Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 49: Q.2 - Chương 49: Cô bị ngã đau




“Hôm nay mới quen biết, cậu liền đưa một đứa nhỏ mới 15 tuổi đến nơi cặn bã này? Hôm nay mới quen biết, cậu liền xui khiến nó mặc loại y phục này? Thậm chí còn chụp cho nó loại ảnh này? Hôm nay mới quen biết, thấy nó còn là một đứa nhỏ, mà có thể lợi dụng lòng hiếu kỳ của một đứa nhỏ làm ra những chuyện khiến cho người ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ?”

“Làm ơn, xin ông rõ ràng một chút! Trước khi dạy dỗ người khác, trước tiên hãy xem lại sự dạy dỗ của mình có vấn đề hay không, dạy ra một đứa con gái như vậy, nhà các người thật là cường đại, khó trách có dạng con gái như thế, nguyên lai có người cha không biết chịu trách nhiệm!”

Kỳ thực hôm nay Dạ Huyền Phỉ đủ buồn bực rồi, hiện tại không hiểu sao bị Phong Thiên Dục lên án như vậy, đỉnh đầu càng thêm rất nhiều mây đen!

Sau khi cương quyết vặn bung cánh tay Phong Thiên Dục ra, trước khi Phong Thiên Dục còn chưa kịp bắt hắn lại, hăn đã nhanh chóng nhảy ra, hơn nữa nhảy ra rất xa!

“Đồ điên! Mẹ nó, cả nhà các người đều là đồ điên! Còn em nữa, Hàn Bối Bối, mặc dù tôi không biết những điều em làm hôm nay có dụng ý gì. . . . . . Nhưng em. . . . . . Có bệnh!”

Trước khi lên xe, nhìn thấy Hàn Bối Bối vẫn ghé vào cửa lớn, Dạ Huyền Phỉ một chút cũng không khách khí la mắng cô, sau đó trước khi Hàn Bối Bối cùng Phong Thiên Dục chưa kịp nói gì, hắn đã nhảy lên xe, nhanh chóng rời khỏi nơi này!

Vù vù. . . . . . Hôm nay coi như Dạ Huyền Phỉ hắn xui xẻo, coi như hắn gặp hạn được rồi! Loại con gái. . . . . . đặc biệt hơi quá này, Dạ Huyền Phỉ hắn không thể trêu vào, cũng không muốn trêu vào! Chạy, hắn chạy!

May bay! Hết thảy đều là mây bay!

Sau khi Dạ Huyền Phỉ rời đi, toàn bộ lửa giận của Phong Thiên Dục không có chỗ phát tiết, toàn bộ bực bội kia sao mà khó chịu, cho nên không có có biện pháp, hắn đành phải giật mạnh cửa, nhìn thấy cô đang đứng sát cạnh cửa, sau khi hít thật sâu mấy cái liền xốc cô lên, đi vào trong nhà!

Sau khi đến đại sảnh, Phong Thiên Dục trực tiếp vứt cô xuống sàn nhà trong phòng khách, không có ôn nhu, không có đau lòng, cứ như vậy vứt cô xuống, làm hại Hàn Bối Bối lăn lông lốc vài vòng, mặc dù trên sàn nhà có trải thảm nhưng cũng bị ngã đau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.