Cô cứu hắn, không hơn, cô đã có người yêu, dù hắn là Dạ Huyền Mang, nhưng cũng không thể đi vào lòng của cô!
“Mang, lần này cậu quá làm bừa rồi!”
“A, có lẽ vậy, nhưng Huân, là người cũng sẽ có lúc bốc đồng, tôi không phải là thánh nhân, cho nên nhiều năm như vậy không tùy hứng qua, thỉnh thoảng tùy hứng một lần, không sao chứ?”
Nằm trên ghế da của phi cơ, Dạ Huyền Mang lười nhác nhìn An Hựu Huân ngồi bên cạnh, bộ dáng kia . . . . khiến cho An Hựu Huân không nhịn được gật đầu một cái!
Xác thực, Ngũ Mang Tinh là một tổ chức nhỏ bọn họ cùng nhau thành lập khi bọn hắn gặp nhau lúc mười mấy tuổi!
Nhưng bởi vì bọn họ cái gì cũng không sợ, không sợ cái chết, không sợ bị thương, không sợ tất cả . . . . cho nên thời gian ngắn ngủi không tới 10 năm, Ngũ Mang Tinh trở thành một tổ chức thần bí khiến rất nhiều người nghe tên liền biến sắc!
Trong quãng thời gian đó, chưa từng thấy Dạ Huyền Mang tùy hứng qua, hắn là đầu não, là lão đại lớn nhất, chưa từng thấy qua hắn đưa ra quyết định mà không dùng đầu óc. . . . . Người như vậy, kỳ thực sống mệt chết đi, như vậy hắn lần này. . . . . là quá mệt mỏi nên tùy hứng sao?
Nếu như là vậy, hắn thay mặt cho tất cả thành viên Ngũ Mang Tinh, nói yes với hắn, có thể cho phép hắn tùy hứng một lần! Không quan trọng. . . . . Thật sự không sao!
An Hựu Huân còn chưa kịp nói gì, mà Dạ Huyền Mang không biết có phải vì nguyên nhân quá mệt mỏi hay không, đã không nói thêm gì nữa, cả người thả lỏng, trầm trầm ngủ!
Ai!
Cũng được, cũng được, có một số việc vốn không có biện pháp có thể nói được, có một số việc cũng vốn không có đạo lý gì có thể nói được, thôi, thôi. . . . . Kệ hắn đi thôi!
Nghĩ như vậy, rốt cuộc sau khi hoàn thành một CASE, An Hựu Huân để nguyên quần áo nằm xuống, nghỉ ngơi trên máy bay!
———————————
Nếu như nói, cực hình có thể hành hạ một người trở nên người không giống người, quỷ không giống quỷ, như vậy sợ hãi cũng là một loại cực hình, một loại cực hình về tinh thần nghiêm trọng!