Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 123: Q.2 - Chương 123: Không cảm thấy dị thường giữa anh và nó sao?




Chờ sau khi hai người thay quần á xong, rất ăn ý cùng nhau đi tới gara, sau khi lên xe, Phong Thiên Dục lái xe ra ngoài! Không bao lâu liền ra bên ngoài đường vòng!

Mà hôm nay, khóe miệng Diêm Thiến Hoa động đậy nhiều lần, tựa hồ luên tục có lời muốn nói!

Phong Thiên Dục đương nhiên chú ý tới tình huống như thế, nhưng nếu cô không mở miệng, như vậy hắn cần gì phải hỏi?

Diêm Thiến Hoa không ngừng nhìn gương mặt nghiêng của hắn nhiều lần, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, quyết định mở miệng!

“Phong. . . . . .”

“Ừ?”

“Em ở nhà anh cũng sắp được ba tháng, nếu vẫn ở nhà anh thì có phiền toái hay không?”

“Ha ha, sẽ không, nhà anh nhiều phòng khách như vậy, không có gì phiền toái, huống chi ăn cơm cũng bất quá là nhiều hơn một đôi đũa mà thôi!”

Đây là chủ đề cô muốn nói sao? Không phải vậy, khẳng định không phải vậy, ít nhất tiềm thức của hắn nói cho hắn biết, hẳn sẽ không đơn giản như vậy mới đúng!

“Nha, vậy thì tốt, bất quá em đã ở ba tháng, như vậy có một số việc xem ở trong mắt, em cũng thật sự không biết mình có nên nói hay không!”

Cô mím môi miệng, cuối cùng quyết định không nhịn nữa!

“A? Em muốn nói gì?”

“. . . . . .Phong, anh cùng Hàn Bối Bối. . . . . . Giữa các người, anh không cảm thấy có chút dị thường hay sao?”

“Dị thường? Sao lại nói như thế?”

Bởi vì nói đến chuyện của hắn cùng Bối Bối, bởi vì Diêm Thiến Hoa dùng tới hai chữ “dị thường” này, cho nên Phong Thiên Dục không nhịn được hơi nhíu nhíu mày, nhưng trên mặt cũng không lộ ra thần sắc gì khác thường!

Dị thường sao? Giữa hắn cùng Bối Bối là dị thường sao. . . . . . A, đây là vấn đề cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới!

“. . . . . .Em không biết em nói vậy anh có tức giận hay không!”

“A, phải không? Cũng đã nói rồi, như vậy cần gì phải quan tâm anh có tức giận hay không? Nếu như em lo lắng đến điểm này, như vậy vừa rồi căn bản sẽ không mở miệng, cho nên Thiến Hoa, không có gì phải lo lắng, có cái gì thì nói cái đó đi!”

Nhìn Diêm Thiến Hoa trên ghế lại phụ, Phong Thiên Dục hơi cười cười, chẳng qua nụ cười kia cũng không phải từ đáy lòng của hắn, chỉ là có lệ, chỉ là một loại khách khí!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.