“Hàn Bối Bối! Bây giờ con đang ở đâu? Người đàn ông vừa mới nghe điện thoại là ai?”
“Nha, bây giờ con chuẩn bị về nhà, khoảng 20′ nữa là có thể về đến nhà rồi, người mới nghe điện thoại là bạn của con!”
“Bạn? Bạn gì chứ?”
Về nhà? Sắp đến nhà rồi sao? Vậy cũng tốt, hắn cũng không cần đi lung tung tìm cô, gọi đám người tìm cô trở về được rồi! Chẳng qua là khi nào hắn dạy cô kết giao bạn bè như vậy? Muốn hắn tức chết phải không?
“Bạn gì a. . . . . . Bạn trai, đúng, coi như là bạn trai đi!”
Loảng xoảng!
Có vật gì đó rơi xuống, trong nháy mắt mất ổn định! Dạ Huyền Phỉ vốn đang hảo hảo lái xe, còn vểnh tai lên nghe bọn họ nói chuyện, nhưng thời điểm nghe thấy Hàn Bối Bối nói hắn là bạn trai của cô, chân ga mất ổn định thiếu chút lái xe đâm vào hàng rào.
Mà Phong Thiên Dục cũng giống như vậy, thời điểm nghe được hai từ bạn trai phát ra từ trong miệng cô, cả người thiếu chút nữa hôn mê! Bạn trai! Tiểu nha đàu 15 tuổi bắt đầu tìm bạn trai? Sao? Bày ra trò đùa gì đây?
“Hàn Bối Bối, con mới vừa nói 20′ sau có mặt tại nhà, như vậy 20 phút sau, bất kể như thế nào nhất định phải để ta nhìn thấy con tại nhà!”
Sau khi cúp điện thoại, Phong Thiên Dục nhanh chóng quay đầu xe về nhà! Không biết là không khí trong xe quá thấp hay do khí trời hôm nay trầm thấp, hắn thật sự cảm thấy có chút không thở nổi! Cuối cùng nhịn không được, hắn dứt khoát cởi nút áo sơ mi trên cùng, hơn nữa còn trực tiếp giật caravat xuống, ném qua một bên!
Dạ Huyền Phỉ nhìn Hàn Bối Bối đã trả điện thoại di động trả lại cho mình, trực tiếp dùng ánh mắt nhìn quái thai để nhìn cô.
“Hàn Bối Bối, cha của em sao?”
“Ai cần anh lo?”
Cha? Không đúng, không đúng! Hắn không phải là cha của cô!
“Này, Hàn Bối Bối, tôi có thể hiểu được, hiện tại em đã đến tuổi làm loạn, nhưng em không cảm thấy em làm loạn có chút quá mức sao? Em vào hội giao dịch chụp những tấm ảnh này cho cha em xem sao? Em nmuốn hại chết ông ấy, muốn ông ấy tăng huyết áp sao?