“Phong! Em biết em không đúng, nhưng em không có biện pháp, em sợ hãi. . . . . . Bên cạnh anh cũng không phải chỉ có một người phụ nữ là em, phụ nữ ngã vào lòng anh quá nhiều, quá nhiều, em không có cảm giác an toàn, một chút xíu cảm giác an toàn cũng không có!”
“. . . . . .”
Đáng chết! Hắn muốn tránh thoát cô, cứ như vậy rời đi! Nhưng nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của cô, lại có một chút mềm lòng!
Đáng chết!
“Phong, em không biết bây giờ anh rốt cuộc nghĩ như thế nào về quan hệ giữa chúng ta, nhưng em không hiểu, tại sao em biểu hiện rõ ràng như vậy, anh có thể chạm vào những người phụ nữ ở bên ngoài mà không chạm vào em một chút!”
Nhẹ nhàng bắt được một bàn tay của Phong Thiên Dục, Diêm Thiến Hoa đem tay hắn đặt trên ngực của mình! Làm hại Phong Thiên Dục khẽ cau mày! Rút về không được, đặt trên cũng không xong!
“Thiến Hoa, em tỉnh táo một chút!”
“. . . . . . Phong, không cần tỉnh táo, em không cần tỉnh táo, chính là quá tỉnh táo, em mới vẫn đau đớn như vậy nhìn anh cùng người khác. . . . . . Nghe những lời đồn đại nhảm nhí có thể cắt thương em kia! Phong, mệt mỏi, chạy đuổi theo anh thật sự rất mệt mỏi, những người phụ nữ kia có thể, tại sao em không thể?”
Cô đang khẩn cầu, đang lên án! Đang cố gắng truy tìm một phần tình yêu của mình!
“Anh đã sớm nói đừng so sánh mình với những người kia!”
Chuyện giống như có chút chệch đường ray! Cuối cùng Phong Thiên Dục đẩy Diêm Thiến Hoa ra, để tay ở trên tay nắm cửa, chuẩn bị rời đi!
“Tại sao không thể so sánh cùng những người phụ nữ kia? Tại sao? Em kém bọn họ ở điểm nào? Em kém bọn họ ở điểm nào? Hơn nữa ngay cả địa vị của em trong lòng anh cũng không bằng quái thai đó sao? Anh quan tâm quái thai đó đã sớm không bình thường, đã sớm bất thường rồi, Phong! Tỉnh, anh tỉnh lại đi!”
Bàn tay cầm tay nắm cửa trong nháy mắt cứng ngắc! Bên trong đôi mắt cũng bắn ra tán loạn hàn quang!
Phong Thiên Dục buông tay nắm cửa ra, lần nữa xoay người lại, nhìn Diêm Thiến Hoa đang đứng trước mặt! Rồi sau đó vươn tay, hung hăng nắm lấy cằm của cô!
“Thiến Hoa, xem ra anh quá mức khách khí đối với em rồi! Quái thai? Thì ra trong lòng em, Bối Bối vẫn là một quái thai? Một đứa nhỏ 15 tuổi, em có thể ác độc dùng từ như vậy để hình dung?