Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 2: Q.3 - Chương 2: Nỗi Nhớ Khắc Vào Xương Tủy




Dĩ nhiên, người chân chính biết hắn là lão đại của tổ chức J, tuyệt đối không có mấy người! Bề ngoài tổ chức J có một lão đại trên danh nghĩa, che mắt mọi người, nhưng người chân chính quyết định, dĩ nhiên là Phong Thiên Dục!

Cũng là bốn năm này, hắn vẫn không từ bỏ việc truy tìm tung tích của cô… nhưng không biết vì sao, bất kể năng lực của hắn có nhiều như thế nào, bất kể thực lực của hắn, có phải đã sớm vượt qua Nhiếp Sâm hay không, bất kể là hắn đã nghĩ hết mọi biện pháp, chạm đến nội bộ Hắc K… nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì của cô!

Mệt mỏi nằm trên ghế salon, rượu vang đỏ tươi trong ly, từ từ đổ vào trong miệng!

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến cô, hương thuần rượu vang lập tức trở nên giống như cam đắng, bất kể như thế nào, cũng không có biện pháp nuốt xuống!

Dòng rượu đỏ theo khóe miệng, từ từ chảy xuống vào trong cổ áo… ở trên áo từ từ nhuộm ra một tảng lớn những vầng hoa hồng….. nhưng lý trí thủy chung không thể kéo trở lại!

Tâm cũng sớm đã toàn bộ chết lặng, bốn năm…. Bốn năm không có cô, cuộc sống của Phong Thiên Dục cũng sớm đã không còn nhiều màu sắc, không có cô… tất cả của hắn, giống như đã dừng lại ở một khắc kia, không thể tiếp tục di chuyển dù chỉ một chút….Phong Thiên Dục bây giờ, chẳng qua là một cái xác mà thôi! Một cái xác trống rỗng!

…… Không được sao? Bối Bối, có phải thật giống như bọn họ nói, cô đã không còn?

Vì sao? Vì sao…. Hết thảy mọi thứ đều như vậy rõ ràng trước mắt, rõ ràng… mọi chuyện lúc ở cùng cô đều rõ ràng, bốn năm ở nơi này, một năm lại một năm, càng lúc càng rõ ràng trong đầu…

Nghĩ tới trong đầu chính là thân ảnh kia, nghĩ tới 11 năm trước lúc gặp Bối Bối…. Trong không gian đen tối này, nằm trên ghế sofa này, suy nghĩ của hắn, cũng từ từ bay xa…

Bối Bối….. Nếu đã bốn năm, nhưng vẫn không tìm được con, như vậy… để cho ta đắm chìm trong hồi ức về con được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.