Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 142: Q.2 - Chương 142: Dấu hôn xanh tím




Nụ cười khổ lan tràn trên mặt, nhưng lại không tìm được bất kỳ một người nào để phát tiết, đi trở về bên giường, cô cầm chiếc áo ngủ ren màu đen tùy tiện khoác lên người, vừa định nằm xuống vị trí vẫn còn lưu lại nhiệt độ của hắn, hảo hảo ngủ một giấc thì chuông cửa lại một lần nữa vang lên!

. . . . . . Là hắn sao? Hắn quay trở lại rồi sao? Sau khi nghĩ như vậy, toàn bộ gương mặt đều không nhịn được nhộn nhạo một nụ cười quyến rũ nhất!

Có phải là hắn hay không? Nếu đã trở lại? Như vậy ít nhất đại biểu rằng cô ở trong lòng hắn, không phải vị trí gì cũng không có?

Nghĩ như vậy, bước chân dưới lòng bàn chân cũng liền nhẹ nhàng không ít, nụ cười trên mặt càng thêm nợ rộ trong nháy mắt!

“Phong, Phong, anh trở lại. . . . . .”

Cửa mở ra! Ngoài phòng, đứng chính là một người phụ nữ lạnh lùng!

Trong phòng, đứng chính là cô đang mặc áo ngủ!

Sau khi người phụ nữ ở ngoài phòng nhìn thấy những dấu hôn xanh tím trên người cô, cũng nhịn không được ủy khuất cùng khuất nhục buổi tối nay nữa, vung tay liền hung hăng cho Cát Văn Huệ một cái tát! Hơn nữa bàn tay đánh cô ta cơ hồ cũng hung hăng tê dại!

“Đồ đê tiện!”

“. . . . . . Sao cô lại đến đây?”

Cát Văn Huệ che mặt mình, một cái tát tùy tiện này bị đánh vô cùng vô tội, nhưng mà đối với cô. . . . . . Hiện tại còn chưa phải thời điểm phản kích, trước tiên cô phải nhịn xuống!

“Cô nói thử xem?”

Không mời mà tới không nói, Diêm Thiến Hoa nhìn nhìn căn phòng của cô, trực tiếp bước vào bên trong! Mà Cát Văn Huệ cũng nhún vai một cái, đi vào cũng tốt, cô không muốn mất mặt! Dù sao cô là một nhân vật của công chúng, không muốn bị người khác náo loạn gây nên chuyện cười!

“Mời ngồi, cà phê hay là?”

“Không cần, nếu tôi đã tới đây, như vậy sẽ nói thẳng vào chủ đề chính, cách xa hắn một chút!”

“A!”

Cách xa hắn một chút? Thật buồn cười, tham muốn giữ lấy bên trong năm chữ này làm cho Cát Văn Huệ cảm thấy buồn cười!

Bởi vì căn cứ vào sự hiểu biết của cô, hắn không thuộc về bất cứ người nào, cá tính của hắn giống như họ của hắn, như gió, làm cho không người nào có thể nắm bắt!

“Cười cái gì?”

“Tôi cười cô nói chuyện thật không có phân lượng, nếu đi theo bên cạnh hắn lâu như vậy, cơ hồ mỗi ngày đều cùng đến cùng đi, chẳng lẽ cô còn không hiểu hắn bằng tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.