Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 217: Q.2 - Chương 217: Đã Sớm Chết Tâm Ở Cái Nhà Đó!




“Bối Bối? Không nhớ chị à? Chị là chị Phân a!”“Chị Phân?”Chị Phân? Trong đầu cô nhanh chóng lục tìm thông tin liên quan đến người có cái tên này!“Đúng vậy a, đúng vậy a, Bối Bối, là em đúng không? Thật sự không thể tin được, ngay lúc nhìn thấy em, chị đã cảm thấy đấy là em, kết quả đuổi theo nhìn một chút, mới phát hiện là em thật, em thay đổi nhiều quá, càng lúc càng xinh đẹp nha!”“. . . . . . Chị Phân. . . . . . Diệp Vi Phân?”Mức độ quen biết xã giao của cô cũng không nhiều, cho nên nếu cẩn thận suy nghĩ một chút vẫn có thể nhớ ra.Chỉ là lúc kêu lên “Diệp Vi Phân”, trong giọng nói của Hàn Bối Bối có rất nhiều không chắc chắn.Cũng không trách được, đối với Diệp gia kia, cô đã sớm cố gắng để quên đi, cũng sớm đã không lưu lại một chút gì trong trí nhớ của mình! Đã sớm chết tâm rồi!“Đúng vậy a, đúng vậy a, thật vui vẻ, Bối Bối, vậy mà em còn nhớ rõ, chúng ta cũng đã 5 năm không gặp, em thế nhưng còn nhớ rõ chị, đi, để chị Phân mời em uống cà phê!”. . . . . . Chân mày nhíu chặt lại, Hàn Bối Bối có một loại kích động muốn rút gân.5 năm? Hmm, 5 năm?!

Ngu ngốc! Đột nhiên ở trên đường nhận ra cô, rốt cuộc chị ta có mục đích gì? Tuy rằng cô không biết, nhưng cô dám khẳng định, tuyệt đối không phải là thật lòng, bởi vì nếu như thật lòng thương nhớ cô, đương nhiên sẽ không thể nào ngay cả thời gian cũng lầm lẫn!Rõ ràng là 7 năm . . . . . . Cô rời khỏi ngôi nhà đầy rẫy ác mộng đó. . . . . . Rõ ràng là 7 năm!

“Buông tay! Buông tay!”“Bối Bối, đừng như vậy, chúng ta cũng đã năm năm không gặp, chị Phân thật sự nhớ em muốn chết! Đi thôi, cách đây không xa có một quán cà phê ở phía trước!”Diệp Vi Phân gắt gao giữ chặt Hàn Bối Bối, chết cũng không buông tay. . . . . . Cũng tuyệt đối không thể buông! Nếu như buông tay, như vậy liền xong đời . . . . . . Nếu buông lỏng Tiểu Tổ tông này, coi như cái mạng của cô cùng anh trai cũng chấm hết.“. . . . . . Diệp Vi Phân, xin lỗi, tôi không thích uống cà phê! Buông tôi ra!”“Bối Bối, Bối Bối, đâu cần phải lạnh nhạt như vậy, nếu như em không thích uống cà phê, như vậy chúng ta đi mua thứ gì mà em thích ăn có được không? Sau đó cùng chị Phân trò chuyện, cũng đã 5 năm rồi, em rốt cuộc sống như thế nào, chị thật sự rất nhớ em đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.