“Diệp Tân Cường! Còn muốn mạnh miệng đến khi nào?”
Nhíu mày, Phong Thiên Dục trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Tân Cường, một cước đá hắn nằm xuống, sau đó trực tiếp sử dụng chân đạp vào đầu của hắn! Không ngừng vặn tới véo đi, khiến cho Diệp Tân Cường đau đớn phát ra tiếng rên rỉ!
“. . . . . Đáng chết, buông tao ra! Mày cho rằng Hàn Bối Bối là người của mày? Nó dầu gì cũng là người của Diệp gia, mày muốn làm gì?”
Mẹ nó, nếu Hàn Bối Bối là đứa con mà cha cùng tình nhân bên ngoài sinh ra, như vậy bất kể như thế nào, cũng coi như là người của Diệp gia, như vậy lấy cô ra cứu chủ nhân Diệp gia chân chính bọn họ thì có lỗi gì đâu?
“Bốp!”
Một cước hung hăng trực tiếp giẫm lên miệng Diệp Tân Cường! Phong Thiên Dục ngồi xổm người xuống, từ trong tay Thuần Tử nhận lấy một con dao găm Thụy Sĩ!
“Hử? Bối Bối không phải người của tao? Bối Bối là người của Diệp gia? Tao muốn hỏi, chúng mày có xem Bối Bối là đứa trẻ của Diệp gia sao? Lúc Bối Bối ở Diệp gia, ai bảo nó ngủ ổ chó? Ai còn phá bỏ ổ chó, ngay lúc trời lạnh, tưới đầy nước lên người nó?”
Dao găm Thụy Sĩ dọc theo bờ môi của Diệp Tân Cường từ từ cắt phá làn da của hắn, nhìn làn máu chảy ra từ bên môi, con ngươi của Phong Thiên Dục cũng bắt đầu từ từ phiếm hồng, không chỉ bởi vì khát máu, mà phần lớn nguyên nhân là người này lại dám cùng hắn bàn luận thân thế của Bối Bối, dám chất vấn quan hệ của hắn cùng Bối Bối!
Trong suy nghĩ của Phong Thiên Dục hắn, Bối Bối cùng hắn. . . . . sớm đã là hai người chặt chẽ không thể tách rời, Bối Bối. . . . . Đúng, thời điểm 7 năm trước, hắn cũng sớm đã là người giám hộ của Bối Bối!
“A. . . . . A. . . . . Đau!”
“Đau? Hử? Tạm thời không nói đến lúc Bối Bối còn nhỏ ở trong tay mày đã nhận bao nhiêu khi dễ, hiện tại Bối Bối không rõ tung tích, lại không biết ở nơi nào đó bị người khác khi dễ, nói không chừng so với mày còn đau hơn! Đồ cặn bã!
Vừa nghĩ tới lúc này cô có thể bị người khi dễ ở một nơi nào đó, lòng của Phong Thiên Dục liền từng trận từng trận co rút đau đớn, khiến cho hắn không kịp hô hấp!