Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 132: Q.2 - Chương 132: Con còn muốn cái gì?




Hắn ở trong xe nhìn thấy cô như vậy, bất đắc dĩ cười cười, đồng thời cũng vẫy tay với cô, để cho cô đến xe của hắn!

“Anh Tuấn Kiệt, anh lái xe về nhà trước đi, em. . . . . . em qua xe của hắn!”

“Được, tiểu thư, không thành vấn đề, nếu thiếu gia tới đón cô, như vậy tôi dĩ nhiên là yên tâm!”

“Được, anh Tuấn Kiệt đi đường cẩn thận!”

Nắm chặt phiếu điểm trong tay, cô cười cười, cuối cùng một chút do dự cũng không có trực tiếp nhảy xuống xe của Trương Tuấn Kiệt, sau đó chạy về phía xe thể thao của Phong Thiên Dục!

“Dục, Dục!”

“Thế nào? Tiểu công chúa? Hôm nay xem ra cũng không giống bình thường, cười rất vui vẻ đó?”

Nhìn cô mở cửa xe, ngồi vào trên ghế lái phụ, hắn nhẹ nhàng vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt cô, rõ ràng hắn không có chuyện gì vui vẻ, nhưng không thể không thừa nhận, mình cứ như vậy bị cô lây nhiễm, cảm thấy giống như thật vui vẻ, cảm thấy thật vui vẻ!

“Người xem, người xem!”

“È hèm?”

Kết quả phiếu điểm cô đưa tới, rõ ràng cũng đoán được toàn bộ là điểm cao nhất, nhưng thời điểm chân chính nhìn thấy, tuyệt đối lại là một loại cảm động cùng với tâm tình khác!

Hắn một chút cũng không keo kiệt khen cô một phen, dĩ nhiên còn bảo cô tiếp tục cố gắng, cũng từ từ khởi động xe, lái xe ra ngoài!

Xe Porsche của bọn họ hấp dẫn thật nhiều ánh nhìn, nụ cười của cô càng làm cho người ta lóa mắt!

“Dục, điểm cao nhất đó, điểm cao nhất! Người ta không phải muốn người cho người ta những khích lệ này là đủ rồi đâu!”

“Ừ? Vậy con còn muốn cái gì?”

Bởi vì biết hôm nay cô có thể lấy được phiếu điểm rồi, cho nên hắn nghĩ vẫn cứ bỏ công việc trong tay xuống, sau đó chạy tới trường học bên này!

Không có quá nhiều nguyên nhân, bởi vì hàng năm đều như vậy, ngày cô lấy được phiếu điểm kia, chuyện gì hắn cũng sẽ không làm! Hắn sẽ phụng bồi cô cùng nhau xem thành tích của cô!

“Này, này, Dục, tại sao có thể như vậy? Không phải người đã nói, chỉ cần được điểm cao nhất, như vậy sẽ có quà sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.