm biết, mà những thứ kia, là những thứ hắn tuyệt đối không muốn biết đấy! Hơn nữa hắn cũng tuyệt đối không nghe lọt!

Cần gì phải như thế? Lãng phí!

(Bên trong bệnh viện)

“Phong! Cám ơn anh, cám ơn anh lần này không bỏ em, thật sự rất cảm động!”

Cát Văn Huệ nằm trên giường bệnh, bởi vì Phong Thiên Dục ở một bên, cho nên hắn rốt cuộc an tâm, hơn nữa mới vừa cũng thuận theo đút cho cô một bát cháo dinh dưỡng!

“Văn Huệ! Chỉ một lần này, lần sau không thể như vậy nữa! Em không phải là trẻ con!”

So với sự vui vẻ của Cát Văn Huệ, Phong Thiên Dục lại cau mày, thật ra hắn thật sự có điểm không nghĩ ra, một người phụ nữ 27 tuổi, làm sao còn ấu trĩ hơn một nữ sinh 19 tuổi!

Nếu là Bối Bối. . . . . . Mặc dù cũng sẽ làm nũng, nhưng tuyệt đối sẽ không làm như vậy!

“. . . . . . Phong. . . . . .”

“Văn Huệ. . . . . . Về sau gọi tôi BOSS hoặc là Phong tổng đi!”

“. . . . . . Sao!”

Phong tổng? BOSS? Ha, quá buồn cười, cô cũng không phải là người khác, cô làm sao có thể gọi lạnh nhạt như vậy! Hơn nữa ý tứ sau câu nói này của hắn, cô không muốn đi suy nghĩ nhiều, cũng không biết rốt cuộc nên suy nghĩ như thế nào, sẽ mệt mỏi! Thật sẽ mệt lắm, mệt lắm!

“Văn Huệ, về sau em vẫn là nhân vân của England, công ty tuyệt đối sẽ không bạc đãi em! Chẳng qua là. . . . . . Chẳng qua là sau này tôi sẽ không đến chỗ em nữa!”

Kỳ thực hắn biết hắn như vậy sẽ rất tàn nhẫn!

Nhưng không có cách nào khác, bởi vì đáp ứng Bối Bối , bởi vì hắn từng nói với cô, sẽ không nếu khiến cho cô thất vọng, sẽ không khiến cho cô khổ sở!

Hơn nữa nếu như hắn không đó tàn nhẫn, như vậy chính là tàn nhẫn đối với cả hai, cho nên bất kể như thế nào, bước này, hắn nhất định làm được!

“Có ý tứ gì? Phong?”

Cát Văn Huệ trên giường bệnh, có chút hoảng sợ nhìn Phong Thiên Dục! Mặc dù hiểu ý của hắn trong những lời này, nhưng thử hỏi, điều này làm cho cô thế nào chịu đựng? Thử hỏi tình cảm cô bỏ ra bảy năm, làm như thế nào thu hồi lại?

“Văn Huệ, chúng ta đều là người trưởng thành! Khi nên rời khỏi nhau thì nên rời khỏi, tôi biết rõ như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng bất kể như thế nào, tôi cũng không thể vẫn giữ em lại, hơn nữa trước khi chúng ta bắt đầu, cũng đã nói rõ với nhau, chỉ cần em có người đàn ông khiến em động lòng, chúng ta lập tức liền cắt đứt! Đồng dạng, tôi có người phụ nữ muốn quý trọng, giữa chúng ta liền dừng lại, em sẽ không quên chứ?”

“. . . . . . Không cần, không cần! Phong. . . . . . Người đàn ông khiến em động lòng là ai, người đàn ông đời này em vô cùng không muốn rời khỏi là ai, anh không có khả năng không biết, em không muốn chia tay với anh, em không quan tâm giữa chúng ta không bao giờ liên lạc nữa, Phong. . . . . . Có phải cảm thấy em không đủ khéo léo? Có phải cảm thấy em còn chưa khiến anh hài lòng hay không? Không sao, nếu như anh cảm thấy điểm nào khiến anh chưa hài lòng, em có thể thay đổi! Em cái gì cũng có thể thay đổi! Chỉ cần không để cho em rời khỏi anh là được rồi!”

