Chẳng qua lúc nóng lòng, hoảng hốt, người kia tựa hồ đã bỏ quên, một màn lo âu, một màn ưu tâm này kia, là đại biểu cho cái gì?
———————————-
Nước Pháp
Đây đã là ngày thứ năm Hàn Bối Bối bị Mang thiếu đem đến nước Pháp rồi! Nói cách khác, cô đã có năm ngày không liên lạc với Phong Thiên Dục rồi!
Thật ra lúc bắt đầu vào hai ngày trước, cảm thấy thờ ơ, thậm chí trong lòng còn lâng lâng, còn vui vẻ a a, cảm thấy đây là một khảo nghiệm đúng lúc, tạm thời cùng hắn tách ra cũng tốt!
Nhưng. . . . . nhưng cũng chỉ là hai ngày trước mà thôi, thời điểm đến ngày thứ năm, cô hoàn toàn không thể chịu nổi nữa rồi! Ở trong trang viên, trước sau, trái phải bắt đầu tìm tòi thân ảnh của người khác!
Bởi vì cũng chỉ có người khác mới có quyền lợi, chỉ có người khác gật đầu, cô mới có thể điện thoại liên lạc với hắn, mới có thể. . . . . trở về chứ?
Bởi vì lũ nhóc nơi này, nhìn qua tất cả cũng thích cô, tất cả cũng thích cùng cô nháo, nhưng . . . . . Nhưng cô chỉ muốn gọi một cuộc điện thoại, nhưng nơi quái quỷ biến thái này, căn bản không dùng điện thoại! Muốn gọi điện thoại cũng không có biện pháp!
“Ông chú, ông chú biến thái! Chú đang ở đâu?”
“Ông chú! Ông chú biến thái, xin nghe đến lời tôi kêu gọi, mau hiện thân!”
Rốt cục là muốn cái gì? Sau khi ông chú kia dẫn cô đến nơi này liền bắt đầu chẳng thèm quan tâm, đã liên tục hai ngày không hiện thân trước mặt cô, mà đi nơi quỷ quái nào rồi?
“Cục cưng, cục cưng!”
“. . . . . . Ách!”
Thời điểm nhìn thấy Hồng Yên đuổi theo tới, cũng chính là sư phụ do những tên kia ép cô nhận thức, Hàn Bối Bối chỉ là nhìn bầu ngực của cô trên dưới rung động, đã cảm thấy một hồi ác hàn, cường đại, thật sự là quá cường đại!
“Cục cưng, đi thôi, hôm nay sư phụ dẫn con đi luyện tập một chút độ nhạy cảm của con!”
“. . . . . .Cái gì?”
“Làm đệ tử duy nhất của trộm khắp thiên hạ không địch thủ hiện nay Hồng Yêu, ta đương nhiên muốn bồi đắp tài năng cho con, không cần khách khí, ai bảo con là đồ đệ của ta?”