“Văn Huệ, không phải, không phải là em làm chưa đủ tốt, không phải là em có điểm nào khiến tôi chưa hài lòng, là bởi vì em thật sự quá tốt, là bởi vì em quá biết điều, cho nên đối với em, tôi mới có cảm giác tội ác, cho nên một số lời, tôi mới không có biện pháp nói ra khỏi miệng, em có thể hiểu ý của tôi không?”

“Phong, không muốn, em không muốn, giữa chúng ta bảy năm rồi, anh bỏ được sao? Anh tuyệt tình như vậy sao?”

“. . . . . .”

Tuyệt tình? Hắn cho tới bây giờ đều là người tuyệt tình đi? Bởi vì bao nhiêu năm nay, trừ cô gái tên Hàn Bối Bối lấy được tình yêu của hắn, những người khác, cũng không chiếm được tình yêu của hắn, không chiếm được trái tim của hắn!

“Phong! Cầu xin anh, cầu xin anh lúc này đừng bỏ rơi em, em sẽ suy sụp mất, em thật sự sẽ suy sụp mất, hơn nữa đời này, em không biết em rốt cuộc còn có thể sống nữa không!”

“. . . . . . Văn Huệ, trên thế giới này, không có ai mà khi rời khỏi một người nào đó sẽ không thể sống được nữa! Sau khi em rời khỏi tôi, còn có những người khác xuất hiện! Thậm chí có lẽ rời khỏi tôi, cuộc sống của em có thể càng thêm mỹ mãn!”

“Không phải, không phải, Phong anh chính là tất cả của em, rời khỏi anh, em làm sao có thể vui vẻ? Em làm sao có thể vui vẻ? Làm sao có thể mỹ mãn? Em không muốn, em kiên quyết không muốn tách ra!”

“. . . . . .”

Nhìn cô đã cả người đều có chút mất khống chế, hơn nữa cũng tràn ngập nguy cơ mau rơi từ trên giường bệnh xuống, hắn có chút không đành lòng lắc đầu một cái! Rồi sau đó trực tiếp ôm cô trở lại giường bệnh, đè cô xuống!

“Nghe kỹ! Văn Huệ! Tôi nói nên kết thúc thì nên kết thúc, hơn nữa trong bốn năm này, có lẽ giữa tôi và em. . . . . . Số lần tôi đến chỗ của em, cộng lại cũng không quá một tháng! Những lúc khác, chúng ta đều là tách ra, em cũng vẫn trôi qua thật tốt, nói rõ rời khỏi tôi, em cũng không phải là không thể sống!”

Bốn năm kia. . . . . . Mỗi ngày đều nghĩ tới Bối Bối, bốn năm kia đau đớn muốn chết! Bốn năm kia. . . . . . Ở thời điểm tịch mịch khó nhịn, thỉnh thoảng sẽ đến chỗ của cô. . . . . . Sẽ hung hăng phát tiết một chút, giống như muốn thả ra toàn bộ tưởng niệm của bản thân!

Thống khổ! Thống khổ! Quá mức đau khổ!

“. . . . . . Là bởi vì đứa bé kia?”

Trong mắt của cô, toàn bộ đều là nước mắt, ánh mắt của cô, cũng không phải là đơn thuần chỉ có khẩn cầu!

Có oán hận, có bi thương, có chua xót! Có khổ sở!

“Cái gì?”

“Anh đột nhiên muốn chia tay với em, là bởi vì đứa bé kia sao?”

“. . . . . .”

Đứa bé? Bối Bối không tính là một đứa bé chứ? Cô năm ngoái cũng đã đầy 18 tuổi, mặc dù 18 tuổi kia, không trải qua cùng với hắn, mặc dù đó là một tiếc nuối của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.